Đưa 20.000 đồng vàng cho Đại Ngốc, dưới sự thao túng của Lâm Tử Lạc, hắn ta cũng mở miệng nói:
“Ta cũng cược 20.000 đồng vàng cho Trương Nguyên Trung đạt hạng 3.”
Quần chúng vây xem đều sợ ngây người, cả nhân viên phụ trách cũng lắp bắp nói:
“Ngươi… các ngươi… Hai ngươi xác định rồi sao? Tận… 40.000 đồng vàng?”
“Đừng lắp ba lắp bắp nữa, nhanh phát phiếu cho bọn ta đi, bọn ta còn đang vội đấy!”
Lâm Tử Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy cuộc thi đã sắp bắt đầu liền điều khiển Đại Ngốc thúc giục.
Quả nhiên Đại Ngốc vẫn rất có sức uy hiếp.
Theo lời thúc giục của Đại Ngốc, nhân viên phụ trách run tay đem hai tờ “Phiếu đánh bạc” có đóng dấu xác nhận đưa cho Lâm Tử Lạc.
Cùng lúc đó, 40.000 đồng vàng cũng bị chuyển về tài khoảng của sòng bạc trong tay nhân viên phụ trách.
Thực ra Lâm Tử Lạc hoàn toàn có thể tìm người khác mua phiếu giúp hắn.
Nhưng, chưa kể đến việc những người này có nảy sinh suy nghĩ gì không phải hay không.
Chỉ riêng cái sòng bạc nho nhỏ này, sao so được với trò chơi tận thế.
Nhỡ đâu bọn họ có định giở trò hay động tay động chân gì, thì hắn chỉ cần giết sạch những người này là có thể lấy lại vàng của bản thân rồi.
Cứ cho là phải đền toàn bộ 40.000 đồng vàng thì cũng nằm trong phạm vi đền bì của bọn họ, hắn không cần phải lo lắng quá nhiều làm gì.
Lâm Tử Lạc nhìn thoáng qua “Phiếu cá cược”, xác nhận không có gì mờ ám xong liền quay người rời đi.
Lúc này, hắn đã để lại một cái truyền thuyết về “Người áo đen vung tay cược 40.000 đồng vàng cho Trương tướng quân đạt hạng 3.”
…
Rời khỏi nơi dự đoán kết quả cuộc thi đấu cá nhân.
Lâm Tử Lạc cùng Đại Ngốc đi thẳng vào “Sân vận động Kyoto.”
Nơi sắp tổ chức cuộc thi đấu cá nhân trông cũng khá giống đài Chuyển chức.
Đều được trò chơi tận thế cải tạo lại.
Thế nên, vốn sân vận động có hình vuông, nay đã biết thành kiến trúc dạng hình tròn như cái bát.
Giữa “bát” là một mảnh đất lớn bằng phẳng.
Trên mảnh đất rộng lớn có 32 lôi đài được chế tạo từ ngọc thạch trắng noãn.
Những ngọc thạch này là chất liệu không có trên Trái Đất, nhưng sau này được mọi người gọi là “đá hấp thụ”.
Nguyên nhân là do những ngọc thạch này có thể hấp thụ các loại nguyên tố, chất độc hay các vật chất có tính ăn mòn khác…
Kể cả có bị công kích vật lí thì nó cũng cứng rắn lạ thường.
Đây là vật liệu tốt để chế tạo lôi đài hình vuông với quy mô như nhau.
Dưới lôi đài có đủ người chơi thuộc đủ các loại nghề nghiệp khác nhau đang tiến hành thi đấu.
Vùng rìa “bát” cũng được cải tạo thành chỗ ngồi cho khán giả.
Chỉ cần trả 10 đồng vàng là đã mua được một ghế ngồi, có thể xem cao thủ của Kyoto thi đấu trên lôi đài ở khoảng cách gần.
Còn những người không trả nổi 10 đồng vàng.
Vậy thì cứ đứng ngoài nghe ngóng tiếng động từ bên trong vọng ra đi.
