Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 409 - Chương 409 - Không Còn Cơ Hội

Chương 409 - Không Còn Cơ Hội
Chương 409 - Không Còn Cơ Hội

Mưa tên từ trên trời rơi xuống!

Dù là không có kỹ năng, chỉ dựa vào uy lực Lâm Tử Lạc bắn ra mũi tên cũng không thể coi thường.

Dưới mặt đất Ba Trấn và Vinh Kiến Bạch chỉ có thể tận dụng võ khí trong tay để đỡ hàng trăm mũi tên lao tới, nhưng thực sự là mũi tên quá nhiều căn bản không thể đỡ xuể, thinh thoảng sẽ có một vài mũi tên bắn trúng thân thể của bọn hắn.

Một trận “Mưa tên” quy mô lớn như thế tiếp tục diễn ra cho đến khi thời gian của Phi Hành Chi Lực hết hiệu lực mới dừng lại.

Lúc này Lâm Tử Lạc đã di chuyển đến giữa không trung trên bình đài, sau khi mất đi năng lực phi hành cơ thể của hắn bắt đầu tự do rơi xuống.

Hắn nhân lúc thời gian rơi xuống, một lần nữa chuyển đổi Cửu Lê Chi Cung trong tay thành Cửu Lê Chi Đao, tiếp đó xoay tay cầm chắc chuôi đao, một lượng năng lượng khổng lồ được truyền vào trong Cửu Lê Chi Đao.

Ngay khi hắn tiếp đất, Cửu Lê Chi Đao trong tay hắn ngay lập tức cắm vào mặt đất của bình đài.

CỬU LÊ TOÁI LIỆT!

Vinh Kiến Bạch và Ba Trấn vừa mới ngăn chặn được trận mưa tên cuối cùng, trên người bọn họ còn cắm hơn mười mũi tên chưa kịp rút ra, thì bống nhiên bởi vì mặt đất rung chuyển mà đứng không vững.

Chuỗi tấn công liên tiếp này làm cho bọn họ không còn cơ hội để thể.

Có điều là uy lực làm mặt đất rung chuyển vẫn còn không đủ, đối với thể chất mạnh mẽ của bọn họ cũng không gây ra thương tổn thật sự gì.

Nhưng mà…

Mục tiêu của Lâm Tử Lạc là hơn mười mũi tên cắm trên người bọn họ.

Do lực phá hoại gấp đôi của CỬU LÊ TOÁI LIỆT và hiệu quả tăng cường lực phá hoại của Kim Cương bao cổ tay, hơn chục mũi tên kia bắt đầu vỡ vụn dần dần.

Đầu mũi tên thì cắm vào bên trong thân thể của bọn hắn, sự vỡ vụn của chúng không khác gì một vụ nổ cả, một lượng lớn mảnh vỡ mũi tên bị nổ gây ra tổn thương khủng khiếp cho cơ thể bọn họ khiến cho hai người bọn họ chỉ có thể hét lên thảm thiết vì quá đau đớn.

Chẳng mấy chốc cơ thể bọn họ bị bao phủ bởi hơn chục lỗ hỏng lớn nhỏ khác nhau, máu tươi liên tục chảy ra ngoài.

Lâm Tử Lạc rút ra Cửu Lê Chi Đao đi về phía Ba Trấn ở gần hắn nhất, một đao chém đầu Ba Trấn.

"Keng."

Ba Trấn nén chịu đựng cơn đau dữ dội khắp cơ thể và chặn một đao chí mạng của Lâm Tử Lạc bằng cây trường côn đã bị gãy thành hai mảnh trong tay.

Hắn ta đưa mắt nhìn Lâm Tử Lạc đang đứng trước mặt, vẻ mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Chà, quả không hổ là một cường hóa giả cấp S trung đẳng đang trong thời kỳ đỉnh cao phong độ, bị thương nặng như vậy mà vẫn đỡ được một đòn nữa.

Khác hẳn cái lão Zhuang Feiyue, nhoắng cái đã bị "Edor" bắt đi rồi.

Nhưng mà giờ Ba Trấn đã sức cùng lực kiệt, có thể chặn được con dao này đã là cực hạn cuối cùng của hắn.

Lâm Tử Lạc dùng cây đao của Cửu Lê, một đòn hất văng thanh trường côn trong tay Ba Trấn, sau đó, một nhát chém ngang trúng vào cổ hắn ta.

Độ sắc bén của thanh đao của Cửu Lê thì khỏi phải nghi ngờ, trực tiếp chặt đứt đầu hắn.

Cái đầu trợn trừng mắt của hắn ta rơi xuống đất, lăn tới chân Lâm Tử Lạc.

Xác chết không đầu rơi xuống đất một tiếng "rầm".

Vào đúng khoảnh khắc khi đầu Ba Trấn rơi xuống, trung tâm khu dân thường lúc đầu còn đang ồn ào, hỗn loạn và không ngừng giao tranh, dường như đã bị ấn nút tạm dừng và lập tức trở nên yên lặng.

Những người đang chiến đấu, những người đang bỏ chạy, những kẻ đang lợi dụng sự hỗn loạn để trộm cắp... tất cả đều dừng lại và dồn toàn bộ ánh mắt vào võ đài.

Bọn họ kinh ngạc nhìn thi thể của Ba Trấn, ai nấy miệng đều há hốc.

Một cường hóa giả cấp S trung đẳng!

Hắn còn là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê cấp S duy nhất ở Thiên Hành thành nữa chứ!

Cứ vậy mà chết queo rồi?

Một nhân vật ngày thường tầm cỡ đến thế, bây giờ trước mặt họ đang ở tư thế đầu một nơi, thân một nẻo.

Tác động thị giác này điên cuồng kích thích thần kinh của mọi người.

Trong số đó, Vinh Kiến Bạch, người ở gần nhất và chứng kiến mọi thứ rõ nhất, là người chịu đả kích lớn nhất.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã trải qua cảm giác hả hê khi biết Trang Phi Nhạc đã chết, sự phấn khích khi tổ chức "Đại hội tuyển chọn thành chủ", tức giận khi đối mặt với sự khiêu khích của người lạ mặt và sự tuyệt vọng khi chứng kiến cái chết của Ba Trấn.

Những thăng trầm của cuộc đời không ai lường trước được.

Nhìn thấy Lâm Tử Lạc đi về phía mình, Vinh Kiến Bạch không khỏi rùng mình.

Cổ họng của hắn khản đặc, hắn quỳ xuống đất, nói một cách hèn mọn: "Xin hãy tha cho ta, tha cho ta được không?"

"Vị trí thành chủ, tất cả vật tư của Thiên Hành thành, tất cả những bảo bối mà ta thu thập được đều sẽ giao hết cho ngươi, giao toàn bộ không sót một thứ gì cho ngươi, được không!"

"Ta sai rồi, ta không nên vọng tưởng vị trí thành chủ, ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta một con đường sống đi mà!"

Bình Luận (0)
Comment