Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 15


Nhân lúc tỷ tỷ còn đang bận tiếp đãi tên họ Trịnh, tôi cùng với tiểu Vân Nhi lén lút chuồn ra ngoài từ cửa phía sau nhà bếp, trước khi đi tiểu Vân Nhi còn bôi trét một đống lớn nhọ nồi đen sì lên người tôi, nói là để hóa trang.
Hóa trang cái đầu nhóc! Tôi thấy cái bản mặt hí hửng của nhóc con chỉ muốn đạp cho vài cái! Rõ ràng là âm mưu bêu xấu tôi mà.
Tôi bị nhóc con quẳng vào trong cái giỏ mây xách đi. Con nhóc này rõ ràng vẫn muốn chơi tôi! Dọc đường đi tôi bị quăng quật lăn lộn trong giỏ, đầu đập bôm bốp vào thành giỏ không biết bao nhiêu lần, bên ngoài còn nghe ra tiếng nhóc con chân bước tung tăng hát là lá la lẫn trong tiếng ồn ào trên phố.
Cứ đợi đấy! Tôi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Sau một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận bị tra tấn trong giỏ, tôi nghe được một tiếng “Ái da!” của nhóc con, sau đó giỏ mây rơi bịch xuống đất lăn lóc, nắp giỏ mở ra, tôi bị văng ra ngoài theo quán tính, tiếp đó lăn mấy vòng. Tôi hoa mắt bò lên nhìn về phía nhóc con, thấy được ánh mắt nhóc xoẹt qua, bên cạnh tôi là một cái lỗ nhỏ trên chân tường… Lỗ chó?
Ngó lại Vân Nhi lần nữa, ánh mắt nhóc trợn lên nhìn tôi ra hiệu chui vào! Sau đó rất nhanh cái mồm nhỏ đáng yêu nhẹt ra, tiếng khóc thanh thúy kéo dài cùng những hạt châu ngọc lăn tròn trên má, nhóc bắt đầu khóc! Tiếng khóc của Tiểu Vân Nhi thu hút rất nhiều người chú ý đến nàng, không ai thấy một bóng cáo vừa đen vừa nhỏ không tiếng động chui qua cái lỗ chó bên đường.
Đôi lúc tôi tự hỏi liệu Tiểu Vân Nhi có đúng là ba tuổi hay không?
Có đứa nhỏ ba tuổi nào có thể nghĩ ra kế hoạch đột nhập nhà người ta tài tình tự nhiên như vậy hay không???
Đến lựa chọn lỗ chó mà cũng kín kẽ như vậy… Tôi ẩn núp trong bụi cây, chính nhờ bụi cây này mà người trong nhà mới không phát hiện ra có một cái lỗ chó trên tường. Tôi nơm nớp nhìn mảnh sân vắng hoe trước mặt, không có một bóng người, núi giả, hồ sen, lầu các tinh xảo, nhưng không có ai đi lại.
Bên kia bức tường vẫn còn truyền đến tiếng khóc nho nhỏ của Tiểu Vân Nhi đánh lạc hướng cùng một ít tiếng ồn ào, bên trong này ngoài tiếng gió sạt sạt qua kẽ lá không hề có một âm thanh gì khác.

Xem ra Trịnh phủ này cũng không có đáng sợ như mọi người đồn đãi. Tôi rung tai nghe ngóng rất lâu, yên tâm rằng không có tiếng động gì xung quanh mới nhanh chóng chui ra…
Vút…
Bóng sáng lóe lên, tôi lăn mình tránh được một kích từ bên phải bay tới, lưng túa mồ hôi lạnh! Má ơi! Cái phi tiêu dài như vậy mà phóng trúng tôi thì chỉ có nước bị xuyên táo!
Vút! Vút!
Á! Óe!!
Tôi tránh trái tránh phải mấy cái, hàng loạt phi tiêu vừa to vừa dài liên tiếp cắm xuống đất xung quanh!
Nguy hiểm quá!!! Con nhóc chết tiệt kia lừa tôi! Ai nói đám người này không ra tay với động vậy hả!?
Khoa học đã chứng minh: khi lâm vào đường cùng, con người ta… à… con cáo tôi sẽ mở ra được giới hạn bản thân. Bằng chứng là một đường bị đuổi giết tôi tránh tới lui trái phải không có bị trúng một cái phi tiêu nào! Mắt tới đã chạy gần đến mép hồ, tôi định ngoặt một cái rẽ phải, nhưng cùng lúc một cái phi tiêu lao đến chỉ cách đầu tôi 1cm…
Khoa học chính là khoa học! Cái gì khoa học đã chứng minh chắc chắn sẽ không sai! Cho nên tôi mở hết giới hạn bản thân ngoạm lấy cái phi tiêu, đồng thời mất đà…
Tỏm…
Phi tiêu sắc lạnh rơi xuống nước.

