Âu Cánh Thần lái xe thể thao đi tới địa điểm Âu Quân Thiên mất tích, thằng bé này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?
Có điều trong lòng anh kỳ thật cũng mơ hồ đoán được ý nghĩ của con – dám chắc là nhóc con này đi tìm Thủy Tâm. Nhưng nó biết cô ở đâu sao?
Anh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, một đứa bé trai sáu tuổi, đi lung tung trong một thành phố lớn thế này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu con gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn...... Ông trời ơi! Càng nghĩ càng sợ, đến tột cùng Tiểu Thiên đi đâu vậy?
Anh tìm ở ven đường nơi tài xế nói không thấy Tiểu Thiên, nhưng thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong biển người mênh mông, muốn tìm một đứa bé, nói thì dễ hơn làm?
Mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng mà tìm mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy công viên, tiệm ăn nhanh liền dừng xe lại đi vào tìm kiếm, hỏi, nhưng đều không thu được kết quả gì. Trong lúc đó anh cũng không ngừng gọi điện thoại cho chinh tín xã, muốn bọn họ cần phải trong nhanh nhất thời gian tìm được nơi ở của Thu Thủy Tâm.
Rốt cục, điện thoại của chinh tín xã giống như mưa rơi xuống trong trời hạn, giải tỏa sự nôn nóng trong lòng anh.
"Âu tiên sinh, chúng tôi đã tra được Âu phu nhân...... À, Thu tiểu thư gần đây đang chuẩn bị khai trương một cửa hàng bán quần áo và trang sức cho sủng vật, địa điểm ở......"
Âu Cánh Thần vội vã ghi lại địa chỉ mà không chú ý đến đối phương đã sửa lại xưng hô với Thu Thủy Tâm.
Anh bay nhanh lên xe, đi đến cửa hàng mà chinh tín xã nói lúc nãy. Chết tiệt,con đường kia mỗi ngày không biết anh đã đi qua bao nhiêu lần, vậy mà không hề hay biết, người mà anh yêu mến vẫn luôn ở đó.
Vừa quẹo qua một con đường, rất xa liền nhìn thấy một bé trai mặc đồng phục đi học, đeo cặp sách đang đứng bên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sáng sớm hôm nay Âu Quân Thiên nhận được điện thoại mẹ cậu gọi đến, hỏi cậu có ngoan ngoãn nghe lời ông quản gia hay không, cậu đã khóc muốn đi tìm mẹ, Thu Thủy Tâm không đành lòng nên bất đắc dĩ đã nói cho cậu biết gần đây cô đang bận bịu việc mở cửa hàng, chờ chuẩn bị tốt việc khai trương cửa hàng xong cô sẽ đến thăm cậu.
Nhưng dưới "Lô" công (chắc là khóc hay nhõng nhẽo ~~~) của tên nhóc kia, cô đành tiết lộ chỗ của cửa hàng là gần quán KFC mà trước kia bọn họ thường đến thế nên cậu mới vừa lòng mà đồng ý gác điện thoại đi đến trường.
Không ngờ, trong lòng cậu bé căn bản là có dự tính khác, trốn học đi tìm mẹ.
Chỉ là, cậu bé đến quá sớm , cửa hàng của Thu Thủy Tâm đang trong giai đoạn trang hoàng, vả lại cửa hàng vừa nhỏ vừa khó tìm, Âu Quân Thiên phải tốn một phen công sức mới tìm được địa điểm chính xác.
Âu Cánh Thần ở đường bên kia gọi vọng về phía con vài tiếng, nhưng cậu bé căn bản là không nghe thấy.
Phía trước là đèn đỏ, Âu Cánh Thần không có cách nào lái xe qua, anh định xuống xe, nhưng con đường này lại không thể tùy tiện đậu xe.
Anh nhìn về phía con đang hoàn toàn không chú ý tới tiếng anh gọi, nhấc chân ngắn định băng qua đường – rốt cục Thu Thủy Tâm cũng xuất hiện, cô đang chuẩn bị nhấc cửa cuốn của cửa hàng lên.
"Mẹ......" Sắc mặt Âu Quân Thiên tỏa sáng cao giọng hô, vui sướng mà giơ hai cánh tay ngắn huơ huơ về phía Thu Thủy Tâm ở bên đường đối diện.
