Không cho bọn gia hỏa này có cơ hội suy nghĩ, hắn ta nhíu mày lại, bắt đầu dồn hết sức vào tinh thần lực.
Tấm chắn hỏa diễm trong tay hắn cũng bắt đầu lan rộng ra bên ngoài dưới sự hỗ trợ của tinh thần lực, kích thước càng ngày càng lớn.
Chẳng mấy chốc, nó đã tạo thành một bức “Tường hỏa diễm” chắn trước mặt Lâm Tử Lạc.
Bây giờ, hắn ta có thể điều khiển lửa dễ dàng hơn rất nhiều so với khi vừa nhận được “Thanh Đế truyền thừa”.
Trên thao trường, Thanh Thực Vương rõ ràng cảm nhận được sức mạnh uy hiếp của bức tường lửa khổng lồ này.
Ngay lập tức, nó bỏ qua việc tấn công bốn người cường giả cấp A, bò về phía Lâm Tử Lạc.
Đồng thời còn vung ra hai cành dây leo lớn đánh về phía Lâm Tử Lạc.
Thấy dây leo tấn công, Đại Ngốc quyết định vung Thị Huyết ma chùy lên. Còn Lâm Tử Lạc thì vẫn chăm chú mở rộng diện tích của “Tường hỏa diễm”.
Hắn muốn cho thể giới này lần đầu tiên cảm nhận được sự khủng khiếp của nguyên tố công kích!
Đại Ngốc vung búa xuống, thành công đập bẹp một cành dây leo.
Tuy nhiên, một cành dây leo khác lại mọc ra từ bên cạnh và quật bay hắn ta ra ngoài.
Chẳng qua, Đại Ngốc cũng đã giúp Lâm Tử Lạc tranh thủ được thời gian.
Bức tường lửa khổng lồ đã lan rộng đến độ cao hai tầng nhà!
Bức tường lửa khổng lồ chắn phía trước làm cho dây leo không thể tìm thấy khe hở để ra tay.
Việc mở rộng vẫn đang được tiếp tục!
Lâm Tử Lạc một bên từ trong tinh thần lực lấy ra “Ma Năng vòng tay”, một bên dựa vào “Trung lam bình” để khôi phục tinh thần lực.
Bức tưởng lửa đã đạt đến độ cao mười mét.
Ngọn lửa cháy không ngừng trong màn sương mù vẫn tỏa ra sức mạnh đáng sợ.
Không chỉ vậy bức tường lửa còn bao phủ Lâm Tử Lạc bên trong, khiến những cành dây leo đã quấn quanh một vòng lại mất đi phương hướng tấn công!
“Lên!”
Một tiếng hô xuống, bức tường lửa nhanh chóng bốc lên, tạo thành một thế trận bao phủ trời đất!
…
Một bức tường lửa cao mười mét dưới sự điều khiển của Lâm Tử Lạc đã được đưa ra, biến thành một biển lửa.
Sau khi đã đồng thời để ngang qua, cả biển lửa bắt đầu hướng lên trên, vị trí càng ngày càng cao.
Lâm Tử Lạc ở bên dưới cũng vì biển lửa bốc lên cao mà nghiến chặt răng.
Lúc này Thanh Thực Vương đã bò đến gần Lâm Tử Lạc.
Lam Tinh được vô số dịch nhờn tạo thành nó giống như hình ảnh “Slime” trong trí nhớ, miệng mở rộng, phun ra một lượng lớn chất nhờn.
“Phun ra dịch nhờn”: Tiêu hao một lượng dinh dưỡng nhất định trong cơ thể, phun chất nhờ ra từ miệng, chất nhờn có uy lực không nhỏ và có tính ăn mòn mạnh.
Một mảng lớn chất nhờn lao thẳng về phía Lâm Tử Lạc dưới biển lửa.
Do biển lửa bên trên nên Lâm Tử Lạc đã mất đi sự bảo vệ, nên đã nhanh chóng kích hoạt “Ma Miễn hộ thuẫn” của “Ma Ẩn sáo trang”.
Bức màn màu trắng sữa vừa bao bọc hoàn toàn Lâm Tử Lạc bên trong thì đã bị ngập chìm trong chất nhờn.
“Xèo!”
Một lúc sau, tiếng ăn mòn vang lên từ khắp nơi trên bức màn.
Bức màn “Ma Miễn hộ thuẫn” vẫn luôn kiên cố cuối cùng cũng không thể chống lại đòn tấn công của sinh vật bức xạ cấp S, rất nhanh đã bị ăn mòn ra nhiều lỗ hổng.
Trong bức màn Lâm Tử Lạc không hề hoảng hốt, nhanh chóng mở ra “Bàn Thạch hộ thuẫn” của “Bàn Thạch dây chuyền”.
Lại một lớp màn sáng màu vàng đất ngăn chặn chất nhờn đang sắp rơi xuống người hắn.
Khăng năng phòng thủ của “Bàn Thạch hộ thuẫn” lạo trực tiếp gắn với thể chất của Lâm Tử Lạc.
Những chất nhờn còn lại đã bị chặn thành công bên ngoài “Bàn Thạch hộ thuẫn”.
Đến lúc này, biển lửa đang nổi lên cũng đã đến giới hạn cuối cùng.
Lâm Tử Lạc vẫn luôn bị động cuối cùng cũng đã được nghênh đón một đòn phản kích.
Chỉ thấy bàn tay đang hướng lên trên của hắn đột nhiên lật ngược.
Mà biển lửa đang trôi nổi trên không trung cũng nhanh chóng lan rộng theo động tác của hắn.
Sau khi lan rộng đến một mức độ nhất định, cả bầu trời đều bị lửa nhộm thành màu cam đỏ.
Theo ý niệm của Lâm Tử Lạc, biển lửa như tìm được đường đột phá, trút xuống Thanh Thực Vương.
Thấy ngọn lửa đang lao về phía mình, Thanh Thực Vương rõ ràng có hơi hoảng loạn.
“Slime” không ngừng lắc đầu liên tục.
Nó vung hàng chục sợi dây leo trên cơ thể mình lên đánh vào ngọn lửa, vo số lá cây cũng theo dây leo, chém vào ngọn lửa.
Đồng thời, nó há miệng ra muốn phun ra chất nhờn một lần nữa.
Nhưng tiếc là vì vừa mới phun qua chất nhầy, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ lại được.
Luồng gió do dây leo đánh ra quả thật đã dập tắt một phần ngọn lửa.
Nhưng so với biển lửa bao la, chút lửa đó chẳng đáng là bao.
Hơn nữa, một lượng lớn lửa sau khi tiếp xúc với dây leo, đã nhanh chóng bắt đầu lan theo dây leo đốt cháy xuống dưới.
Những ngọn lửa này đều là do Lâm Tử Lạc tiêu tốn tinh thần lực để ngưng tụ, mạnh hơn lửa bình thường rất nhiều!
Thanh Thực Vương trong lúc hoảng loạn, đã cắt đứt toàn bộ những cành dây leo dính phải lửa.
Cơ thể khổng lồ bắt đầu di chuyển hướng ngược lại, có vẻ như đang chuẩn bị bỏ chạy.