Da gáy tôi căng nhức, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy gáy tôi, tôi bị treo lơ lửng trong không trung. Tôi nhìn cái bóng cáo đen sì đang giãy dụa trên mặt nước, bên trên cũng có một bóng đàn ông đen sì đang giữ lấy tôi.
“Còn chồn này từ đâu ra?” Một giọng lạnh lạnh khàn khàn vang lên, là kẻ đang nắm gáy tôi lên tiếng, ngay sau đó vút vút hai tiếng hai kẻ khác liền đứng trước mặt tôi, toàn bộ từ đầu đến chân che kín mít.
Nhưng mà…
Chồn?
Đầu tôi chảy ba vạch đen thui, nhìn cái bóng đen phản chiếu trên nước kia, tôi nghiến răng nghiến lợi mắng con nhóc nào đó bôi nhọ nồi lên người tôi!
Bà đây là mang thân xác Thần Hồ! Thần Hồ đấy biết không!? Chồn!? Chồn mẹ mi!!
“Đại ca, ta nghĩ nó từ chỗ lão Trương xổng ra.” Một trong hai áo đen kia lên tiếng, là giọng nữ.
“Lão Trương từ bao giờ lại sơ ý như vậy? Để xổng cả vật thử thuốc thế này.” Người còn lại trong nhóm áo đen bước đến, hắn cầm một chân trước của tôi đưa lên cao xem xét, mặc cho tôi giãy dụa cào cấu hắn cũng không thấy hắn nhíu lấy một cái.
“Vậy… Không bằng chúng ta trả lại cho lão Trương. Nghiệt súc này thân thủ không tệ, đáng tiếng a.” Giọng nữ có vài phần tiếc nuối nhìn tôi…
Nghiệt súc… Chồn… Thử thuốc…

Đầu tôi ong ong mấy tiếng, thôi không tiếp tục giãy dụa nữa. Mẹ nó! Điều tra cái rắm! Tới ngón chân của tên Trịnh chết tiệt tôi còn không thấy thì đã bị lôi đi thử thuốc mịa nó rồi!!!!
“Bên ngoài kia ồn ào chuyện gì?” giọng nam khàn khan hỏi hai người kia.
“Chẳng có gì, chỉ là một con nhóc ngã đau nên kêu khóc mà thôi, có điều nhìn bộ dáng cũng không tệ.” Gã đang nắm chân tôi trả lời người kia, trong khi tay hắn đang chọc chọc bụng tôi.
“Ngươi có thấy hai việc này có điểm đáng ngờ hay không?” Mắt lạnh của tên đại ca chiều tới tôi, tôi rùng mình một cái, ra sức giãy dụa tiếp! Phải tỏ ra mình chỉ là một con cáo con chồn bình thường!!!
“Một con nhóc và một con chồn sao? Hahah…” Kẻ đang chọc bụng tôi thấy tôi phát hỏa giãy dụa lập tức cười ha hả “ Đại ca, huynh đa nghi quá rồi.”
“Chỉ mong là vậy.”
Vút! Tên đại ca biến mất, tôi ra sức cắn cắn cái ngón tay tên của còn lại đang đưa trước mặt tôi, mặc dù tởm muốn chết, nhưng tôi cũng không muốn chết! Nếu hắn phát hiện tôi có ý thức không phải của “động vật” thì thảm á!
***
“Lão Trương, có phải ngươi để xổng con chồn này hay không?” Tôi bị xách cổ vào trong một tiểu viện, bên trong nồng nặc mùi thuốc sắc, còn có khói đen bay ra ngoài thành từng cột. Trái tim nhỏ bé run rẩy, run rẩy… Trong khi kẻ đang nắm gáy tôi rất là thong dong đi vào bên trong.
“Hử…?” Một lão già hói đầu đang vục mặt trong sách thuốc ngẩng lên, nhìn thế nào cũng tưởng tượng ra mấy lão bác học điên hói đầu, đeo kính, áo blu trắng! “Không rõ, để đó đi.” Lão cũng không nhìn tôi một cái lập tức quay lại với sách thuốc của gã, tay chỉ về hướng một cái lồng sắt trong góc.
Trái tim yếu đuối của tôi rớt bịch một cái… Bên trong lồng nhốt tạp nham các con vật nhỏ, chó có, mèo có, thỏ có, chồn… cũng có. Chúng không hề phân biệt chủng đều tựa sát vafo nhau run rẩy…
Tôi bị ném bịch một cái vào trong lồng, mùi hôi thối liền xộc lên mũi, tôi quay lại lấy hết sức bình sinh nhảy tới cửa lồng chưa đóng kia… Rầm một cái, cái mũi đáng thương đập vào miếng sắt làm nắp lồng, gã áo đen hì một cái rời khỏi căn phòng mờ khói thuốc.

Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi….
Tôi ôm cái mũi dớm máu ngồi thu lu trong góc, trong lòng hối hận không thôi! Cho dù tỷ tỷ ghét tôi, không muốn quan tâm tôi thì tôi cũng không nên để nhóc con chết tiệt uy hiếp aaaaa! Giờ thì hay rồi, tỷ tỷ dù có muốn ghét tôi cũng sẽ không còn cơ hội nữa!!!
A cẩu ở bên cạnh rất phối hợp ẳng lên một tiếng…
Thảm rồi thảm…
Đêm…
Tôi đói mờ mắt rồi, kiểu gì thì cũng chết, có thể cho tôi chết được no bụng hay không…
Tôi nhìn con thỏ đang thoi thóp, hai chân sau giật giật liên hồi, trên mép sùi ra bọt trắng như kiểu sốc thuốc… Con mèo với con chồn đã sớm chết từ chiều, còn con chó cũng sắp trút hơi tàn…
Tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân cũng sắp trở thành một trong số chúng… Tôi chỉ muốn cắn lưỡi cho chết mau thống khoái!
Nhưng mà không có can đảm… Tôi sợ đau lắm!
Lão bác học điên từ sáng đến chiều vẫn vùi đầu trong sách thuốc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm rót một ly trà đã sớm lạnh, nhấp một ngụm. Ánh mắt như có như không đảo qua tôi…
Thôi toi…

Bình Luận (0)
Comment