"Tống muội tử, thật sự là xin lỗi, buổi tối không có món gì... ngươi cứ ăn tạm mấy cái bánh bao này nhé, ngày mai ta sẽ đi mua thêm thịt, làm một bữa thật ngon cho hai người."
Ta nhận lấy cái đĩa bánh bao từ tay Lưu Mai rồi tùy tiện đặt lên bàn, nói vài câu khách sáo với nàng ta.
Đợi đến khi ta trở về phòng đóng cửa lại, phát hiện bánh bao trên bàn đã biến mất.
Đầu Đầu ném mấy cái bánh bao xuống đất, còn dùng chân không ngừng giẫm lên. Lớp vỏ bánh bao trắng mềm bị giẫm nát, lộ ra nhân thịt màu đỏ, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của mỡ lợn rán.
"Đầu Đầu, mày làm gì vậy?"
Ta lao tới ngăn Đầu Đầu lại, nó cúi đầu nhìn những chiếc bánh bao bị mình giẫm nát bét, mặt không cảm xúc đi đến góc nhà lấy chổi và hót rác, quét dọn lại sàn nhà.
Xem ra Đầu Đầu thật sự đã hỏng rồi, trên người những con rối này đều vẽ bùa chú, chúng chỉ có thể máy móc hoàn thành những chỉ thị trên bùa chú, ví dụ như nấu cơm, quét nhà, dọn dẹp vệ sinh... Một khi con rối thực hiện những động tác vượt ra khỏi những thiết lập này, thì có nghĩa là con rối này đã xảy ra vấn đề.
Ta xoa xoa cái đầu đầy lông của Đầu Đầu, trong lòng cảm thấy mình có chút điên rồi. Trước đây ta còn cảm thấy Đầu Đầu có thể hiểu được tiếng người, bây giờ xem ra, dù sao thì con rối vẫn chỉ là con rối mà thôi.
Dù sao ta cũng không đói, bánh bao bị vứt đi thì thôi vậy. Ta ngồi xuống mép giường, lấy ra một bộ quần áo cũ bắt đầu vá.
Ta và Thương Bắc Tinh bị trộm mất túi tiền, lại không nhận được nhiệm vụ nào, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Hai chúng ta có lẽ là những thợ săn tiền thưởng nghèo túng nhất rồi, ngay cả tiền lộ phí để đi đến nơi tiếp theo cũng không có.
Có việc để làm trong tay, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Trời không biết từ lúc nào đã tối, ta đốt nến, trong phòng lặng lẽ chờ Thương Bắc Tinh trở về.
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, ta bật người đứng dậy, âm thanh này dường như truyền đến từ sân bên cạnh, nhưng Trương Viễn luôn sống một mình, trong sân nhà hắn ngoài hắn ra, chỉ có con rối Uyển Nương.
Mà con rối, sẽ không biết nói.
Ta thổi tắt nến, lặng lẽ mò ra khỏi phòng, lúc này trời đã tối, Trương Cường và Lưu Mai hình như đã ngủ rồi.
Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.
Ta khẽ trèo qua tường rào, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía nhà Trương Viễn.
Trong nhà Trương Viễn vẫn sáng đèn, ánh đèn lờ mờ hắt bóng một người lên cửa sổ.
Ta chọc thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong, rồi giật mình suýt chút nữa kêu thành tiếng. Ta nhanh chóng bịt miệng mình lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng quỷ dị trong phòng.
Uyển Nương dang rộng cơ thể thành hình chữ "đại", hai tay hai chân đều bị trói chặt trên giường. Miệng nàng còn bị nhét một chiếc khăn tay, điều kỳ dị hơn là, khóe mắt nàng không ngừng ch** n**c mắt.
Con rối, cũng biết rơi lệ sao?
"Uyển Nương, sao nàng luôn không nghe lời như vậy?"
"Khi còn là người thì không nghe lời, khi thành con rối, vẫn không nghe lời như vậy."
"Ngoan, chúng ta không cần đứa bé này, phụ nữ mang thai sinh con, cơ thể sẽ trở nên xấu xí, ta không cho phép bất cứ thứ gì phá hỏng vẻ đẹp của nàng."
Ta trợn tròn mắt, đầu óc dường như bị một mớ bòng bong làm cho rối tung lên, Trương Viễn nói những lời này là có ý gì? Người nằm trên giường không phải là con rối, mà chính là Uyển Nương sao?
Nhưng Uyển Nương chẳng phải đã chết rồi sao...
"Ưm... ô ô!"
Một chiếc khăn tay bị bịt chặt lên mặt ta, trước mắt ta tối sầm lại, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong.
Không ổn! Trên chiếc khăn tay này có thuốc mê!
Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình bị trói trên một cái giá gỗ.
Ta xoay xoay cổ, cẩn thận quan sát căn phòng này, chỉ thấy trong phòng bày đầy đủ loại người gỗ.
Trên người những người gỗ này mặc đủ loại quần áo, còn có mấy người gỗ trên đầu còn đội tóc giả.
Ta nghiêng đầu tiếp tục quan sát, phía bên trái căn phòng có một chiếc bàn gỗ rất lớn, trên bàn chất đầy đủ loại dược liệu và hoa cỏ kỳ lạ mà ta không thể gọi tên.
Bên cạnh bàn gỗ đặt một con rối đã làm xong, con rối này, không ngờ lại có dáng vẻ của ta!
"Kẽo kẹt."
Cửa bị người đẩy ra, Lưu Mai cầm một chiếc đèn dầu, tươi cười đi vào, nhìn thấy ta, ả ta nhướng mày:
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Ả ta đặt đèn dầu lên bàn, đi tới si mê sờ mặt ta: "Ngươi thật xinh đẹp, ta còn không nỡ biến ngươi thành dáng vẻ của người khác nữa đấy."
Ta nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn ả ta: "Tất cả đều là do ngươi làm? Tóc của ta và Thương Bắc Tinh cũng là do ngươi thu thập phải không?"