Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 67

“Tin tức bị chặt đứt. Thông tin gửi không ra ngoài, chúng ta đã rơi vào thế bị động!”

Hiện tại đã khác rất nhiều cái thời chiến tranh lạnh cùng cận hiện đại. Quyết định một cuộc chiến bây giờ thường chỉ cần 1 đến 2 giờ đồng hồ, trước kia do giao thông cùng hậu cần còn có thể kéo đến một tuần hoặc hơn, hiện tại lại không được.

Tổ chức khủng bố không giống như quân đội địch, nếu là quân đội còn có thể tranh chấp chính trị, khủng bố liền không có nhiều chuyện để nói đến vậy. Chúng chỉ quan tâm giết người cùng chiếm lĩnh thành phố. Bắt cóc con tin chỉ là chuyện chúng sẽ làm cuối cùng, trong mắt chúng mạng người cùng ruồi bọ không khác nhau là mấy.

“Cũng không biết bên ngoài thế nào rồi, hi vọng không quá tệ!”

Nguyên một thành phố đột nhiên chặt đứt thông tin không thể nào là chuyện nhỏ, nếu như không có nội bộ lục đục cùng bên ngoài quấy nhiễu thì mọi chuyện đã không tệ đến vậy.

“Thật ra đây cũng là cơ hội!”

Vốn không khí ngưng trọng đột nhiên bị cắm vào một giọng nói không liên quan. Lý Giai đứng ở sau lưng bọn họ, ngoài Ngạ quỷ còn có ba vị trưởng quan Lý Giai không quen biết có mặt bàn bạc.

“Nói xem!” Dạ Xoa lên tiếng ủng hộ.

“Không quan tâm đến quá trình nhìn thẳng vào bản chất…” Lý Giai nghĩ đến lời nói của chính cô đại biểu ý nghĩa như thế nào, thân mình liền nhịn không được run lên, hốc mắt doanh đầy nước, chỉ là trường hợp không cho phép cô khóc. “Trần Minh mới là người chúng ta cần tìm đến. Bọn họ đến vì hắn, cho nên chúng ta quyết không thể để Trần Minh xảy ra chuyện cũng không thể để Trần Minh rơi vào tay người khác.”

“Làm tốt lắm!”

Lệ quỷ âm thầm vỗ vai Lý Giai cười nhàn nhạt nói.

Thật ra hiện tại bàn bạc cũng không phải là chuyện giải quyết khủng bố, bọn họ mục đích cũng như Lý Giai nói, tìm được Trần Minh. song cũng không thể vì Trần Minh mà bỏ mặc dân chúng. Hơn nữa, Trần Minh cũng không phải là cá lớn mà bọn họ nhắm đến.

Nếu có thể, hi sinh Trần Minh đổi lấy an toàn quốc gia là hoàn toàn cần thiết.

Dù sao, khủng bố lúc này cũng không là khủng bố thuần túy… Nơi này ngoài bí mật còn vướng mắc rất nhiều chuyện, Lệ quỷ cũng không thể nói đây là chiêu giết gà cảnh hầu đi. Bọn họ ở trong trận chiến này chỉ xui xẻo là con gà mà thôi.

Chưa kể đến… Trần Minh không chỉ một lần chạy ra nước ngoài biểu thị ánh trăng ngoại quốc tròn đẹp hơn quê hương đến nhiều. Hắn còn bày tỏ hảo cảm cùng vài quốc gia. Thật không biết chữ chết viết như thế nào.

Hiện tại, bọn họ càng nghi ngờ nhiều hơn việc tại sao chính quốc gia của mình lại biến thành gà bị cắt tiết đầu tiên. Muốn bị cắt tiết luôn cần lý do đi, nói là có bí mật, có phản đồ cũng quá gượng ép. Quốc gia cùng quốc gia muốn hạ trọng thủ cũng là cần nguyên nhân đứng đắn, nói cho cùng, dù cho có yếu cũng không phải yếu như vậy, bọn họ là có đồng minh!

Trên đường đi, Lệ quỷ cũng tranh thủ phân tích cho Lý Giai mối quan hệ lợi và hại ở đây.

“Nói như vậy, lần đánh bom khủng bố lần này thật sự có người thao túng, thậm chí không chỉ là một phía. Quốc gia chúng ta mặc dù cấm vũ trang nhưng không đại biểu lực lượng quốc phòng yếu đi, muốn mang vật cấm vượt biên là rất khó, chưa kể vượt biên còn có nhóm người lớn như vậy. Không có người ở sau thúc đẩy liền không thành chuyện.”

