Lâm Tử Lạc chỉ suy nghĩ qua một lượt khả năng phối hợp giữa các loại nguyên tố, đã nhận ra có vô số khả năng.
“Trong không gian trữ vật của mình có một đống những ghi chép về kỹ năng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi yêu cầu của nguyên tố để học hết cả rồi!”
Lâm Tử Lạc vội vàng lấy ra mấy quyển sách ghi chép kỹ năng cao và các loại hiệu ứng khác nhau mà hắn đã chuẩn bị trước.
Không biết có phải lúc lấy ghi chép ra quá vội không nên thân thể suýt nữa đứng không vững, lảo đảo mấy lần.
Lúc này hắn mới để ý tới trạng thái cơ thể của mình.
Đã ròng rã mười ngày đêm hắn không chợp mắt, chưa từng di chuyển cơ thể, trạng thái tinh thần của hắn đã tới giới hạn từ lâu.
Hiện tại còn có thể đứng ở đây đều là do ý chí mạnh mẽ của hắn chống đỡ.
“Cốc cốc cốc.”
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của hắn bị gõ vang.
“Thành chủ đại nhân, ta nghe thấy trong phòng ngài có tiếng nổ, xin hỏi ngài có khỏe không?”
Ngoài cửa, thủ vệ phụ trách an toàn cho tháp thành chủ lo lắng gõ cửa dò hỏi.
Lâm Tử Lạc nhìn thoáng qua đống đồ dùng bị mình cho nổ thành mảnh vụn, mở miệng đáp:
“Không có việc gì.”
“Tốt quá rồi, thành chủ đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh.”
Thủ vệ thở phào nhẹ nhõm, kích động nói, sau đó hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng.
“Là thế này, quan viên mà liên minh phái tới đã đến chỗ chúng ta từ ba ngày trước, bọn họ cần phải dâng cho ngài những đồ vật liên quan đến thân phận thành chủ, dùng để chính thức xác nhận thân phận của ngài, ngài xem xem có…”
Hiện tại trạng thái tinh thần của Lâm Tử Lạc cực kì kém, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, làm gì có sức mà đi gặp đám quan viên kia.
Hắn cất tiếng trả lời:
“Chờ được ba ngày luôn rồi, vậy để bọn họ chờ thêm một ngày nữa đi, từ giờ trở đi đừng tới làm phiền ta nữa.”
Hít…
Thủ vệ đứng ngoài cửa hít sâu một hơi.
Hay lắm, không hổ là thành chủ Thiên Hành thành chúng ta!
Các thành chủ khác đều luôn cung kính có lễ với người mà liên minh phái tới, sắp xếp mọi thứ cẩn thận.
Dù sao bọn họ cũng đại diện cho mặt mũi của liên minh.
Không chiếu cố tốt cho bọn họ thì cũng không khác gì không nể mặt liên minh.
Kết quả tới lượt thành chủ của bọn họ, cho chờ ba ngày liền chưa đủ, còn cho chờ thêm một ngày nữa.
Bá đạo!
Thủ vệ cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều, lập tức rời khỏi cửa phòng ngủ.
Sau khi thủ vệ rời đi, Lâm Tử Lạc bèn thử cảm ứng với Đại Ngốc và Quỷ Đồng.
Khi hắn bế quan đã sắp xếp cho hai người họ ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ đánh giết thuộc nhiệm vụ chủ tuyến rồi.
Dưới sự nỗ lực của hai người bọn họ, nhiệm vụ đánh giết đã đạt tiêu chuẩn từ lâu, đồng thời hai nhiệm vụ nhánh còn lại của nhiệm vụ chính tuyến cũng được hoàn thành.
Đến mức độ nổi tiếng với các phe phái khác.
Loại nhiệm vụ này đối với đám người phó thành chủ bọn họ mà nói, chỉ cần nhấc tay một cái thôi đã đủ thỏa mãn điều kiện rồi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nếu như có thể lựa chọn thì cũng có thể chọn rời khỏi phó bản luôn.
Chẳng qua đối với Lâm Tử Lạc còn chưa thấy đủ mà nói, đương nhiên hắn sẽ không rời đi.
Mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến xong không có nghĩa là không nhận được phúc lợi từ nhiệm vụ.
Dưới nhiệm vụ chính tuyến sẽ có một thứ tên là “Độ ảnh hưởng tới thế giới” xuất hiện.
Đây là thứ dùng để đo lường ảnh hưởng của người chơi lên tất cả các phương diện trong thế giới phó bản.
Đợi tới khi rời khỏi phó bản, tiến hành kết toán xong sẽ được tặng thêm phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Tử Lạc xử lý xong xuôi những thứ này, cơ thể cũng không trụ nổi nữa, ngã thẳng xuống giường lớn mềm mại nằm ngáy o o.
…
Giấc ngủ này thật là thoải mái.
Khi Lâm Tử Lạc tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều ngày hôm sau.
Mười ngày nằm liệt giường cộng thêm một ngày ngủ mê mệt, mười một ngày không hoạt động, cơ thể đã trở nên cứng đờ.
Vì vậy sau khi thức dậy, hắn liền rời khỏi phòng ngủ, định vận động cơ thể một chút, cũng tiện thể thông báo cho người đến từ liên minh để gặp mặt.
Dành một khoảng thời gian để vận động cơ thể, hắn liền đi tới tầng hầm của tháp thành chủ.
Đại Ngốc và Quỷ Đồng đã đợi ở đó từ lâu, chờ Lâm Tử Lạc đến.
Bên cạnh hai người họ, còn đặt những rương trang sức được trang trí lộng lẫy.
Những rương này bên trong chứa "Di vật" của Trang Phi Dược và tài sản được thu thập từ nhà của Vinh Kiến Bạch và Ba Trấn sau khi họ chết.
Lâm Tử Lạc nhìn vào "Di vật" của Trang Phi Dược.
Một rương gỗ lớn chứa đầy Cường hóa dịch, từ cấp C đến cấp S đều có cả, chủng loại rất phong phú.
Mà thứ Lâm Tử Lạc quan tâm nhất, Cường hóa dịch cấp S, có hai lọ.
Có thể thấy được sự khác biệt giữa Trang Phi Dược và Tô Chí Thượng.
Tô lão đầu không cần phải bán sạch gia tài cũng có thể lấy ra ba lọ, toàn bộ tài sản thừa kế của Trang Phi Dược cũng chỉ có hai lọ.
Mà Vinh Kiến Bạch và Ba Trấn có số lượng Cường hóa dịch hoàn toàn không ít hơn Trang Phi Dược, nhưng về chất lượng thì không được tốt lắm, thậm chí không có nhiều Cường hóa dịch cấp A.
Cũng phải thôi, thực lực của bọn họ không giống như Trang Phi Dược người đã đạt đến đỉnh cao không cần sử dụng Cường hóa dịch.