Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 53

Mỗi người đều có ý tưởng riêng của chính mình.

Giống như Lâm Tuyết lúc này…

“Đại tỷ, có chuyện gì từ từ nói, bình tĩnh, bình tĩnh…” Lâm Y Thần vừa lui bước vừa sợ hãi nhìn Lâm Tuyết càng ngày càng đến gần chính mình.

Sau vài ngày sóng yên biển lặng, hôm nay Lâm Tuyết đột nhiên ngả bài.

Lâm Y Thần vẫn luôn biết Lâm Tuyết là tai họa ngầm nhưng không nghĩ đến hòn đá ngầm này lại xuất hiện nhanh như vậy, thậm chí Lâm Y Thần còn chưa nghĩ ra đối sách.

“Làm sao?” Lâm Tuyết nhíu mày nhìn Lâm Y Thần.

“Câu đó không nên hỏi cô sao?” Lâm Y Thần âm thầm hít sâu một hơi đối diện với ánh mắt tìm tòi của Lâm Tuyết.

“Tôi vẫn luôn nghĩ đến nhân cách thứ hai sẽ mạnh mẽ lắm…”

Lâm Tuyết cười, chỉ là ánh mắt thực quỷ súc.

Lâm Tuyết tự đi tra một chút thông tin về chứng đa nhân cách. Nhân cách thứ hai bị phân liệt ra trong tình trạng bệnh nhân không muốn, không dám hoặc sợ hãi đối mặt trường hợp. Bình thường chủ nhân cách đều mang chút ít tính chất mềm yếu, tự ti, các nhân cách khác xuất hiện thường mạnh mẽ hơn chủ nhân cách. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.

Lâm Tuyết … dường như đều không có vấn đề như vậy đi?

Vậy người tự xưng nhân cách thứ hai này xuất hiện thật sự đáng để nghiên cứu đâu.

“Có sao?” Lâm Y Thần cười nhạt. “Hẳn là tùy từng người đi! Dù sao cô cũng là chủ nhân cách!”

“Thật sao?”

Lâm Tuyết hiển nhiên không dễ tin như vậy, vốn định hỏi thêm liền nghe đến tiếng gọi của Trần Minh.

“Trần Minh, anh đến rồi?” Lâm Tuyết tung tăng hỏi.

Trần Minh hôm nay mặc một thân áo dù màu đen, nhìn khốc khốc, có vẻ lang thang già dặn. Hắn đến thăm Lâm Tuyết khi còn mang theo bữa sáng cùng một bó hoa hồng đỏ. Phòng của Lâm Tuyết chưa bao giờ thiếu hoa, lọ hoa luôn bảo trì ở thời điểm tươi đẹp nhất.

“Đúng vậy! Hôm nay có chút chuyện phải làm cho nên không thể ở bệnh viện bồi em lâu được. Nghe hà yến nói em thích nhất ăn bánh bao chay ở quán Thiên Trúc, anh tiện đường liền mua đến, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Trần Minh hôm nay có vẻ ôn nhu khác thường, không chỉ đưa đồ ăn còn tự tay thay hoa.

“Đúng là bánh bao quán Thiên Trúc thật!” Lâm Tuyết nếm liền biết Trần Minh dụng tâm.

Quán Thiên Trúc là một quán ăn chuyên các món chay, toàn bộ quán đều được chủ quán dụng tâm thiết kế xây dựng cùng trang trí bằng các loại vật liệu gỗ cùng tre trúc, phong cách thiên hướng cổ điển nhã nhặn vô cùng xinh đẹp. Lại nói, quán ăn này xây dựng ở đối diện với trường cấp ba cũ của Lâm Tuyết, bởi vì cấp ba là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, không thể phân tâm, cho nên địa chỉ trường học cũng lệch về phía bắc ngoại thành thành phố, nơi đó khá là xa xôi vắng vẻ. Từ trường học cho đến bệnh viện thuận lợi cũng phải đi mất gần một tiếng, vậy mà hiện tại bánh vẫn nóng, cho nên nói, Trần Minh là thật sự dùng tâm.

