Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 454 - Chương 454 - Có Người Đến

Chương 454 - Có Người Đến
Chương 454 - Có Người Đến

Ngay lúc này, trong sương mù truyền đến tiếng gầm rú thảm thiết của lũ zombie.

"Có người đến!"

Thi Phách tiện tay ném đi cái đầu đã bị gặm nát, lên tiếng nói.

"Nhân loại, sao có thể?"

Đế Ma đầy nghi ngờ.

"Theo tín hiệu mà đám tay sai của ta truyền đến, ở ngoại vi Hoang Mộc Thôn xuất hiện một tên nhân loại mạnh mẽ, đang tàn sát bừa bãi chúng nó, phải biết rằng trong số những tay sai này có một tên có thực lực cấp S đỉnh cao."

Thi Phách giải thích.

"Có thể tàn sát cấp S đỉnh cao! Vậy ngoài tam đại trưởng lão và Thương Hoàng của loài người, cũng không còn ai khác."

Đế Ma nói.

"Chỉ là hiện tại hắn xuất hiện ở đây, chẳng phải là đến chịu chết sao?"

"Đi xem thử đi."

Nói xong, Thi Phách liền lao về phía trước, trực tiếp đâm nát vách tường của túp lều, biến mất trong sương mù.

"Quá nóng vội."

Đế Ma than thở một tiếng, nhưng sợ Thi Phách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng đi theo sau.

Hai tên này rất nhanh đã đến hiện trường nơi cao thủ nhân loại tàn sát.

Tuy nhiên, ngoài một mảnh chi chít tay chân đứt gãy của lũ zombie, lại không hề thấy bóng dáng con người.

"Hắn đã chạy trốn rồi, có lẽ muốn nhân cơ hội này làm suy yếu lực lượng chiến đấu cao cấp của chúng ta."

Thi Phách mở lời.

"Nhìn vào mức độ thương tổn, chắc chắn là Thương Hoàng, hơn nữa thực lực của Thương Hoàng hiện đang ở trạng thái đỉnh cao."

Đế Ma quan sát tình trạng thi thể một lúc rồi phân tích.

"Chúng ta mau đến chỗ của một tên đầy tớ đỉnh phong cấp S khác, Thương Hoàng nhất định sẽ ra tay với nó."

Thi Phách vội vàng thúc giục.

Hai tên gia hỏa lại lao về hướng khác, một đường phi nước đại.

Rất nhanh, họ nghe thấy tiếng gầm rú của lũ xác sống.

"Đúng vậy! Hắn ở đó!"

Thi Phách thúc giục.

Bọn chúng xuyên qua màn sương mù dày đặc, vừa vặn bắt gặp được Thương Hoàng ở giữa đám zombie đang hoảng loạn.

Thương Hoàng đang tàn sát lũ zombie, trước tiên nhìn Đế Ma, xác nhận Đế Ma đã hồi phục hoàn toàn vết thương, sau đó lại nhìn Thi Phách.

"Bàng trưởng lão, trước đây ngài là người căm ghét lũ zombies nhất, giờ sao lại gia nhập vào phe của chúng?"

Thương Hoàng hối tiếc lên tiếng.

“Bàng trưởng lão? Đó là ai vậy? ha ha, nhớ kỹ, gọi ta la Thi Phách.”

Thi Phách kinh thường nói.

"Thương Hoàng, ngươi hiện tại đang giãy dụa sao? Thật không ngờ lại dùng đến trò lừa gạt lũ zombie bình thường."

Đế Ma chế nhạo.

"Ha ha, giết được một con là lời một con, kệ ngươi lắm lời."

Thương Hoàng không thèm để ý, sau khi tiêu diệt thêm hai con zombies nữa, hắn bắt đầu chạy về phía bên kia sương mù.

"Không nói chuyện phiếm với các ngươi nữa, ta đi giết thêm hai con nữa."

"Đuổi theo!"

Thi Phách vội vàng nói.

"Chờ chút."

Đế Ma ngăn Thi Phách lại, nói.

"Nhân loại xảo quyệt như vậy, biết đâu đã giăng sẵn bẫy, dụ chúng ta đuổi theo, cẩn thận thì hơn."

"Bẫy? Cũng có lý, nhưng khu vực này đã sớm bị thuộc hạ của ta bao phủ, nếu có bẫy thì đã sớm bị phát hiện."

"Chúng ta chỉ cần đuổi theo đến vị trí mà thuộc hạ có thể nhanh chóng hỗ trợ, thì không sợ bẫy của bọn chúng."

Thi Phách nói.

Đế Ma suy nghĩ kỹ thấy có lý, lập tức nói.

"Vậy thì chúng ta đuổi theo một đoạn đường."

Ở trong sương mù, muốn truy tìm tung tích của người khác thì vô cùng khó khăn.

May mắn thay, người hầu của Thi Phách có mặt ở khắp mọi nơi, luôn có thể báo cáo kịp thời vị trí của Thương Hoàng cho họ.

Rất nhanh, chúng đã rời khỏi thành phố Giang Xuyên, đuổi theo Thương Hoàng đến một vùng đất trống ở ngoại ô.

Ma Đế thận trọng dừng lại, nói:

"Cũng ổn rồi, nếu đi xa hơn có thể gặp phải phục kích."

"Những nơi khác không dám nói, khu vực này chắc chắn không có vấn đề gì."

Thi Phong tự tin trả lời.

"Mới mười phút trước, một đội quân của ta đi qua nơi này, hình như có lục soát khắp khu vực này, cũng không có phát hiện cái gì."

Lúc này Ma đế mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Zombie nhạy cảm với con người hơn nhiều so với sinh vật có chất phóng xạ.

Nếu có mấy chục nghìn con zombie đi qua nơi này mà không có phát hiện thì thật sự không có khả năng bố trí mai phục.

"Vậy tại khu vực này đuổi theo hắn, khiến hắn lần này không có khả năng quay lại."

Ma Đế không kiên nhẫn nói.

Lần này rốt cuộc có thể giết chết đối thủ cũ này!

Trong sương mù, Thương Hoàng cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Lúc này, hắn đã bị bao vây bởi một số lượng lớn zombie.

Mặc dù những con zombie bình thường này không thể làm gì hắn, nhưng mà Ma đế và Thi Phách đuổi theo phía sau, hắn có thể thực sự phải chết ở đây.

Mà Lâm Tử Lạc đã hẹn hắn tập hợp không có ở đây.

Cho dù sau một loạt tìm kiếm cẩn thận, vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn ở đây.

Thương Hoàng đột nhiên nhớ tới lời hắn trước đó nói với Lâm Tử Lạc.

“Ngươi nhất định phải trốn cho kỹ.”

Đại ca à, ngươi đây không phải là trốn cho thật kỹ, ngươi đây là chưa đến có đúng không hả!

"Ha ha ha, Thương Hoàng, lần này ngươi nên trốn đi nơi nào?"

Trong lúc Thương Hoàng còn đang lo lắng tìm kiếm vị trí của Lâm Tử Lạc thì giọng nói của Ma Đế từ trong sương mù truyền đến.

Được, không còn cách nào khác rồi!

Bình Luận (0)
Comment