Thu Thủy Tâm đang đưa lưng về phía đường cái giống như nghe được có người kêu cô, cô theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Âu Quân Thiên đang ở đường bên kia, không khỏi sửng sốt. "Tiểu Thiên......"
"Mẹ...... Mẹ......"
Giờ này khắc này, trong mắt Âu Quân Thiên chỉ tồn tại một mình Thu Thủy Tâm, cậu bé gần như là nghĩ cũng không nghĩ mà lao thẳng về phía đường cái, căn bản mặc kệ cái gì đèn xanh đèn đỏ, vạch trắng hay không vạch trắng, càng không để ý đến một chiếc xe tải nhỏ đang hướng thẳng về phía cậu...... Âu Cánh Thần ở bên này đường vẫn còn đang chờ đèn xanh mặt liền biến sắc, "Tiểu Thiên, cẩn thận!"
Lo không được nhiều như vậy, anh mặc kệ xe còn ở giữa đường cái, ngay cả động cơ cũng chưa tắt mà bỏ chạy xuống xe, chạy về phía con.
"Tiểu Thiên......" Thu Thủy Tâm cũng thấy chiếc xetải nhỏ kia.
Thế nhưng vì trong mắt Âu Quân Thiên chỉ có mẹ mình, nhìn thấy cậu bé bất chấp tất cả mà chạy về phía mình, Thu Thủy Tâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cô cũng vội vã chạy về phía trước, muốn nhanh hơn một bước để ôm lấy đứa nhỏ ra, nhưng trong nháy mắt hai tay cô chạm vào cậu bé thì chiếc xe tải nhỏ kia cũng không kịp đạp thắng xe lại .
Gần như là cùng một thời khắc, bàn tay to Âu Cánh Thần dùng sức túm được hai mẹ con mà đẩy vào ven đường.
Nhưng chính anh lại không kịp chạy đi, "Phanh" một tiếng, anh cảm giác được trên người truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Thu Thủy Tâm cùng tiếng gọi của Âu Quân Thiên.
Anh rất muốn mở mắt nói cho bọn họ biết mình không sao, nhưng không hiểu vì sao trước mắt lại bị một màn đen bao trùm? Ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ......
☆☆☆
"Mẹ, vì sao ba ba ngủ lâu như vậy còn chưa dậy?"
Trong phòng bệnh, Âu Quân Thiên cùng Thu Thủy Tâm ngồi ở trước giường, lúc này, Âu Cánh Thần đang nằm trên giường nhắm hai mắt, trên đầu, trên người đều quấn băng vải tuyết trắng, bộ dạng chật vật làm cho người ta nhìn vô cùng không nỡ.
Thu Thủy Tâm vô cùng dịu dàng kéo nhẹ Âu Quân Thiên vào trong lòng, "Ba ba vì cứu chúng ta mà bị thương, cho nên bây giờ mới nằm ngủ ở nơi này."
Cô lo lắng nhìn Âu Cánh Thần hôn mê suốt ba ngày, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, cô vẫn nhìn thấy mà ghê người, trong lòng nhịn không được run lên, khắp người anh đầy máu làm cô sợ hãi.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được chuyện này là thật, Âu Cánh Thần vì cứu cô cùng Tiểu Thiên mà không màng đến tính mạng của mình, bị chiếc xe tải nhỏ kia đâm vào, bị đánh bay đến hơn mười mét.
Cô không biết là ai đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương , cô vẫn khóc, Tiểu Thiên cũng khóc, sau đó hai mẹ con lại ngây ngốc mà lên xe cứu thương, ở bên ngoài phòng phẫu thuật cầu nguyện cho người mà bọn họ yêu mến bình an vô sự.
Trung bá biết tin vội đi tới, bảo cô mang Tiểu Thiên trở về nghỉ ngơi trước, nhưng cô không đồng ý; Tiểu Thiên dựa vào lòng cô khóc đến ngủ thiếp đi, hai mắt cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Âu Cánh Thần có hiện tượng xuất huyết bên trong, xương sườn cũng gãy, chân có vài khúc xương bị gãy, khi bác sĩ làm muốn cô ký tên vào giấy đồng ý phẩu thuật, tim cô dường như tan nát, run rẩy đưa tay ký tên xuống, năm lần bảy lượt van xin bác sĩ nhất định phải toàn lực cứu chồng của cô tỉnh lại.