“Anh đi làm chuyện gì? Có quan trọng lắm không?” Lâm Tuyết vừa nếm thức ăn vừa quay đầu hỏi Trần Minh, sau đó tự nói. “Thật ra ở bệnh viện cũng không có chuyện gì, bác sĩ nói gần nhất sức khỏe của em hồi phục rất nhanh, không bao lâu nữa có thể xuất viện. Hiện tại cũng không có vấn đề gì chỉ là vẫn phải ở lại theo dõi mà thôi. Nếu như thực sự có chuyện anh có thể phóng tâm mà làm, em không sao. Em biết đàn ông các anh cũng cần chút thời gian riêng tư mà.”

“Nói cái gì vậy?” Trần Minh bất đắc dĩ xoa đầu Lâm Tuyết. “Em vẫn luôn ở trong bệnh viện nói ai có thể an tâm chứ? Không nhớ lần trước phát tác cũng không có dấu hiệu gì sao? Không có anh ở em xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ? Hiện tại ở đều không yên tâm, đi lâu có thể chịu được sao?”

“Em chỉ là muốn anh an tâm đi làm chuyện của anh mà thôi!” Lâm Tuyết le lưỡi. “Gần nhất anh luôn ở bệnh viện bồi em, không đi làm cũng không thấy an tâm hơn bao nhiêu nha. Nam nhân không có sự nghiệp liền không có mị lực, cho nên nên đi vẫn phải đi chứ. Đàn bà hề hề, rốt cuộc ai mới là nữ sinh vậy? Em còn chưa níu kéo anh đã như vậy rồi! Xấu hổ không?”

“Có xấu hổ hay không em nên biết chứ?”

Ngồi ở trong thức hải của Lâm Tuyết, Lâm Y Thần nhịn không được thở dài. Đây là làm cái gì nghiệt nha? Người ta ở bên ngoài ỷ ôi, cô ở trong lại trúng đạn! Đây là người ở trong nhà ngồi, nồi từ bầu trời tới sao?

Hệ thống hiếm thấy đứng ở bên cạnh Lâm Y Thần ánh mắt vô cùng nghiêm túc đánh giá cái thứ đang biu biu phát sáng trước mặt Lâm Y Thần. Thứ này là… Nha, không nhận ra, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái.

“Xem ra gần nhất luyện tập sử dụng tinh thần lực cũng không phải uổng công.” Lâm Y Thần nhấp môi nhìn sau đó nói.

“Ký chủ, đó là cái gì vậy?” Hệ thống nhíu mày quay đầu hỏi.

“Dường như là tinh thần dị năng biến dị!” Theo nụ hôn của Lâm Tuyết cùng Trần Minh càng dài lâu, Lâm Y Thần biểu hiện cũng càng lúc càng quá sức. “Luôn cảm thấy thứ này có chút mị hoặc, mê hoặc lòng người… Cảm giác quái quái… Dường như còn có thứ gì đó, chỉ là ta cũng phân tích không ra…”

“Bổn hệ thống cũng cảm giác thấy nó quái quái…” 1809 hiếm thấy không ngứa tay đào hố mà vuốt ve cằm nhìn ký chủ dùng tinh thần lực vo thứ kia thành cầu tròn phát sáng. “Hình như bổn hệ thống quên mất điều gì…”

Hệ thống vò đầu, có thứ gì bị quên mất đâu?

Sinh ra làm một cái hệ thống tam vô ngũ không, 1809 biết bản thân nhỏ yếu cùng vô dụng quá nhiều, ngay cả trí nhớ cũng không thế nào tốt. Chính là thật sự không cam lòng nha… Có thứ gì ở trong nội tâm thúc giục nhất định phải nghĩ ra, đó là thông tin rất quan trọng!

Là…

Là?

Là nó!

Hệ thống 1809 chợt nhớ đến, ánh mắt vụt sáng.

“Ký chủ, nó là…”
Bình Luận (0)
Comment