Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo

Chương 4

Ta ôm tay ngồi trên bậc thềm, chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu rơi xuống.

Từ khi ta còn nhỏ biết nhận thức, cha mẹ đã rất thích kể cho ta nghe đủ loại câu chuyện kinh dị.

Sói lưỡi câu ăn thịt trẻ con, cương thi hút máu, cửu vĩ hồ moi tim người...

Cuối cùng của những câu chuyện đó, luôn là nhà ai đó chết mấy người, còn mấy con yêu quái thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Chỉ kể chuyện thôi chưa đủ, cha mẹ còn bắt ta ngủ ở căn phòng tận đầu kia sân. Phòng ta không có bô, muốn đi vệ sinh phải băng qua cả sân.

Hơn nữa cha ta còn thường treo nửa xác nhân ngư bị chặt đuôi lên trong sân, những thi thể nhân ngư ấy mỗi lần ta băng qua, đều trợn trừng đôi mắt đẫm máu nhìn ta.

Sau này ta lớn hơn chút, quen dần với những chuyện đó, cha mẹ liền bắt đầu để ta làm đủ loại việc nhà.

Làm không tốt sẽ bị phạt, mà những hình phạt ấy...

Ta sờ lên làn da nổi da gà trên cánh tay, bỗng nhiên bật dậy chạy vội vào bếp.

Trong nồi vẫn còn đang nấu dầu nhân ngư!

Ta ra sức khuấy nồi dầu, cố không nghe theo lời nhân ngư, nhưng giọng hắn cứ như có ma lực, không ngừng len vào tai ta.

"10 ngày nữa là sinh nhật 15 tuổi của ngươi rồi đúng không?"

"Ngươi biết những ngư hài bị nuôi lớn sẽ có kết cục thế nào không? Ngươi chắc chắn biết, quá trình ấy ngươi rất quen thuộc mà."

Ta tất nhiên biết, nhổ vảy, lột da, chặt đuôi, xẻ thịt, nấu dầu...

Hơn nữa trong suốt quá trình nhổ vảy và lột da, phải đảm bảo nhân ngư còn sống. Vì chỉ có vảy và da lấy từ nhân ngư còn sống mới sáng bóng, màu sắc rực rỡ, mới bán được giá cao.

"Ngày mai là đêm trăng tròn, cũng là lần cuối cùng ngươi uống thuốc của vu y."

"Để áp chế sức mạnh nhân ngư trong cơ thể ngươi, thuốc ngày mai sẽ gấp đôi liều."

"Cá hề nhỏ, nếu ngươi không muốn bị lột da róc gân, thì đừng uống thuốc đó."

Mang đầy tâm sự, ta nấu suốt dầu nhân ngư một đêm, đến khi mặt trời vừa ló rạng, mẹ ta dụi mắt đẩy cửa bếp bước vào.

Thấy dầu cá được đựng trong ống tre, trắng như tuyết, bà hiếm hoi nở một nụ cười với ta:

"Lần này nấu dầu cá khá lắm, được rồi, đi ra làng mua một vò rượu về, trưa nay cha con phải uống."

Nói xong, bà lại bước tới sờ tay ta:

"Đứa nhỏ này, sao càng lớn càng gầy thế? Cả đêm không ngủ chắc mệt lắm rồi, mua rượu về xong thì vào phòng ngủ bù đi."

Rất hiếm khi mẹ nói với ta dịu dàng như thế, ta ngẩng đầu nhìn bà, lòng không nói rõ được cảm xúc là gì.

"Đừng ngơ ngẩn nữa, đi đi!"

Bà nhẹ nhàng đẩy ta một cái, ta cầm đồng tiền bạc trong tay bước ra giữa sân, bỗng quay đầu lại gọi:

"Mẹ ơi!"

Bà đang cầm ống tre đắm chìm ngửi mùi dầu cá, thấy ta chưa đi liền nhíu mày:

"Còn chưa đi à?"

"Mẹ ơi, con có thể mua một gói kẹo tùng tửu được không? Đã mấy năm rồi con chưa được ăn kẹo."

Ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn chút gì đó ngọt, có lẽ bởi vì 15 năm qua, ta sống thật sự quá khổ.

Sắc mặt bà lập tức trầm xuống:

"Ăn ăn ăn, ăn gì mà ăn? Mày đúng là đồ đòi nợ, tiền thuốc tao còn phải đi vay, lấy đâu ra tiền mua kẹo cho mày ăn!"

Ta quay người chạy nhanh về hướng làng, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã đầy trên mặt.

Ta phải chạy nhanh hơn, phải mua rượu về trước khi lũ trẻ trong làng thức dậy, nếu gặp phải chúng trên đường, thể nào cũng bị đánh.

Vừa chạy vừa lau nước mắt, trong lòng đã bắt đầu tin vài phần lời nhân ngư nói.

Nếu ta thật sự là nhân ngư, cũng không tệ đâu.

Nghe nói nhân ngư sống tận đáy biển, đói thì bắt cá ăn, không ai đánh họ, cũng không có chuyện làm mãi không hết việc.

Quan trọng nhất là, ta sẽ không bị gọi là "cóc tinh" nữa.

Dù có là nhân ngư xấu nhất, chỉ cần đẹp hơn bây giờ một chút thôi cũng được.

"Lưu Ly đến đấy à?"

Hôm nay mở cửa quán rượu là Tống Thanh Trúc, ông ta là tiên sinh dạy học trong thôn chúng ta, tính tình ôn hòa lễ độ, là người tốt nhất với ta trong cả thôn.

Quán rượu này là do mẹ ông, Tống Đại Nương mở, thỉnh thoảng ông cũng giúp mẹ làm việc.

"Tiên sinh! Hôm nay người không đến trường dạy học ạ?"

Tống Thanh Trúc nở một nụ cười vô cùng hiền hòa:

"Hôm nay trường được nghỉ, ngươi ăn sáng chưa? Mẹ ta hôm nay làm bánh bao."

Nói xong, Tống Thanh Trúc quay vào nhà bưng ra một đĩa bánh bao, nhất định phải đưa cho ta, ta vội vàng giơ tay lên đẩy:

"Người cứ để lại mà ăn ạ!"

Gia cảnh Tống tiên sinh không được tốt, bánh bao này cũng không phải ngày nào cũng có, ta thật sự ngại nhận.

"Keng!"

Trong lúc giằng co, vỏ sò màu hồng phấn trong lòng ta rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi đập vào chân Tống tiên sinh.

Ta cúi xuống nhặt, ông lại biến sắc:

"Lưu Ly! Cẩn thận!"

"Vỏ sò đó có độc, là kịch độc!"

Bình Luận (0)
Comment