Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu

Chương 17

Anh ta vừa đi, Hồ Tiểu Mạn lập tức lạnh mặt: "Hai cậu có ý gì? Tại sao phải làm bạn trai tôi khó xử như vậy?"

Trần Linh vừa muốn giải thích, đã bị cô ấy cắt ngang lần nữa.

Hồ Tiểu Mạn nhìn tôi: "Như Ý, vừa rồi tại sao cậu lại có tiếp xúc cơ thể không cần thiết với bạn trai tớ?"

Tôi: "..."

Hồ Tiểu Mạn: "Tớ biết bạn trai tớ rất ưu tú, hai cậu ghen tị với tớ cũng không sao, nhưng hai cậu không được quyến rũ anh ấy!"

Trần Linh và tôi nhìn nhau, rồi rơi vào im lặng kéo dài.

Thế giới này điên rồi sao?

Tôi không để ý đến sự phát điên của Hồ Tiểu Mạn, tự mình đứng dậy: "Tớ đi vệ sinh."

Ngoài cửa nhà vệ sinh, Chu Tụng An đang soi gương vuốt vuốt mấy sợi tóc ít ỏi của mình.

Thấy tôi đi tới, anh ta hừ lạnh một tiếng:

"Đừng tưởng rằng đến xin lỗi là tôi sẽ tha thứ cho cô, đợi tôi về sẽ bảo Tiểu Mạn tuyệt giao với các cô."

Tôi đứng sau lưng anh ta, vươn tay đặt lên vai anh ta:

"Anh tưởng rằng, tôi cũng giống như Hồ Tiểu Mạn, sẽ bị yêu thuật của anh lừa gạt sao?"

Chu Tụng An toàn thân run lên, thịt mỡ trên người cũng theo đó mà rung rẩy.

Anh ta theo bản năng muốn chạy, nhưng cơ thể lại không thể động đậy được.

Khi mở miệng lần nữa, giọng nói không còn vẻ ngạo mạn như trước, thậm chí còn mang theo chút run rẩy: "Cô rốt cuộc là ai?"

Tôi nhìn anh ta qua gương, không nói gì.

Tôi là ai? Tôi là vợ của Long Vương cuối cùng trên thế gian này, cũng là một phục yêu sư đã sống mấy trăm năm.

Từ khi Chu Tụng An bước vào nhà hàng này, tôi đã nhận ra sự kỳ lạ trên người anh ta.

Tôi ấn chặt anh ta, khẽ ngâm: "Thiên lãng khí thanh, tam quang động minh..."

Cơ thể Chu Tụng An bắt đầu run rẩy, giọng nói có chút đau khổ: "Từ từ! Chờ một chút..."

Chỉ là chú ngữ của tôi còn chưa niệm xong, đã bị người từ phía sau đẩy mạnh ra.

Hồ Tiểu Mạn tức giận chỉ vào tôi: "Vân Như Ý, tớ biết ngay là cậu chắc chắn đã để ý đến bạn trai tớ rồi!"

"Theo bạn trai tớ đến nhà vệ sinh, cậu có phải có ý đồ bất chính với anh ấy không?"

Không ít khách vây quanh bắt đầu xem kịch.

Ánh mắt kinh ngạc của họ đảo qua đảo lại giữa ba người chúng tôi.

Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của họ.

"Gu độc lạ ghê..."

"Rốt cuộc tôi thua ở chỗ nào?"

"Anh chàng này chắc là từng cứu mạng hai cô gái này nhỉ?"

...

Tôi cảm thấy danh tiếng cả đời của mình sắp bị chôn vùi ở đây rồi.

Chu Tụng An lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa, anh ta chỉ vào tôi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ:

"Cô ta vừa sờ m.ô.n.g tôi!"

Tôi: "..."

Hiện trường trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tôi xắn tay áo lên định xé nát cái miệng heo của Chu Tụng An, Hồ Tiểu Mạn vươn móng tay dài định cào nát mặt tôi.

Trần Linh chạy tới can ngăn giữa chúng tôi.

