Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 311 - Chương 311 - Tử Sĩ Cấp 3

Chương 311 - Tử Sĩ Cấp 3
Chương 311 - Tử Sĩ Cấp 3

Tướng sĩ vào từ cửa số 3 quan sát xung quanh hành lang, sau đó nhanh chóng lên tiếng.

Binh sĩ sau lưng hắn cũng hăng hái chạy vào hành lang rắc rối phức tạp.

Có tất cả 50 nghìn binh sĩ, có điều họ vào từ 5 lối khác nhau nên tốn rất nhiều thời gian.

Thậm chí còn có vài binh sĩ còn chưa kịp vào thì đám binh sĩ bên trong đã giết được mất tử sĩ.

May mà Địa cung Khuê Xà tầng 1 khá rộng, nếu không chắc cũng chẳng chứa được nhiều người như vậy.

Khi đám binh sĩ chạy vào, một trận đồ sát gió tanh mưa máu bắt đầu diễn ra.

Vì ảnh hưởng từ lần "Nhai Tí" lẻn vào lúc trước.

Sau khi Cừu quản gia đóng kín tất cả cửa vào địa cung, hắn đã điều hết tử sĩ cấp 5 ở tầng 1 lên tầng 2 để vây bắt "Nhai Tí" .

Vậy nên lúc này, hầu hết tử sĩ ở tầng 1 đều đã rời đi, cũng lắm chỉ còn khoảng hai, ba nghìn tử sĩ.

Mà hai, ba nghìn tử sĩ này còn yếu hơn cả người bình thường.

Dưới tình huống không có tử sĩ cấp 3 chỉ huy, những tử sĩ kia chia năm sẻ bảy, hoàn toàn chẳng có sức chiến đấu.

Trái lại Trương Nguyên Trung dẫn đầu 50 nghìn binh sĩ, mỗi người đều là binh sĩ tinh nhuệ được võ trang đầy đủ.

Hầu hết họ đều là chiến sĩ đã từng ra tiền tuyến tiêu diệt zombies, cứu vớt dân thường. Họ có kinh nghiệm tác chiến phong phú, sức mạnh không hề tâm thường.

Còn có một phần là các chiến sĩ sống sót sau chiến dịch bảo vệ khu vực an toàn.

Những chiến sĩ có thể sống sót sau nguy hiểm thế này chắc chắn không hề thua kém các chiến sĩ chiến đấu tại tiền tuyến.

Huống chi họ còn ôm niềm tin báo thù cho các chiến hữu, vậy nên sức chiến đấu còn cao hơn bình thường.

Kể cả có là binh sĩ yếu nhất trong số 50 nghìn binh sĩ này, cũng sánh ngang với lính tinh nhuệ được tuyển chọn ở hai gia tộc lớn là An gia và Vân gia.

So sánh như vậy thì đừng nói hai, ba nghìn tử sĩ, mà kể cả có là 20, 30 nghìn tử sĩ cũng chẳng thể chịu nổi một đòn của toán binh sĩ trước mặt.

Sự thật đúng là như thế.

Sau khi 50 nghìn binh sĩ của khu vực an toàn lẻn vào, trong vòng chưa đến mười mấy phút, tất cả tử sĩ của Lý gia ở tầng 1 đều đã bị giết sạch, không còn sót lại bất cứ kẻ nào!

Tại sao phải để lại người còn sống?

Huynh đệ Đại Ngốc quen thuộc đường xá nơi này như ở nhà, hắn đi lại rất tự nhiên, có vẻ đại lão "Nhai Tí" đã kể hết tình hình ở đây cho hắn biết.

Vậy thì cần gì giữ lại kẻ nào để moi tin?

Tuy nhiên nhân lúc các binh sĩ tấn công, vẫn có vài tử sĩ gần lối đi thông đến tầng 2, vậy nên họ đã báo tin cho những người ở tầng 2.

Đây cũng là chuyện không thể ngăn cản.

Sau khi giết sạch toàn bộ tử sĩ tầng 1, Trương Nguyên Trung chưa vội xuống tầng tiếp theo.

Hắn phái vài người đi theo Đại Ngốc.

Dưới sự chỉ huy thuần thục của Đại Ngốc, họ đã chặn tất cả lối đi từ tầng 2 lên tầng 1, không để lại bất cứ chỗ nào.

Như vậy sẽ không có bất cứ “Con cá lọt lưới” nào chạy lên từ địa cung tầng 2.

Hơn nữa để đảm bảo an toàn, mỗi hành lang đều sẽ có người canh gác.

Bảo đảm kể cả tử sĩ có muốn đánh cũng không thể đánh được.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Trương Nguyên Trung bắt đầu chỉ huy 40 nghìn binh sĩ lên đường đến tầng 2 của "Địa cung Khuê Xà".

Theo như thông tin của Đại Ngốc, tầng 2 của địa cung là chỗ khó gặm nhất.

Gần 20 nghìn kẻ địch, hơn nữa chúng còn biết rõ địa hình.

Dù biết 40 nghìn binh sĩ có thể đè bẹp số tử sĩ kia, thế nhưng trong quá trình tiêu diệt và phá hủy Lý gia, hắn vẫn muốn giảm tổn thất xuống mức tối thiểu.

. . .

"Được, vậy trừ những biện pháp bảo vệ cơ bản như chống nước và phòng cháy, ta sẽ mở khóa tất cả mọi thứ."

Lâm Tử Lạc hai lòng buông tay.

Dưới sự điều khiển của hắn, cả "Địa cung Khuê Xà" đều đã bị mở tung.

Tuy nhiên, hắn thấy chỉ vậy vẫn còn chưa đủ.

Hắn nhìn về phía những lá chắn năng lượng chắn quanh bàn điều khiển.

Vì lão tổ tông Lý gia yêu cầu, nên các đời gia chủ đều sẽ khóa kín bàn điều khiển, ngăn không cho thuộc hạ sử dụng nó.

Tuy nhiên khi vào tay Lâm Tử Lạc, những phong ấn này chẳng đáng nhắc đến.

Hắn lại cúi xuống điều khiển bàn điều khiển.

Chỉ một lát sau, những lá chắn bao quanh bàn điều khiển đều đã biến mất.

"Cảm giác làm xằng làm bậy trong nhà người khác đúng là sung sướng.”

Lâm Tử Lạc cảm thán.

Hắn đi thẳng đến điểm trên bàn điềm khiển cách hắn gần nhất, bắt đầu điều khiển.

"Nếu ta nhớ không nhầm, căn phòng này hẳn sẽ chứa vũ khí. Khóa lại luôn, kể cả có muốn mở cũng chẳng mở được."

"Căn phòng này rất lớn, nếu tử sĩ chạy vào rồi đóng cửa thì sẽ gây phiền phức. Phá luôn khóa cơ quan, kể cả có muốn đóng cũng không đóng được.”

"Nhà kho này cũng khóa luôn, kể cả có mở bằng khóa cơ quan cũng không được.”

"Phòng luyện tập thể chất? Chắc chắn phải đóng luôn, không thể để những binh sĩ kia chạy vào. Nếu họ bất cẩn làm hỏng “Lọ tinh chất” thì ta sẽ lỗ to.”

Bình Luận (0)
Comment