Phần còn lại của cánh tay đã bị chặt ra một nửa, nhưng vẫn còn xương kết nối nên chưa hoàn toàn rơi ra.
“A A!”
Odor không chịu được đau đớn, phát ra một tiếng gầm rú.
Lâm Tử Lạc giơ Cửu Lê đao lên, bổ xuống một phát nữa.
Odor dồn hết lực lượng toàn thân vào cánh tay còn sót lại kia, kích phát: “Cự Tích Tí Trảm”.
Sử dụng kĩ năng này không phải vì muốn ngăn chặn nhát chém này của Lâm Tử Lạc mà là vì chạy trốn.
Nó lợi dụng dư lực của cánh tay để đẩy cả người ra, tránh được một đao trí mạng này của Lâm Tử Lạc.
Chẳng qua xiềng xích của Tô Chí Thượng đã đợi sẵn từ lâu.
Sợi xích được dồn toàn bộ sức mạnh đánh thẳng vào bụng Odor.
Sức mạnh cao tới 249 nên đương nhiên thương tổn do một đòn này gây ra là rất nặng.
Odor lại hét thảm một tiếng, toàn bộ cơ thể bay ra ngoài.
Mãi cho đến khi sắp đập lên vách đá, cánh dơi sau lưng liều mạng đập vỗ, mới giúp nó tránh khỏi bị trọng thương lần hai.
Odor ở trên bầu trời nhìn xuống cánh tay bị chặt đứt của mình đang nằm dưới bàn chan Lâm Tử Lạc, sắc mặt trắng bệch.
Kinh khủng!
Ban đầu nó cho rằng mình có thể thắng được đám người này.
Kết quả suýt nữa đã chết trong tay tên nhãi kia!
Không được, đánh không lại thì chạy!
Nghĩ tới đây, Odor không thèm quay đầu lại mà bay thẳng về phía vết nứt trong công xưởng.
Muốn chạy?
Đương nhiên là Lâm Tử Lạc nhìn thấy hành động này.
Vịt tới mồm rồi còn để cho bay đi mất được sao?
Nó cho rằng có mình nó biết bay à?
Một đôi cánh chim màu vàng óng mờ mờ ngưng tụ từ năng lượng xòe ra sau lưng Lâm Tử Lạc.
Trong nháy mắt Tô Chí Thượng giật mình, Lâm Tử Lạc đã lao vụt lên khỏi mặt đất, mang theo ánh sáng lấp lánh đuổi theo Odor đang chạy trốn.
Odor không cần quay đầu cũng cảm giác được Lâm Tử Lạc đang bay theo mình ở đằng sau.
Suýt nữa nó đã phun ra một búng máu.
Con mẹ nó hắn cũng có thể bay!
Có cái gì mà hắn không thể không!
Cánh dơi của Odor đã bị cầu lửa của Lâm Tử Lạc làm cho bị thương từ lâu.
Dù hiện tại đã khôi phục được một chút nhưng vẫn có vài nơi bị thương.
Hiện tại tốc độ bay của nó đương nhiên không thể nhanh bằng cánh chim vàng của Lâm Tử Lạc.
Không tới vài giây đồng hồ Lâm Tử Lạc đã đuổi theo kịp.
Cảm nhận được hơi lạnh khiến người khác phải run rẩy sau lưng mình, Odor cắn răng một cái, phát huy con át chủ bài cuối cùng của mình!
“Độc Xà Ngưng Thị”: Lợi dụng xà nhãn của mình phóng ra ánh mắt đáng sợ, có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái “Hoảng sợ”, “sốc” và “kinh hãi”. Một khi đối thủ rơi vào trạng thái này, cơ thể sẽ bị tê liệt trong hai giây, đồng thời chịu 50% thương tổn cho thuộc tính tinh thần.
…
Cảm nhận được sức nóng mãnh liệt trong mắt, Odor thở phào nhẹ nhõm.
Đứt một cái tay cũng không sao, miễn là có thể sống sót!
Dưới sự ảnh hưởng của nhận thức, nó biết rằng Lâm Tử Lạc đằng sau nó đã vung cây đao dài đang cháy rực về phía sau lưng nó.
Nếu đã như vậy, thì hãy cảm nhận nỗi sợ hãi của một con rắn độc!
Cuối cùng lại bởi vì tê liệt mà ngã từ trên không trung xuống đi!
Đột nhiên Odor quay lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lạc.
Mà Lâm Tử Lạc theo sát phía sau, nở một nụ cười rạng rỡ với nó.
Cười? Ta e rằng ngươi sắp khóc đến nơi rồi!
Đôi mắt rắn của Odor đột nhiên mở to, một luồng sáng xanh kỳ lạ nở ra.
Ánh sáng xanh này ẩn chứa sự uy hiếp vô tận, có thể nhanh chóng khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng những người tiếp xúc với nó.
Trong cuộc tấn công vào thành Thiên Liên trước đó, Odor đã sử dụng thủ đoạn này để dọa chết vô số người.
Làm sao Lâm Tử Lạc đứng sau Odor, sao có thể tránh được việc đột ngột nó quay đầu lại?
Trực tiếp tiếp xúc chính diện với ánh mắt xanh!
Trong chốc lát, những trạng thái tiêu cực như sợ hãi, hăm dọa, kinh ngạc, v.v...
Chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đùa nhau à!
Thuộc tính "miễn dịch với mọi tác động ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần" của thiên phú cấp truyền thuyết “Tung hoành chi tâm” có phải là thuộc tính giả không?
Còn sợ sao?
Lâm Tử Lạc chưa bao giờ biết sợ hãi là gì!
Cho nên hắn tngay lập tức trở tay trực tiếp chém một đao lên cánh dơi của Odor.
Nhát đao này có một tiêu chuẩn nhất định.
Trực tiếp chặt đứt phần liên kết người với cánh dơi của Odor.
Đôi cánh dơi mất đi năng lượng do Odor cung cấp đã bị thiêu rụi thành tro bởi ngọn lửa gắn trên đao Cửu Lê ngay khi chúng rơi xuống.
Còn Odor đã mất đi đôi cánh dơi, đương nhiên mất đi khả năng bay.
trong nháy mắt liền rơi từ trên không xuống đất.
Nó không ngờ rằng cuối cùng lại là chính nó rơi xuống!
Nhìn thấy Ordo nặng nề ngã xuống đất, Lâm Tử Lạc huy động đôi cánh trên lưng, lao thẳng về phía nó.
Odor nằm trên mặt đất bị đánh đến mức vỡ đầu chảy máu, liên tục hét lên tiếng thét thảm thiết.
Ban đầu, cánh tay cuối cùng vẫn tồn tại nhờ sự kết nối của xương.
Lần này xương bị gãy, nửa cánh tay còn lại rơi sang một bên.