Sống chết trước mắt, cái gì hiểu lầm ủy khuất căn bản đều không là gì cả, cô chỉ mong anh được bình an, khỏe mạnh an khang ...... Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cùng giữ được tính mạng anh, chẳng qua là vẫn mê man cho đến bây giờ, vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh như trước.
Ba ngày nay, Âu Quân Thiên không muốn rời cô nửa bước, sợ cô lại biến mất khỏi thế giới của cậu lần nữa, cô có thể hiểu được nỗi bất an của đứa bé này, cha bị tai nạn giao thông, nếu còn không thấy mẹ nữa thì nhất định cậu bé sẽ rất sợ hãi.
Vì thế, cô từ đầu đến cuối đều ở sát bên hai cha con này, dỗ đứa bé ăn cơm rồi ngủ, còn bản thân thì cơm nước cũng không nghĩ đến.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, cô có thể ở lại bên cạnh Tiểu Thiên nhất thời, cũng không thể ở lại cả đời, bởi vì trong mắt Âu Cánh Thần, cô đã bị phán định vào vị trí kẻ phản bội, lúc anh tỉnh lại có lẽ hai người khó tránh được một tình cảnh xấu hổ, anh...... có trách cứ cô hay không? Nếu Tiểu Thiên không đi tìm cô, anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn...... Cử động thân mệt mỏi một chút, mấy ngày nay cô hoàn toàn ngủ không ngon giấc, mới ngồi một chút thân thể đã cứng lại.
Đứa bé trong lòng thấy cô khẽ động, lập tức bất an hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu?" Cậu bé gắt gao giữ lấy tay cô, rất sợ buông ra rồi lại không thấy được cô nữa.
Nhìn sự sợ hãi toát ra từ mắt cậu bé, hai tay Thu Thủy Tâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, "Tiểu Thiên, con có biết trên người nam tử hán phải gánh vác trách nhiệm gì không?"
Âu Quân Thiên cau mày lắc lắc đầu, rồi sau đó lại không cam lòng gật gật đầu, "Ba ba nói thân là nam tử hán, thì nhất định phải nghe lời lúc còn nhỏ, nếu không sẽ là một đứa bé hư."
"Vậy Tiểu Thiên có nghe lời ba ba con hay không?"
Cậu bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu,"Con......Con không nghe."
"Vì sao?"
"Bởi vì ba ba rất đáng ghét!" Cậu bé không được tự nhiên mà chu miệng.
"Tiểu Thiên, sao con có thể nói ba con như vậy? Đừng quên mạng nhỏ của con là ba con dùng sinh mệnh để cứu nha."
Cậu bé quật cường quay mặt đi, cắn môi nhỏ, nghĩ đến ba ba hại mẹ bỏ đi, cậu bé vẫn rất tức giận...... Nhưng, nếu ba ba có thể nhanh tỉnh lại một chút thì cậu có thể suy nghĩ tha thứ ba ! Cậu bé nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Thu Thủy Tâm thở dài, tuy rằng Tiểu Thiên còn nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh, phát triển rất sớm, rất nhiều việc hẳn là đều hiểu được. Cô suy nghĩ một chút, quyết định nói sự thật cho cậu biết.
Cô chần chờ mở miệng,"Tiểu Thiên, kỳ thật mẹ...... mẹ không phải là mẹ ruột của con, mẹ ruột của con, cô ấy......"
Âu Quân Thiên đột nhiên gắt gao ôm cô, "Mẹ, không cần nói gì cả, ở trong lòng con, mẹ chính là mẹ ruột của con."
Thu Thủy Tâm ngạc nhiên, nhóc con này...... Có phải đã biết cái gì rồi không?
Đúng rồi, trẻ con là nhạy cảm nhất , ai là mẹ của nó, nó còn không phân biệt được hay sao?
Như vậy Âu Cánh Thần thì thế nào? Anh...... Cũng phát hiện thật sự cô không phải vợ thật của anh chứ?
Lấy sự thông minh tài trí của anh, không có khả năng là không hay biết, cô nhớ tới những ngày trước đây, thỉnh thoảng cô lại thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút đăm chiêu, chỉ là, khi đó quá tham luyến dịu dàng của anh, cho nên thật cẩn thận không để bị vạch trần, cứ nghĩ như vậy thì có thể có được phần hạnh phúc này mãi mãi.
