Thành chủ Thiên Bổng thành - Park Deok Sang.
Một thành chủ thành phố ngầm thậm chí còn kỳ quái hơn cả cái gã thành chủ Thiên Đảo thành.
Suy cho cùng, nếu nói người dân ở Thiên Đảo thành kỳ quái thì chỉ có thể nói là văn hóa và tư tưởng truyền thống của họ thật kỳ quái.
Nhưng những người ở Thiên Bổng thành đều được tất cả người dân Thản Mẫu công nhận là có bộ não đặc biệt kỳ quái.
Trong suy nghĩ của người dân Thiên Bổng thành, bất cứ thứ gì có thể cướp được và có giá trị trên Hành tinh Thản Mẫu đều thuộc về họ.
Phong cách ăn mặc? Do chúng ta lan truyền.
Người nổi tiếng thế giới? Có một phần gen của chúng ta.
Lễ hội văn hóa? Tất cả đều có nguồn gốc từ chúng ta, do chúng ta truyền bá đến các thành phố khác của các người.
Ở trong Thiên Bổng thành còn có một khẩu hiệu vô cùng truyền cảm hứng cho dân chúng của họ, đó là "Vạn vật có nguồn gốc từ Thiên Bổng".
Vì kiểu giáo dục tẩy não này từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, người dân Thiên Bổng có một loại cảm giác thượng đẳng, cao cao tại thượng ở bất cứ nơi nào họ đến.
Lại bảo không đi, cách mà Park Deok Sang bước tới rõ ràng là không coi ai ra gì.
Ngay lúc Lâm Tử Lạc đang suy nghĩ về những chuyện kỳ quái mà người ở Thiên Bổng thành đã làm, hai người này đã luồn lách qua rất nhiều thành chủ rồi đến chỗ Lâm Tử Lạc.
Kể ra thì họ cũng lớn gan thật, không ngờ hai vị thành chủ phái bảo thủ này lại chủ động bước vào vòng vây của các thành chủ phái cấp tiến.
"Đồ Lục Giả thân mến, lâu lắm rồi không gặp!" Charlie Barlow, thanfh chur Thiên Hoang thành, chủ động mở lời, đồng thời chìa tay ra.
Lâm Tử Lạc khoanh tay trước ngực, không có ý định bắt tay hắn.
Charlie Barlow, kẻ trước nay luôn coi mình là một quý ông, nhất thời không kìm chế được.
Các thành chủ phái cấp tiến bên cạnh hắn bắt đầu rúc rích khẽ cười.
Nhưng điều không ngờ là Park Deok Sang bên cạnh Charlie Barlow lại là người ít nể mặt hắn nhất.
Park Deok Sang trực tiếp cười lớn, vừa cười vừa nói: "Hahahaha, Charlie già của ta ơi, ta đã sớm nói với ngươi rồi, Lý huynh đệ mang trong mình dòng máu Thiên Bổng cao quý nhất của chúng ta, người ta không thèm để ý đến ngươi đâu."
Lần này, Lâm Tử Lạc, người không đáp lại Charlie Barlow, quay lại nhìn Park Deok Sang, cau mày và nói một cách nghi hoặc: "Ngươi là ai? Lao công phụ trách dọn dẹp hội trường à?"
Vừa nói xong, tiếng cười như vịt kêu của Park Deok Sang lập tức câm bặt, cả khuôn mặt cứng đờ.
Những thành chủ phái cấp tiến đang theo dõi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tất cả đều bật cười lớn.
Không khí vui vẻ tràn ngập toàn bộ hội trường.
Charlie Barlow sau khi bị chế nhạo thì sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ Lục Giả, hồi đó có lý do khiến ta buộc ngươi phải rời đi. Từ tận đáy lòng, ta vẫn rất cần ngươi. Hy vọng ngươi có thể hãy lượng thứ cho ta. Dù sao thì chúng ta cũng là 'người một nhà' mà."
Úi giời, bọn họ vẫn ép "Bộ ba tử thần" rời đi, không hiểu sao ngay từ đầu bọn họ lại cách xa Thiên Hoang thành như vậy.
Lâm Tử Lạc mặc dù đã hiểu nguyên nhân của sự việc, vẫn không đáp lại lời nói của Charlie Barlow, như thể hắn chưa hề nghe thấy.
Những phản ứng liên tiếp của hắn khiến Charlie Barlow phải kìm nén cơn tức giận, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tử Lạc như một con rắn độc.
Nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh mà Bạch trưởng lão giao cho mình, hắn đành phải cười khổ nói tiếp: "Đồ Lục Giả, Thiên Hoang thành là nơi ở đầu tiên của ngươi, ta tin rằng ngươi nhất định có tình cảm với nó, chỉ cần ngươi chịu quay lại, ta thậm chí có thể nhường cho ngươi chức thành chủ."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người của phái cấp tiến xung quanh bắt đầu trỏw nên căng thẳng.
Mặc dù nhìn chung không có nhiều khác biệt giwuax các thành phố dưới lòng đất, nhưng vẫn có những điểm khác nhất định.
Nếu xếp hạng tất cả các thành phố dưới lòng đất, độ phồn vinh thịnh vượng của Thiên Hoang thành đủ để xếp vào top ba, điều này có sức hấp dẫn hơn nhiều so với Thiên Hành thành xếp cuối bảng.
Nghe xong, hai mắt Lâm Tử Lạc đột nhiên sáng lên, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Ngươi nói thật ư, ngươi giao thành Thiên Hoang cho ta?"
Ồ, quả nhiên vẫn là lợi ích động nhân tâm.
Charlie Barlow gật đầu khẳng định nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi bằng lòng quay lại, ta sẽ phong cho ngươi chức Thành chủ Thiên Hoang thành."
Lâm Tử Lạc rất hài lòng gật đầu.
"Thế được. Vậy thì nhanh chóng phái người trở về nói với dân thường trong Thiên Hoang thành, để bọn họ chuẩn bị tâm lý đi."
"Chuẩn bị? Ý của ngươi là lễ đón nhận chức thành chủ phải không? Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi mở miệng yêu cầu, nhất định sẽ được tổ chức vừa ý." Charlie Barlow phấn khích nói.
Không thể ngờ rằng vấn đề này sẽ được thực hiện dễ dàng như vậy.
Mất một Thiên Hoang thành cũng không sao, khoản bồi thường Bạch trưởng lão đưa ra tốt hơn nhiều so với thành Thiên Hoang!
Lâm Tử Lạc nói với vẻ mặt chân thành:
"Lễ đón nhận chức thành chủ? Đúng là phải tổ chức một cái, thế này đi, ngươi yêu cầu tất cả dân thường từ Thiên Hoang thành mang theo hết thảy vật tư, trực tiếp đi đến Thiên Hành thành, chờ ta trở về rồi tổ chức."
"Được rồi, ta sẽ phái người đi... cái gì? Tại sao lại đến Thiên Hành thành?”
Charlie Barlow lúc đầu còn gật gù hứa hẹn, nhưng đột nhiên phản ứng lại lời nói của Lâm Tử Lạc.
Bị chơi một vố rồi!
Hắn nhìn nụ cười trên mặt Lâm Tử Lạc, tức giận đến run rẩy.
Cùng với tiếng cười ầm ĩ của những người xung quanh, Charlie Barlow không thể chịu đựng được nữa, xua tay giận dữ rời khỏi nơi đó.