Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 34


Từ xa đã cõi Thanh Cảnh đã ngửi thấy mùi thuốc tỏa nồng nặc, ta một đường đi vào cửa lớn, ở phía trong vẫn còn vang vọng tiếng của mấy tiên đồng gác cửa.
“Gia gia! Hồ ly lại đến rồi! Gia gia!!”
“Ây ây… Ng..Ngươi gấp cái gì a… Nàng đến thì đến a…” Tiếng nói của lão già xem ra vẫn còn sung sức lắm.
“Gia gia… chỗ chúng ta còn cái gì cho nàng lấy nữa a!”
“Còn cái mạng của lão này.” Ta bồng tiểu bảo bối đứng trước cửa phòng luyện đan. Bên trong rất nóng! Tiểu bảo bối sẽ không chịu được.
“Ấy… Mạng… Ấy cha… Lâu lắm Thần tôn lại tới chỗ lão hủ chơi ah.” Cánh tay cầm quạt lò của lão run run, trên chòm râu rắng tinh còn có chút muội đen, xem ra là đang luyện đan.
“Có việc cần nhờ lão.”
“Ây… Được được!!”
“Vậy lão đi ra hay để ta đóng băng lò luyện đan của lão rồi vào?”
“Ấy! Ấy! Để lão ra, để lão ra. Cái này Tam muội chân hỏa để luyện đan lão kiếm ra cũng khổ cực lắm a. Chưa kể đan dược của lão mới luyện chín chín tám mốt ngày a…”
“Lôi thôi. Ta cũng không có thời gian với lão.” Ta không thèm nhìn lão, quay đầu bước về phía đại cung, trên sảnh lớn cũng chỉ có duy nhất một cái bồ đoàn. Thật cẩn thận đặt tiểu bảo bối nằm xuống xong lão mới tất tả chạy theo phía sau ta, muội đen trên râu cũng đã biến đi mất. Ta cũng chẳng cần mào đầu, trực tiếp chỉ vào tiểu bảo bối “Trị cho nàng.”

“Hả… À… Được được!!!” Ta lui lại ba bước để lão tiến đến bắt mạch cho tiểu bảo bối. Lão đầu tiên là kinh ngạc nhìn nàng, sau đó chép miệng, rồi lại thở dài, cuối cùng đứng lên hướng ta dậm chân.
“Tiểu cô nương này chỉ là bị tổn thương kinh mạch chút ít a! Cơ thể suy nhược do mất máu quá nhiều trong thời gian dài mà thôi. Mấy hôm nữa tự khỏi! Vậy cũng phiền lão hủ…” Câu cuối lão lẩm bẩm trong miệng không dám nói lớn.
“Hử? “Chỉ là”? Nàng như vậy mà lão dám nói mấy hôm nữa tự khỏi? Ngươi có phải cái lang băm hay không?” Ta nheo mắt nhìn lão, nhiêt độ trong sảnh lập tức hạ xuống, đóng băng cả chòm râu của lão.
“Ách… Ý ta là… cô nương này được tiên đan tiên thảo của lão bồi dưỡng từ nhỏ a~ Sớm đã không còn là phàm nhân mong manh yếu đuối nữa… Ách… Mấy cái nội thương gì đó của phàm nhân không có vấn đề gì, không có vấn đề gì…”
“Thật? Vậy sao ta không cảm nhận được tia linh khí nào từ nàng…” Ta đá lão qua một bên, tiến tới nắm lấy tay tiểu bảo bối. Nhìn đi nhìn lại, ta nhìn tiểu bảo bối lớn lên năm năm, cho dù đút cho nàng bao nhiêu thuốc tiên nàng vẫn như trước mang cơ thể phàm nhân. Khiến cho giấc mộng cùng tiểu bảo bối trường sinh bất lão sống đến thiên trường địa cửu của ta đi toi a!
“Ầy… Nói ra cũng dài.” Lão không nhanh không chậm từ không khí lấy ra một cái bồ đoàn ngồi xuống, sau đó vuốt tan băng trên chòm râu, hai mắt lim dim ra vẻ thế ngoại cao nhân…
“Nói!” Ta lại đã lão một cái nữa ngã nhào khỏi bồ đoàn.
“Là… là… tiểu cô nương này hồn phách vốn là sát tinh.” Lão lồm cồm bò lên, ánh mắt ủy khuất nhìn ta thật buồn nôn. Mẹ nó! Sao không xem bản mặt của lão có bao nhiêu nếp nhăn hả!? “Cho nên a… Từ nhỏ số khổ, sát phụ mẫu sát huynh đệ, lưu lạc hồng trần, theo mệnh cách vốn là đã chết năm mười ba tuổi.”
“Kẻ nào viết cái mệnh cách đó?”
“Là Ti M… Ách! Không phải, là Thiên mệnh a!”
“Hử?”
“Là… ngài có lẽ đã nhìn ra a… Là cô nương này có tiền duyên với ngài. Là người… Ách!” Lão ngập ngừng khó nói, xem ra vẫn còn tưởng ta không nhớ chuyện năm xưa sao?
“Ngươi nói nàng là chuyển thế của Thiên Sát?”
“Phải… Không phải!!!” Lão giật bắn dậy khỏi bồ đoàn, hai mắt trừng lớn sợ hãi nhìn ta, bộ dáng như thể sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào vậy.
“Hừ! Ba cây ngân châm ngày đó lão tặng ta đến giờ vẫn gây hậu quả không ít đâu.” Ta khinh bỉ liếc lão.
Tán thần đan chẳng phải cũng chính từ đó mà ra sao? Thiên Sát vốn là Ma Quân một mình cân cả Thiên Giới, há có chuyện ngày đó chúng ta bị Thiên Giới bắt dễ dàng như vậy? Nàng lại có thể hồn phi phách tán bởi tám mốt đạo Thiên Lôi cỏn con sao? Chắc chắn cũng tương tự như lúc ta rút độc cho tiểu bảo bối, nàng cũng vì ta mà Nguyên thần bị ăn mòn…
Bản thân ta trước đây trúng Tán Thần Đan cũng là ở chỗ Vân Nhi bị phong ấn, nàng ta là bốn cái đuôi cuối cùng của ta, trên Thập Tam Vĩ chắc chắn vẫn còn dư độc. Cho nên nói con Xà yêu kia bao năm qua sử dụng chính là loại Tán Thần Đan này.
“T….Ta… Lão… Lão… A…”
“Người đời gọi ngươi như thế nào Thái cái gì Lão Quân? Lại có thể chế ra cái loai độc