Là cô quá tự đề cao mình rồi, có phải anh đã phát hiện thân phận giả của cô, cho nên mới nhận định tất cả những việc cô làm đều để lừa anh hay không?
Một buổi chiều chính là nhàn nhã trôi qua như vậy, Âu Cánh Thần vẫn hôn mê như trước, Âu Quân Thiên mệt mỏi cũng ngủ say, lúc Thu Thủy Tâm cũng đang định ngủ một chút thì Trung bá mang theo canh gà đến.
"Thiếu phu nhân......"
"Suỵt......" Cô làm một động tác chớ có lên tiếng,"Nhỏ tiếng một chút, Tiểu Thiên vừa mới ngủ, cẩn thận đánh thức nó."
Trung bá vốn đang nghiêm túc ngay lập tức biến thành một bộ dạng thật cẩn thận,"Nha, suỵt...... suỵt......" Ông rón ra rón rén chậm rãi đi vào trong phòng bệnh, đặt một bình giữ ấm lên bàn."Thiếu phu nhân, đây là canh gà Phúc tẩu đặc biệt hầm cho cô, tranh thủ lúc nóng mà uống đi."
"Trung bá, cháu không đói bụng......"
Đối phương lo lắng nhìn cô,"Thiếu phu nhân, cô đã trực ở trong bệnh viện ba ngày rồi, tôi nghe mấy y tá nói mấy ngày nay cô đều không ngủ, dù gì đi nữa, thân thể là quan trọng nhất, nếu như cô gục xuống, sau khi thiếu gia tỉnh lại nhất định sẽ trách tội chúng tôi."
Ông mở ra bình giữ ấm ra, nhất thời, một cỗ mũi hương tỏa ra, "Phúc tẩu nói canh gà này bổ thân bổ não, thiếu phu nhân, cô liền uống một chút đi, bổ sung thể lực rất tốt a, cô xem, mới vài ngày ngắn ngủn, cô đã gầy không thể tưởng được."
"Trung bá......" Cô thật sự không thể cự tuyệt ý tốt của ông, đành phải cố gắng uống sạch canh gà.
"Thế nào, mùi vị không tồi chứ?" Nét mặt Trung bá có vẻ rất vừa lòng.
Cô gật gật đầu,"Tay nghề nấu ăn của Phúc tẩu thật là không thể chê."
"Ha ha, cô còn nói, chờ sau khi thiếu gia xuất viện, nên vì các người mà làm một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch* phong phú mới được."
*Mãn Hán toàn tịch: có thức ăn của cả Hán lẫn Mãn, ý nói bữa tiệc phong phú, nhiều món ngon.
Cô xấu hổ nở nụ cười khẽ, "Chỉ sợ...... Chỉ sợ cháu phải khiến Phúc tẩu thất vọng rồi."
"Vì sao?" Trung bá nhất thời không hiểu ý câu nói lắm.
"Bởi vì......" Cô ấp úng tìm một lý do,"Bởi vì không lâu nữa có thể cháu định đi du lịch."
Trung bá thở dài, vốn tưởng rằng thiếu gia xảy ra chuyện, thiếu phu nhân sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy, không ngờ cô ấy vẫn muốn rời khỏi."Thiếu phu nhân muốn rời khỏi Âu gia phải không?" Ông nói thẳng ra.
"Thực xin lỗi." Thu Thủy Tâm có chút bối rối gục đầu xuống, đối mặt với người quản gia trung tâm này, thầm nghĩ vẫn là thẳng thắn thành khẩn thì tốt hơn, tránh cho ông ấy hiểu lầm Âu phu nhân thật sự. "Trung bá, thật ra cháu không phải là thiếu phu nhâncủa Âu gia các người, cháu chỉ là một người –"
Ông lại cắt đứt lời của cô,"Trong mắt tất cả mọi người ở Âu gia, cô chính là thiếu phu nhân của chúng tôi!" Ông mang theo khẩu khí kiên định mà nói, giống như đây là một chuyện thật không thể phản bác, "Thiếu phu nhân, cô chỉ là mất trí nhớ mà thôi, nên mới nói hưu nói vượn như vậy."
"Trung bá......" Thu Thủy Tâm thật sự rất bất đắc dĩ, vì sao nói thật lại không ai tin vậy?
Đột nhiên, Âu Cánh Thần phát ra một tiếng than nhẹ yếu ớt, hai người vội chạy tới trước giường bệnh– "Thiếu gia......"