Có rất nhiều thứ mới lạ muốn học.

“Lần trước Trần Minh đi vắng có ai biết hắn đi đâu không?” Không hiểu sao Lý Giai liền có loại cảm giác là Trần Minh làm yêu.

Những chuyện này diễn ra quá nhanh cũng quá bất ngờ, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào!

Tất nhiên học qua chủ nghĩa duy vật sẽ không ai cho rằng mọi chuyện xảy ra đều là ngẫu nhiên, luôn là có dấu tích để tìm chẳng qua bọn họ nhìn không đến mà thôi.

Ngẫm lại quỹ thời gian đi.

Hơn một năm về trước Trần Minh từ một người tầm thường hóa thân siêu nhân. Sau đó Trần Minh lặp đi lặp lại quá trình làm quen nữ nhân, gây chuyện, giải quyết, mở rộng thế lực, làm quen người mới… Hơn nửa năm trước Lâm Tuyết hạ thông báo bệnh nguy kịch, Trần Minh xuất hiện cứu người…

Khoan!

“Khi Lâm Tuyết bị bệnh Trần Minh liền xuất ngoại đúng không?” Lý Giai ngẩng đầu nhìn Dạ Xoa vẻ mặt ngưng trọng.

“Đúng vậy!” Dạ Xoa gật đầu.

Bọn họ chú ý đến Trần Minh tính từ lúc Lâm Tuyết tỉnh lại cũng chủ động liên lạc. Chỉ là lúc này thế lực của Trần Minh đều đã trải chăn xong, bản thân hắn lại không phải dạng người điệu thấp ngoan ngoãn gì, luôn là thích gây thù chuốc oán cho nên tính cảnh giác vô cùng cao, ngay cả quân đội cũng không thể quá tiếp cận.

Trần Minh vẫn luôn bảo trì tần suất một tháng xuất ngoại 1-2 lần, đa số thời gian đều không quá dài. Gần như là do chi nhánh công ty kêu gọi, có việc làm ăn cần đàm phán hoặc đơn giản là lắc lư du lịch một vòng mua hàng hiệu xách tay về tặng gái.

Chẳng lẽ…

Dạ Xoa nghĩ đến mấu chốt cũng nhịn không được ngưng trọng.

“Trần Minh từng nói sẽ cứu Lâm Tuyết, chỉ là lấy năng lực của hắn hiện tại muốn nói dễ hơn làm. Theo như những gì mà tôi nhìn đến, dị năng của hắn cũng không có cường đại đến thiên hạ vô địch nông nỗi. Tính cách của hắn kiêu căng tự phụ, tuy không cuồng vọng tự đại đến không chữa nổi nhưng cũng kém không nhiều. Hắn nói cứu Lâm Tuyết nhất định sẽ cứu Lâm Tuyết, nhưng năng lực hắn không đủ, lúc này có lẽ liền cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài.” Lý Giai mím môi nói.

“Cô nhóc nghĩ đến gì sao?” Lệ quỷ hỏi.

“Quốc gia chúng ta từ trước đến nay hay bị chèn ép, khoa học liền không phát đạt… mà nước ngoài…” Lý Giai nhếch môi.

“Hắn mở viện nghiên cứu ở nước ngoài?” La Sát nói những lời này, giọng khàn đặc có chút run rẩy.

“Lâm Tuyết bệnh không phải loại bệnh bình thường!” Lý Giai chỉ nói những lời này.

Tìm hiểu về Lâm Tuyết liền biết, Lâm Tuyết phát bệnh, tim cùng não đồng thời xảy ra chuyện, nguy cấp vô cùng. Một ca bệnh đặc thù, ca bệnh đầu tiên trên thế giới!

Trần Minh luôn nói hắn cũng không biết Lâm Tuyết mắc bệnh gì, chỉ là hắn thật sự nói thật không?

Lý Giai không tin!

Hắn nhất định biết gì đó nên mới khẩn cấp xuất ngoại. Về phần hắn mở viện nghiên cứu hay cái gì hiện tại đều chỉ là đoán... nhưng có lẽ cách chân tướng cũng không xa...

“Nếu đúng vậy, Trần Minh hiện tại hẳn là gặp nguy hiểm!” Dạ Xoa nói. “Khủng bố hẳn chỉ là khói mù, bọn chúng rất nhanh sẽ bị giải quyết, món chính hẳn là đi theo Trần Minh bên kia.”
Bình Luận (0)
Comment