hèn hạ như vậy?” Ta ném cho lão ánh mắt coi thường.
“Oan uổng a… Cái đó vốn là Tuyệt Tình thủy. Chỉ để dành cho Thần tiên động phàm tâm tránh xa khỏi kẻ khiến hắn động tâm mà thôi… là, chúng ta chỉ là muốn Ma Quân rời xa ngài, không bảo hộ ngài nữa, Thiên Giới mới tránh được đại họa a…”
“Đại họa kia không phải tự các người rước lấy?”
“…”
“…”
“Là Thiên Giới nợ ngài.”
“Kệ nó cho qua đi, nói, tiểu bảo bối vì sao không thể trường sinh?”
“Ầy… Cái này… Vị này vốn trước đây sát nghiệp quá nặng, lại vì linh hồn không toàn vẹn…”
“Sát nghiệp nặng hơn ta sao?”
“Ách! Không… Nhưng mà ngài ở dưới Vô Gian Địa Ngục vốn đã trả đủ tội nghiệt, còn Ma Quân thì chưa a… Nàng ngày đó nhập Ma cũng đã gây không ít huyết tinh…”
“Cho nên?”
“Cho nên a… Vốn là Mười đời Mười kiếp tai ương bệnh ách, nhưng chỉ vì gặp Ngài nên mệnh cách thay đổi, vốn đã chết năm mười ba tuổi, lại được Ngài bảo hộ nuôi nấng đến nay… Còn lại cho dù có tu tiên hay dưỡng thân cường thể… Thì vĩnh viễn cũng không thể trường sinh bất tử…”
“Nói vậy mười đời mười kiếp sau này ta phải bảo hộ nàng thật tốt rồi.” Trước khi ta rời khỏi Vô Gian, Địa Tạng từng nói ta phải trả nợ ột người. Ra là ý này.
Ta nhẹ vuốt một lọn tóc mai rơi bên má nàng xuống, sắc mặt nàng vốn tái nhợt, nhưng tiên khí nơi này cực thanh tịnh, khiến tiểu bảo bối ngủ an ổn, cũng khiến nàng có thần sắc hơn rất nhiều. Ngay từ đầu dù nàng có phải Thiên Sát chuyển thế hay không ta cũng không để ý, nhưng quả thật nàng là Thiên Sát. Vậy Hải Kỳ…

“Phải… Ta còn biết một người, ta còn tưởng nàng ta là Thiên Sát chuyển kiếp?”
“Chà… Theo như ta biết thì Địa Tạng Bồ Tát đã đưa phần lớn tàn hồn của Ma Quân vào Kết Phách Đăng, mất hơn bốn vạn năm mới đủ ba hồn, thêm một vạn năm mới thành
bảy phách… Cuối cùng đưa đi đầu thai trở thành nử tử kia…”
“Vậy tiểu bảo bối từ đâu kết hồn?” Nói vậy chân chính Địa Tạng là muốn ta bảo hộ Hải Kỳ?
“Cái này ta cũng không rõ a… Chỉ là khi Linh hồn kia đầu thai vốn cũng phải chịu nguyền mười kiếp, nhưng sau đó lại có một linh hồn nữa của Ma Quân nhập vào luân hồi…”
“Vậy tức có hai người?”
“Có thể cho là vậy… Ngài gặp vị này trước cũng là có tiên duyên, chỉ là vị kia cũng thật đáng thương. Vĩnh viễn đầu thai sống đều không quá hai lăm tuổi.”
Ta ngẫm nghĩ, quả thật Hải Kỳ sống đến nay cũng chẳng thoải mái gì… Cho dù vậy thì cũng đã có một “Tiếu” khác sẽ lo cho nàng rồi. Trách nhiệm của ta, chỉ có một người mà thôi.
Ta nhẩm tính, hết năm nay có lẽ Hải Kỳ sẽ qua hai lăm rồi, nói vậy chỉ cần để mắt nàng ta đến khi hết dương thọ thì một màn kia sẽ không diễn ra nữa, chính ta cũng không cần phải tự tay giết nàng.
Dù sao ta vẫn không xuống tay được.

Bình Luận (0)
Comment