"Cánh Thần......"
Chỉ thấy Âu Cánh Thần chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt rời rạc nhìn hai người đang lo lắng mà đợi anh trả lời.
"Thiếu gia, rốt cục cậu tỉnh lại rồi." Trung bá kích động vẻ mặt già nua đầy nước mắt.
Trên mặt Thu Thủy Tâm cũng lộ vẻ lo lắng cùng sốt ruột, "Cánh Thần, anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Hai mắt Âu Cánh Thần kinh ngạc nhìn cô, môi khẽ nhếch, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại không phát ra được tiếng nào.
Cô cầm bàn tay to của anh, "Cánh Thần, anh muốn nói cái gì? Có phải muốn uống nước hay không?"
"Thiếu phu nhân, có cần gọi bác sĩ đến hay không." Trung bá nhắc nhở.
"Nha, đúng!" Cô vội vàng ấn xuống chuông báo ở đầu giường.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn. "Các...... Các người là ai?"
Cô nhất thời sửng sốt, không nghĩ là Âu Cánh Thần lại hỏi như vậy?
Trung bá cũng lộ ra một bộ dáng trợn mắt há mồm,"Thiếu gia...... Cậu......"
Vẻ mặt Âu Cánh Thần ngây ngốc nhìn bọn họ. "Thiếu gia?"
"Âu Cánh Thần......"
Anh nhìn về phía Thu Thủy Tâm,"Ai là Âu Cánh Thần?"
"Trời ạ, thiếu gia......" Trung bá bị dọa đến sợ hãi,"Không phải ngay cả tên mình cậu cũng không nhớ chứ?"
Chân mày anh nhăn lại, "Bác là......"
"Tôi là Trung bá a, thiếu gia không nhớ sao? Ta vẫn luôn làm quản gia ở Âu gia, khi cậu còn bé luôn thích nhất là cầm lấy ống quần của tôi, quấn quít lấy tôi bắt kể chuyện xưa cho cậu nghe."
Anh vẫn mang vẻ mặt hoang mang.
Đột nhiên Trung bá kéo Thu Thủy Tâm đang ngẩn ngơ qua, "Cô ấy là vợ cậu, còn cậu bé đang ngủ bên kia là con cậu......"
Vẻ mặt Âu Cánh Thần mờ mịt, anh dời ánh mắt lên khuôn mặt Thu Thủy Tâm, "Ông ấy nói ...... Là thật sao?"
Con là của anh không sai, nhưng vợ...... Cô khó xử nhìn mắt Trung bá, cuối cùng vẫn là lựa chọn gật đầu. "Trung bá nói ...... Đều là sự thật."
☆☆☆
"Thủy Tâm, Em muốn dẫn tiểu bất điểm(nhỏ không bằng một chấm nhỏ – ta nghĩ thế ~~~) kia đi đâu vậy?"
Trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện, Âu Cánh Thần trên đùi bó thạch cao đang lớn tiếng nói vọng về phía Thu Thủy Tâm đang đi ra cửa.
Tay phải cô đang dắt Âu Quân Thiên có chút vô lực quay đầu lại, "Em muốn dẫn Tiểu Thiên ra ngoài mua vài thứ."
"Vì sao phải dẫn nó ra ngoài mua đồ chứ?" Vết thương trên mặt đã sắp lành hẳn, trên khuôn mặt tuấn tú giờ phút này đang biểu lộ như một đứa trẻ tùy hứng.
"Bởi vì Tiểu Thiên nói cả ngày ở trong phòng bệnh rất nhàm chán, em dẫn con đi ra ngoài một chút cũng tốt."
"Vậy em cứ để cho tiểu bất điểm này đi thẳng về nhà đi, ai bảo nó không có việc gì mà xuất hiện ở bệnh viện làm chi?"
"Cánh Thần," Cô thật sự thực bất đắc dĩ, "Anh đừng gọi tiểu bất điểm này, tiểu bất điểm nọ lung tung nữa, nó tên là Tiểu Thiên, là con ruột của anh."
"Chậc!" Anh xem thường quay mặt đi, "Sao anh lại không biết từ khi nào anh lại có một tiểu bất điểm lớn như vậy."
"Ba ba......" Âu Quân Thiên bất mãn nhíu mày,"Tên của con là Âu Quân Thiên, con không đồng ý cho ba gọi con là tiểu bất điểm lần nữa."
