Nhờ vào năng lượng của quán chú, trên lưỡi đao của Cửu Lê chi đao hiện lên ánh sáng màu vàng sậm, mà sấm sét và hỏa diễm quấn xung quanh thân đao thì tranh nhau chen lấn tràn vào các tia sáng. Ba loại năng lượng mang màu vàng, tím, đỏ đâng không ngừng hòa quyện vào nhau tạo thành một thanh Tam thải đao khí rực rỡ chói mắt.
Lâm Tử Lạc vung tay trong nháy mắt Tam Thải đao khi từ lưỡi đao bay ra liền chém về phía một tên cường hóa giả bậc A.
Tên cường hóa giả bậc A kia mắt nhìn thấy đao khí có uy lực như thế chém về phía mình ngay tức thì cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, hằn liều mạng truyền năng lượng quán chú vào vũ khí trong tay, chỉ bởi vì trạng thái không ổn định dẫn đến tốc độ truyền vào bị chậm lại không ít.
Đợi mãi đến khi kiếm khí đã chém đến trước mặt, hắn mới hoang mang dùng võ khí mới đạt tới cấp B ngăn cản kiếm khí trước ngực. Năng lượng vội vàng được truyền vào làm sao có thể so được với Cửu Lê Trảm Kích đã được tập hợp ba loại năng lượng. Chỉ mới va chạm trọng nháy mắt, võ khí cấp B trong tay hắn bị năng lượng của đao khí chém thành mảnh vụn.
May mắn Ba Kích bên cạnh hắn kịp thời phản ứng lại cầm trường côn trong tay đâm về phía đao khí, mặc dù không đủ đánh cho đao khí vỡ vụn nhưng cũng đã đánh tan được không ít năng lượng của đao khí.
Mà phần năng lượng đao khí cuối cùng cũng không giữ lại mà trực tiếp công kích lên thân thể của tên cường hóa giả cấp A kia, bộ y phục hoa lệ trên thân tên cường giả cấp A kia trong nháy mắt vỡ vụn.
Áo giáp có khả năng phong thủ đạt tới cấp B trong bộ trang phục đấy cũng không thể ngăn cản năng lượng của đao khí trực tiếp bị vỡ thành một lỗ hỏng.
“A!!!”
Cảm nhận được cảm giác đau tăng gấp đôi khi mà đao khí đánh lên thân mình, hắn bị đánh bay ra ngoài sờ vào phần ngực máu thịt be bét, phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Cuối cùng hắn ngã xuống đám người đứng cách đó không xa, không có võ khí và công cụ phòng thủ hắn xem như hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, mà Lâm Tử Lạc từ đầu đến cuối chỉ dùng một đao mà thôi.
Một đao giải quyết cường hóa giả cấp A!
Cho dù là Ba Trấn thực lực cấp S trung cấp đều bị chấn động.
Lâm Tử Lạc nắm trong tay Cửu Lê Chi Đao đi về phía họ, tiếp tục tìm kiếm con mồi mới trong năm kẻ còn lại.
Tên cường hóa giả cấp A vừa bị hạ thực ra là do buổi chiều hắn uống một loại chất lỏng giống rượu ở Lam Tinh dẫn đến việc vận chuyển năng lượng trong thân thể bị chậm lại ở một mức độ nhất định. Vì vậy mới bị Lâm Tử Lạc đánh bay ra ngoài một không có một chút năng lượng chống lại.
Mà đám người còn lại thì không có điểm yếu rõ ràng như thế.
Lâm Tử Lạc rất nhanh chóng chú ý tới người phụ trách quản lý vật tư – Diệp Khánh, xét về phương diện thuộc tính cơ sở thì tên gia hỏa này là yếu nhất đồng thời với cái bụng to như thế độ linh hoạt sẽ bị giảm đi nhiều. Quả nhiên người phụ trách quản lý vật tư đều béo đến chảy mỡ.
Diệp Khánh hiển nhiên thấy được ánh mắt Lâm Tử Lạc nhìn chằm chằm về phía hắn, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào ngay lập tức phá vỡ hàng rào tâm lý mong manh của hắn.
Hắn lại nghĩ đến tình trạng thê thảm của kẻ không may mắn bị đánh bay ra ngoài vừa rồi, liền lực tức xoay người muốn chạy thoát khỏi chiến trường này.
Đáng chết, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Vinh Kiến Bạch tức giận mắng trong lòng, hắn chẳng thể ngờ rằng thế mà tên này chưa gì đã sợ hãi đánh nhau mà chạy trốn.
Quả nhiên thực lực của những kẻ chỉ dựa vào nguồn tài nguyên chống chất đúng là không đáng tin tưởng.
Lâm Tử Lạc cũng có chút câm nín, chính mình hình như chỉ nhìn hắn một cái thì phải. Hắn vốn rất áp lực khi đối mặt với sự vây đánh của hai tên cường hóa giả cấp S và bốn tên cường hóa giả cấp A, mà hiện tại một tên trọng thương còn một kẻ bỏ chạy mặc dù chủ lực của kẻ địch vẫn còn nhưng đã đỡ áp lực đi rất nhiều.
Vì vậy hắn cũng không thèm lo tên Diệp Khánh bỏ trốn kia, mà sau khi ra lệnh cho quỷ đồng hắn dồn sự chú ý của mình về phía người phụ trách quản lý an toàn – Trịnh Phi Hồng.
Lần này Trịnh Phi Hồng còn chưa kịp bày tỏ thái độ, Vinh Kiến Bạch đã mở miệng nói trước
“Trịnh huynh đệ, nhất định không cần sợ hãi, công kích ban nãy có uy lực mạnh mẽ vô cùng nhưng cũng có hạn chế lớn trong việc sử dụng không cần lo lắng quá mức.”
“Không sai, nếu như chúng ta cùng nhau hợp tác thì đánh thắng hắn cũng không có khó khăn gì, nhưng nếu mỗi người tự chạy trốn thì sẽ bị hắn đánh bại từng kẻ một, đến lúc đó người nào cũng không có kết cục tốt.” Ba Trấn cũng đống ý với Vinh Kiến Bạch.
Bọn họ cũng thật sự lo lắng, nếu lại có một người nữa chạy trốn thì thật sự không có cách nào đánh bại được Lâm Tử Lạc.