Nói trắng là trò chơi tận thế muốn nói cho ngươi biết.
Muốn dùng biện pháp lấy thịt đè chết Boss, không có cửa đâu.
Nhiều nhất là ba mươi người chơi.
Hơn nữa nếu không thể giết được Boss thủ vệ thì đợi sau khi Boss nuốt thi thể những người chơi kia, đẳng cấp sẽ càng ngày càng cao, thực lực cũng thế.
Lâm Tử Lạc lại nhớ đến một Boss thủ vệ tại một thành phố nhỏ cấp 4, người chồng người lên được hơn 40 cấp.
Người ở thành phố ấy không ai có thể chuyển chức thành công, mãi cho tới khi mở ra giới hạn thành thị thì mới chuyển tới những thành thị khác.
Nghĩ lại những tin tức này xong, Lâm Tử Lạc cũng đã thấy hình dáng quảng trường cách đó không xa.
Hắn điều chỉnh trạng thái bản thân một chút, sau đó dùng trạng thái tốt nhất của mình đi khiêu chiến Boss thủ vệ.
Lâm Tử Lạc lấy Cửu Lê chi cung ra nhìn thoáng qua một cái.
Đây là hình dạng tốt nhất, có thể tránh khỏi việc tiêu hao quá nhiều tinh thần lực trong chiến đấu.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Tử Lạc nhanh chóng đi về phía quảng trường Thượng Hải.
Đại Ngốc vác theo Thanh Đồng cự chùy, chăm chú đi theo Lâm Tử Lạc.
Càng tới gần quảng trường, Lâm Tử Lạc càng cảm nhận được bản thân nhận được không ít ánh mắt thăm dò của người khác.
Xem ra rất nhiều ngươi chơi tụ tập tại nơi này nha.
Lâm Tử Lạc lơ đễnh nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện không ít người chơi đang núp trong bóng tối.
Thủ đoạn ấn nấp của bọn họ quá thô sơ, Lâm Tử Lạc chỉ liếc qua đã nhìn thấu.
Thế nhưng hắn cũng không chú ý bọn họ mà là quan sát khu vực lõm xuống bên trên quảng trường.
Cũng không khác Đài Chuyển Chức bản thân từng thấy là bao.
Chỉ có điều đám sương đen kia là lần đầu tiên Lâm Tử Lạc thấy. Có lẽ đó chính là nơi Boss zombies đang ẩn náu.
Ngay cả vết máu cùng đám thịt nát trên mặt đất cũng không tránh khỏi ánh mắt Lâm Tử Lạc.
Hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán, có tám người chết, thời gian chết trong vòng 2 tiếng trở lại. Không chỉ như thế, trên mặt đất còn rớt lại hai trang bị cấp đồng.
Ha ha, thứ này không ai nhặt, đúng là hắn được hời.
Lâm Tử Lạc vừa nghĩ đã biến, nhất định là tràng cảnh lúc trước zomies để lại cho đám người này quá lớn. Hơn nữa bọn cũng không biết việc nếu không kích hoạt nhiệm vụ, trong hố sâu không đủ 30 người thì dù có vào trong hố sâu nhặt những trang bị này cũng không sao.
Trang bị cũng đã trở trong đấy, sao có thể không chiếm lấy được chưa.
Lâm Tử Lạc trực tiếp nhảy vào trong hố sâu.
Đại Ngốc cũng theo sát phía sau.
…
“Hắn, sao bọn hắn dám!”
Một cô gái núp một bên quan sát thấy thì há to miệng kinh ngạc.
“Ha, thấy trang bị là vứt não đi nhặt, đúng là ngu xuẩn, bọn hắn không hề biết, đám người trước kia đã chết.”
Một tên đàn ông bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Đúng đấy, ngẫm lại hình ảnh bọn hắn sẽ bị con zombies đen đúa kia nuốt chửng đúng là kích thích vô cùng.”
Người đàn ông bên cạnh cũng mở miệng nói.
“Cái tên người chơi mặc hắc bào thần bí phía trước thì không nói làm gì, chỉ tiếc cái tên người chơi gọi là Đại Ngốc kia, trang bị trên người gã trông có vẻ rất đắt tiền.”
Một người chơi khác dùng giọng điệu tiếc hận nói.
“Đại Ngốc? Cái tên này có hơi quen tai.”
Người đàn ông đó nhíu mày.
“Ôi vãi, đấy không phải là cái tên ở trong bảng xếp hạng chiến lực tại Trung Quốc sao?”
Bạn đồng hành của hắn bỗng nhiên phản ứng lại.
“Không thể nào, Đại Ngốc là người của Thượng Hải chúng ta sao?”
Người đàn ông ấy kinh ngạc nói.
“Các ngươi nói thử xem tên Đại Ngốc ấy có thể giết con Zombies kia không?”
Cô gái kia thắc mắc hỏi.
“Sao có thể chứ, bảy tảm người vừa chết chính là cao thủ trong đám người ở đây, thế mà ngay cả da của con zombies kia cũng không đụng vào được, coi như tên Đại Ngốc kia có mạnh hơn nữa cũng không thể nào làm được.”
Người đàn ông lập tức phản bác lại.
“Không phải, nhìn xem, tại sao bọn họ nhặt trang bị lên mà zombies vẫn chưa xuất hiện?”
Người đàn ông kia thấy Lâm Tử Lạc đang đắc ý xem xét thuộc tính trang bị thì không khỏi thắc mắc.
“Móa nó, không phải là chỉ cần không đụng vào viên cầu kia là sẽ không sao đó chứ, vãi, bị lừa rồi, thằng nhóc này đúng là may mắn, nếu không hai trang bị kia đã là của ta rồi!”
Người đàn ông kia phẫn nộ nói.
Cô gái đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, rất muốn nói rằng lúc trước bảo ngươi đi nhặt, ngươi không dám đi, bây giờ người khác nhặt được rồi thì nói làm chó gì.
…
Đương nhiên là Lâm Tử Lạc không biết nội dung cuộc nói chuyện của đám người đang núp trong bóng tối đấy vô cùng phong phú. Hơn nữa cũng không biết trong câu chuyện của bọn họ, bản thân từ một kẻ thích ra vẻ thần bí lại biến thành một kẻ gặp may mắn.
Hiện tại hắn vô cùng vui sướng thu hai trang bị vào không gian trữ vật.
Tuy rằng thuộc tính của hai trang bị này cũng không tốt, nhưng đồ miễn phí ngu gì không lấy nha!