Âu Cánh Thần lập tức hướng về phía cậu bé mà ném qua hai ánh mắt đáng sợ, "Con dám tranh luận với ta sao?"
Âu Quân Thiên lộ ra một bộ dáng không đặt anh vào trong mắt,"Con chỉ là nói ra sự thật mà thôi."
"Thủy Tâm, ném tiểu bất điểm này đi cho anh, đừng cho nó ở đây làm chướng mắt anh nữa."
"Cánh Thần, nó là con anh." Cô vô lực lặp lại lời mà mỗi ngày đều phải nói đến mấy lần, từ khi Âu Cánh Thần tỉnh lại liền mất trí nhớ cho đến bây giờ, ngoài cô ra, những người khác căn bản đều không được anh để vào mắt.
Bác sĩ nói bởi vì lúc anh bị tai nạn đã đập gáy xuống đất, cho nên mới gặp phải hiện tượng mất trí nhớ, chỉ là tạm thời hay là vĩnh viễn thì bác sĩ cũng không nắm chắc.
Cũng may chuyện ở công ty chủ quản các cấp có thể đảm đương được, còn một số quyết định trọng đại đã được chuẩn bị trước nên chỉ cần chấp hành theo là được, bằng không một tập đoàn to như vậy sẽ như rắn mất đầu, cũng không biết làm thế nào mới phải.
Chỉ là, tổng giám đốc Âu Cánh Thần anh minh thần võ trước kia của bọn họ nay chỉ số thông minh gần như đã thoái hóa rồi, quả thực giống một đứa trẻ bốc đồng chỉ biết khóc lóc om sòm.
Giải trí lớn nhất mỗi ngày của anh chính là cãi nhau với con, bá đạo liều chết quấn quít lấy vợ, chỉ cần cô hơi chút rời anh đi nửa bước thì anh sẽ bất mãn rống to, ai cũng không kiềm chế được vị đại thiếu gia xấu tính này.
Mà cửa hàng quần áo sủng vật của cô cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà phải tạm hoãn, nếu tình trạng cứ như trước mắt thì trừ phi cô có thể phân thân, bằng không căn bản là không có khả năng rời khỏi anh nửa bước để đi xử lý công việc.
"Tiểu Thiên, Cánh Thần, hai người làm ơn đừng cãi nhau nữa được không?"
"Mẹ, là ba ba bắt nạt con!"
"Thủy Tâm, anh chán ghét tiểu bất điểm này."
Hai người cáo trạng xong lại tiếp tục đấu võ mồm.
"Nếu ba chán ghét con, ngày mai con cùng mẹ sẽ không đến bệnh viện thăm ba nữa."
"Con tới hay không tới cũng chả sao, có điều Thủy Tâm của ta phải hai mươi tư tiếng đồng hồ, một tấc cũng không được rời khỏi bên cạnh ta."
"Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải chăm sóc con!" Âu Quân Thiên không phục.
"Cô ấy là bà xã của ta!" Âu Cánh Thần cũng vô cùng bá đạo rống lại.
Mắt thấy hai cha con không ai chịu ai, Thu Thủy Tâm bị kẹp ở giữa đột nhiên hô to,"Này! Hai người có chừng mực cho tôi!"
"Mẹ......"
"Thủy Tâm......"
Cùng lúc bị một lớn một nhỏ lộ ra bộ dạng ủy khuất giống nhau.
Cô nhìn về phía cửa chính, giọng điệu không cho phép cự tuyệt mà nói: "Cánh Thần, em chỉ là muốn mang Tiểu Thiên đi mua chút đồ uống mà thôi, anh ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, một hồi bác sĩ sẽ đến đưa anh đi làm vật lý trị liệu."
"Anh cũng muốn cùng em đi mua đồ uống."Anh bốc đồng đưa ra yêu cầu.
Cô liếc cái xem thường, "Anh phải ở lại chỗ này đi làm trị liệu."
"Anh không cần trị liệu." Vươn bàn tay to kéo cô vào trong lòng, "Anh chỉ muốn em ở lại bên người anh."
Âu Quân Thiên thè lưỡi, "Sau khi ba ba mất trí nhớ thật sự là làm cho người ta chịu không nổi." Cậu bé bất mãn kháng nghị, "Bây giờ mẹ đều ngày đêm cùng ba, con chỉ là muốn cùng mẹ đi ra ngoài một chút mà ba cũng muốn ngăn cản......"