Những người qua đường vây xem náo nhiệt còn hô hào cố lên!?

Tôi hít sâu một hơi, rút khỏi vòng chiến, chỉ vào Chu Tụng An kia cố gắng bình tĩnh nói với Hồ Tiểu Mạn: "Bạn trai cậu là con heo."

Hồ Tiểu Mạn trừng mắt nhìn tôi: "Tớ thấy cậu chính là đồ không ăn được thì đạp đổ!"

 

 

Cô ấy nắm tay Chu Tụng An quay người bỏ đi.

"Quả nhiên đồ tốt phải tự mình giấu ở nhà."

 

 

Tôi mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của họ.

Trần Linh có chút bất an dựa vào: "Như Ý, Tiểu Mạn sao lại thành ra thế này?"

"Chắc là cô ấy bị tà nhập rồi?"

Không phải bị tà nhập, là trúng yêu thuật.

Cô ấy không biết, người bạn trai khiến cô ấy si mê, thực sự là một con heo.

Chưa kịp về đến trường, tôi đã nhận được tin nhắn của bạn thân Tưởng Thiếu Thiên.

[Như Ý tỷ! Chị mau xem trang confession của trường mình đi!]

Tôi còn chưa kịp xem thì Trần Linh đã đưa điện thoại đến trước mặt tôi, suýt chút nữa thì đập vào mặt tôi luôn rồi.

"Như Ý! Cậu mau xem đi!"

Trên trang confession có người đăng một đoạn video, lượng thích và bình luận không ngừng tăng lên.

Trần Linh lo lắng: "Vừa nãy ở nhà hàng đó có người của trường mình, cậu ta quay video rồi đăng lên!"

Video chiếu đến đoạn cuối, khi Chu Tụng An chỉ vào tôi nói tôi sờ m.ô.n.g anh ta thì đột ngột dừng lại.

Chỉ xem đoạn video này thôi, tôi đã biến thành một người phụ nữ biến thái có sở thích kỳ lạ, lại còn thích đào góc tường của bạn cùng phòng.

Bình luận bên dưới trôi ầm ầm.

Tôi tùy ý liếc qua.

[Má ơi! Kích thích thế!]

[Vân Như Ý bình thường lạnh lùng thế, không ngờ lại thích kiểu này!]

[Tôi thấy mình có hy vọng rồi, ha ha ha ha]

[...]

Bình luận muôn hình vạn trạng, có người biện giải cho tôi, có người hóng hớt, còn có người nói mấy lời thô tục.

Tôi dời mắt, quay đầu nhìn ra ngoài xe.

Trần Linh có chút bất an: "Như Ý, cậu không sao chứ?"

Tôi: "Tớ không sao."

"Chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề."

Trần Linh tò mò: "Vấn đề gì?"

Tôi nhìn cô ấy, cong môi cười: "Cậu nói xem, thịt lợn làm món gì ngon nhất?"

...

Cùng Trần Linh xuống xe ở cổng trường, tôi vỗ vào cánh tay cô ấy.

"Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay tớ có chút việc phải ra ngoài."

Cô ấy nhìn thấy Tưởng Thiếu Thiên đang đợi ở một bên, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.

"Vậy cậu ở ngoài nhớ cẩn thận."

Trần Linh không biết thân phận thật sự của tôi, chỉ là vì tin tưởng tôi nên chưa bao giờ hỏi nhiều.

Nhìn cô ấy vào trường rồi, Tưởng Thiếu Thiên đi tới.

"Bài đăng trên trang confession, em đã cho người xóa rồi."

"Như Ý tỷ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"

Tưởng Thiếu Thiên là hậu bối của một trong Thập Đại Linh Môn – Phượng Thành Tưởng gia, được ông nội phái đến bên cạnh tôi để rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm.

Chiếc xe mui trần của cậu ta đậu ở một bên, tôi đi tới chống tay lên thân xe, trực tiếp nhấc chân nhảy vào.

"Đi thôi, vừa đi vừa nói."

 

Bình Luận (0)
Comment