Tuy rằng vẫn không bằng người bình thường, nhưng so với dáng vẻ quái vật trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi!
"Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm tinh mơ làm ầm ĩ cái gì thế, mày..."
Lời của mẹ ta đột ngột dừng lại, bà kinh ngạc nhìn ta đang đứng bên chum nước, nửa ngày không nói nên lời.
Qua một lúc, bà phủi phủi vạt áo rồi trợn mắt khinh bỉ ta: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau đi làm việc đi!"
Nói xong bà liền xoay người về nhà, không thèm nhìn ta thêm một cái nào nữa, dường như không hề bất ngờ đối với sự thay đổi của ta.
Ta trở lại bếp lò tiếp tục làm việc, trong lòng lại âm thầm bắt đầu cảnh giác.
Từ ngày đó trở đi, ta ban ngày làm việc, ban đêm thì lén lút ra bờ biển.
Ta gần như mỗi ngày một dáng vẻ, mắt không còn mắt to mắt nhỏ nữa, mà là đổi lại thành một đôi mắt phượng xinh đẹp, vết lồi lõm trên mặt cũng biến mất, da dẻ còn trắng mịn hơn cả đậu phụ mà thím Tống trong thôn bán.
Cha ta thường xuyên nhìn ta ngẩn người, ánh mắt đó khiến ta ghê tởm và xa lạ.
Cứ như vậy trôi qua chín ngày, ta sờ thấy trên chân mình những chiếc vảy dày đặc.
Những chiếc vảy này khác với bất kỳ nhân ngư nào ta từng thấy, là màu trắng tinh khiết.
Nhưng vảy trắng này, lại có thể phản chiếu ánh sáng lung linh bảy màu dưới ánh mặt trời, còn rực rỡ hơn cả cầu vồng.
Nhân ngư nói giải độc chỉ cần một ngày, ta ngâm mình trong biển chín ngày, đến tối vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy mơ hồ.
Ngày mai, chính là sinh nhật 15 tuổi của ta.
Ta tin rằng tất cả sự thật sẽ được hé lộ vào ngày đó, và ta, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả.
Sáng sớm hôm nay, mẹ ta đã như phát điên, không ngừng đi đi lại lại trong nhà, lúc thì nói sân không đủ sạch sẽ, bảo ta quét sân, lúc thì lại nói giường chiếu có mùi, bảo ta phơi giường chiếu.
Khi ta vào phòng họ bê chăn, liếc mắt một cái đã thấy chiếc giường gỗ nhỏ đặt bên cạnh giường.
Chiếc giường này trông rất nhỏ, giống như dành cho trẻ sơ sinh ngủ, trên giường còn đặt một chiếc trống bỏi và mũ hổ đã cũ.
Ta không lộ vẻ gì, từ trong phòng đi ra, yên lặng và nhanh nhẹn làm việc.
Từ sau đêm ta trở về từ biển, ta đã không còn nói với họ một lời nào nữa, chỉ im lặng làm việc.
Họ cũng không phát hiện ra sự bất thường của ta, dù sao ta vốn dĩ ít nói.
Bận rộn cả một ngày, đến tối, cha mẹ ta trịnh trọng thay bộ quần áo mới, còn bảo ta thay bộ quần áo vá ít nhất:
"Nhanh, mau đi mở cửa!"
Cha ta lo lắng đứng ở cửa, hai tay xoa vào nhau, mẹ ta cũng kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Trong ánh trăng mờ ảo, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chầm chậm đi về phía sân nhà chúng ta.
Ta mở cổng sân, người đó nở một nụ cười dịu dàng với ta:
"Lưu Ly."
Là Tống tiên sinh.
Thấy Tống tiên sinh bước vào sân, cha ta vui mừng đến nỗi nói năng cũng không lưu loát:
"Vu y đại nhân, con, con trai ta?"
Vu y đại nhân? Tống tiên sinh là vu y đại nhân?
Ta bị tin này làm cho sững sờ tại chỗ, Tống tiên sinh cười rồi nhấc chiếc giỏ trong tay lên.
Lúc này ta mới thấy tay phải thầy xách một chiếc giỏ rau rất lớn, mà trong giỏ, đặt một đứa bé đang ngủ say!
Cha ta đẩy ta ra, bước lên một bước ôm lấy đứa bé từ trong giỏ.
Mẹ ta cũng chen vào sờ vào tã lót, cười đến nỗi nước mắt đầy mặt:
"Con trai, con trai ngoan của mẹ, mẹ đã đợi ngày này quá lâu quá lâu rồi..."
Ta bị cha ta đẩy ngã xuống đất, ngây ngốc nhìn tất cả những chuyện này như một kẻ ngốc.
Con trai?
Không phải mẹ nói mình mang thai long phượng thai, em trai đã chết khó sinh rồi sao?
Tống tiên sinh thấy cha mẹ ta ôm đứa bé, liền móc từ trong túi ra một nắm tiền vàng, ít nhất cũng có mười mấy đồng.
Ông ta đưa tiền vàng cho mẹ ta: "Ta đã hoàn thành lời hứa của mình, từ bây giờ trở đi, Lưu Ly sẽ là người thử thuốc của ta."
Cha ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn ta một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào đứa bé trong tã lót:
"Vốn dĩ chỉ là một thứ tiện chủng do nhân ngư sinh ra, Tống tiên sinh có thể để ý đến nó để thử thuốc là phúc của nó rồi!"
"Cái phúc này cho ông, ông có muốn không?"
Trong sân đột nhiên im lặng, ngay cả Tống tiên sinh, người luôn điềm nhiên như không, cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Dù sao hình tượng trước đây của ta, vẫn luôn là một người câm như hến, bị đánh không trả, bị mắng không nói lại.
Nhân lúc mọi người còn đang ngơ ngác, ta giật lấy đứa bé từ trong tay cha ta, ba chân bốn cẳng leo lên đống củi bên cạnh:
"Không ai được lại đây! Ai dám lại đây ta sẽ ném chết nó!"