Âu Cánh Thần mới không để ý tới con lầm bầm, tròng mắt của anh vừa chuyển, đột nhiên hướng ra ngoài cửa gọi nhỏ một tiếng, "Trung bá."
"Thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Đem tiểu bất điểm này đuổi về nhà cho tôi, ngày mai không được đưa nó đến nữa." Anh đắc ý nói. Hừ hừ, như vậy xem tên nhóc này còn cùng anh giành cô được nữa không.
"Dạ, thiếu gia." Trung bá bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh.
"Lão ba, ba rất âm hiểm ...... buông ...... ông quản gia, con không muốn về nhà, con muốn ở cùng mẹ......"
Âu Cánh Thần còn bướng bỉnh nói bái bai với con, anh ôm bà xã, dán mặt vào lòng cô, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, miệng còn không ngừng."Thủy Tâm, đột nhiên anh cảm thấy mình trở nên rất suy yếu nga."
Thu Thủy Tâm lo lắng sờ sờ mặt anh,"Sao vậy? Hay để em gọi là bác sĩ đến xem sao nha?"
"Không cần, chỉ cần em hôn anh một cái là được rồi......"
Giọng của con từ hành lang truyền đến — "Lão ba...... Ngày mai con sẽ lại đến ......"
Cô thật sự là không có biện pháp nào với người đàn ông này, "Người đã lớn như vậy rồi còn tranh hơn thua với trẻ con." Thật không chịu nổi.
Anh hợp tình hợp lý mà nói: "Ai kêu tiểu bất điểm kia không biết thức thời như vậy, cả ngày cứ líu ríu mẹ ơi, mẹ à, phiền chết đi được, anh chán ghét nó."
Cô vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nhàng đánh anh một cái,"Nào có ai lại chán ghét con ruột củ mình chứ."
"Hừ! Ai thèm để ý đến nó!"Anh để gần môi mình lại, "Thủy Tâm, nhanh lên một chút."
"Anh thật sự là......" Biết rõ trong phòng bệnh bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nhưng ánh mắt cô vẫn là không được tự nhiên liếc trái liếc phải, vội vàng hôn nhanh một chút.
Đại thiếu gia không hài lòng, lại quấn quít bắt cô hôn lại, cô ngồi trên đùi phải không bị thương của anh, tư thế của hai người giờ phút này thật ái muội, làm cô vừa thẹn lại vừa xấu hổ.
"Cánh Thần, đừng đùa nữa, một hồi bị bác sĩ, y tá nhìn thấy sẽ bị người ta chê cười ."
"Nhìn thấy thì nhìn thấy."Anh lơ đễnh, "Anh ôm bà xã của ta, ai quản được ."
Nghe anh cả ngày đem hai chữ bà xã làm câu cửa miệng, trong lòng Thu Thủy Tâm nhịn không được mà âm thầm hít vài ngụm khí, nếu cô nói với anh, trên pháp luật hai người hoàn toàn không có quan hệ gì, không biết anh có thể khóc tại chỗ cho cô xem hay không?!
Âu Cánh Thần xấu xa đem môi tiến đến sát mặt của cô, vươn đầu lưỡi, nghịch ngợm nhẹ nhàng liếm lên môi cô một chút.
"Cánh Thần......" Cô bị động tác khiêu khích của anh làm sợ ngây người.
"Hôm qua anh nhìn thấy trong TV, nam diễn viên chính đã làm vậy với nữ diễn viên chính." Anh hơi hơi cong cánh môi lên,"Thủy Tâm, em là nữ diễn viên chính của anh, như vậykhông phải anh cũng có thể như vậy với em sao?"
Nói xong, anh chậm rãi dùng đầu lưỡi tiến vào bên trong môi cô, thành thục mà bá đạo hấp thu ngọt ngào của cô, Thu Thủy Tâm bị anh cứng rắn ôm vào trong lòng nhất thời giống như một khối tuyết bị hòa tan thành nước, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Hai người cứ như vậy mà ôn tồn, nếu không phải bác sĩ xông vào, cô hoài nghi chính mình sẽ say chết ở trong luồng nhu tình của anh rồi.
"Khụ khụ! Âu tiên sinh, đã đến giờ làm vật lý trị liệu." Bác sĩ xấu hổ đẩy kính mắt viền vàng.