“Người chơi “Nhai Tí” tiến vào hội trường “cuộc thi đấu cá nhân Kyoto”, thu phí 10 đồng vàng.”
Bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở, Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc cũng đồng thời bước qua cổng sân vận động.
Sau cổng cũng xuất hiện hai lối đi rộng rãi.
“Lối đi dành cho người xem”, “Lối đi dành cho tuyển thủ”.
Lối đi dành cho người xem hiện đã kín chỗ, thậm chí xếp hàng dài đến tận cổng vào luôn.
Nhưng lối dành cho tuyển thủ lại ngay ngắn hơn nhiều.
Dẫu sao số lượng tuyển thủ cũng không lớn.
Hiện tại số người chơi trong giai đoạn chuyển chức ở Kyoto không ít.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều đến tham gia cuộc thi.
Dù sao những người vừa mới chuyển chức cũng hiểu được rằng với quy cách tranh tài này thì họ không có cửa tham dự.
Muốn tham dự cuộc thi đấu cá nhân thì người chơi phải có đủ tự tin vào thực lực của bản thân mới được.
Có người cho rằng bản thân có thể đánh ra được thứ hạng tốt, nhận được khen thưởng của trò chơi tận thế với top 32 người mạnh nhất.
Có người lại muốn thể hiện phong thái trên lôi đài, từ đó hấp dẫn sự chú ý của các tổ chức hàng đầu, được tuyển dụng vào nội bộ.
Nhưng với cấp bậc chiến đấu như này sẽ có thể khiến họ bị thương nghiêm tọng, có khi còn được không bù nổi mất.
Còn không bằng làm khán giả ngồi trên đài cổ vũ ngoan ngoãn xem các vị lão đại chiến đấu một cách đặc sắc.
Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc đều không tổ đội, thuận lợi đi vào “Lối dành cho tuyển thủ”.
“Kiểm tra được người chơi đã đáp ứng yêu cầu đạt tới cấp 10, phù hợp với tiêu chuẩn tham dự cuộc thi đấu cá nhân. Mời người chơi tiến vào khu vực chuẩn bị chiến đấu, chờ khai mạc cuộc thi.”
Lâm Tử Lạc nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống liền đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua một đoạn hành lang dài, cuối cùng cũng đến một đại sảnh lộ thiên.
Toàn bộ đại sảnh không có ghế ngồi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, tất cả người chơi đều đang đứng.
Lâm Tử Lạc quét mắt nhìn một vòng, đoán chừng nơi này có khoảng 1.500 người.
So ra còn nhiều hơn cuộc thi đấu cá nhân tại Thượng Hải ở kiếp trước hẳn mấy trăm người.
Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc đến cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn.
Ở đây cũng có không ít người chơi đeo mặt nạ giống như họ.
Chính thức gây ra oanh động có hai chỗ.
Một là bên phía quân nhân mặc quân phục có biểu tượng hình con rồng, là nơi tụ tập nhiều người chơi nhất.
Những quân nhân này có kỉ luật nghiêm minh, ai ai cũng đứng thẳng tắp, lẳng lặng chờ cuộc thi bắt đầu.
Mà đứng đầu những quân nhân ấy, người đàn ông trung niên cầm một thanh kiếm lớn trên tay, Trương Nguyên Trung.
Còn lại chính là nơi người của ba gia tộc lớn tụ tập.
Chỗ này có phần hỗn loạn.
Ngoài mấy người ở các gia tộc lớn và quân đội ra, còn lại đều đứng túm năm tụm ba tạo thành từng nhóm nhỏ.
Tiếng động lớn vang lên liên tiếp, các loại tời nói thô tục đều xuất hiện làm đau màng nhĩ của người khác.
Thậm chí còn nảy sinh xung đột, nhục mạ lẫn nhau.
Ngay khi Lâm Tử Lạc đang quan sát những người này…
“Boong”
“Boong”
Hai tiếng chuông trầm trầm vang vọng.
“Kyoto, 14:00”
“Cuộc thi đấu cá nhân tại Kyoto chính thức khai mạc.”