Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 478 - Chương 478 - Lá Gan Đủ To

Chương 478 - Lá Gan Đủ To
Chương 478 - Lá Gan Đủ To

Vô lý quá trời!

Hiện tại hắn đã ở cấp 43, có được “Đột phá thông tin LV2”, theo logic mà nói, hắn có thể xem thông tin giao diện lên tới cấp 58.

Kết quả là, cấp độ của Kỳ Lân hư ảnh thậm chí còn không nhìn thấy được.

Đây còn chỉ là một cái bóng, nếu là thân thể thật thì phải bắt đầu từ cấp 80 hoặc 90.

Lúc này Kỳ Lân hư ảnh cũng không nhìn Lâm Tử Lạc nữa.

Tuy rằng bề ngoài vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng đã dấy lên bão táp!

Lần cuối cùng nó gặp hắn là hai tháng trước.

Hai tháng thường là thời gian để bản thân có thể chợp mắt một mình.

Kết quả, thực lực của tên này thực sự tăng lên theo cấp số nhân!

Kỳ Lân có thể chắc chắn rằng ngay cả những kẻ mạnh đó ngay từ đầu cũng không có tốc độ tăng trưởng khủng khiếp như vậy!

Quá vô lý rồi!

Chẳng trách đứa trẻ này lại được Xi Vưu và Phục Hi cùng lúc lựa chọn.

Nếu nó có một con kỳ lân con, có lẽ sẽ muốn gửi nó cho hắn ăn.

Nghĩ đến đây, cơn giận của Kỳ Lân cũng tiêu tan đi một nửa.

Vừa rồi nó kịp phản ứng, liền hiểu ra, Lâm Tử Lạc là cố ý yêu cầu nó tới đối phó những zombie này.

Mẹ kiếp, để ta đường đường là một Kỳ Lâm làm tay đấm, lá gan cũng đủ to đó.

Hiện tại nó rút lại lời vừa nói, bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Tử Lạc.

Quên đi, tên nhóc này là thiên tài, lại có hai đại hậu thuẫn là gia tộc Cửu Lê và Phục Hi, cho nên hắn không thể đắc tội, không thể đắc tội.

"Khụ khụ, sau này ngươi có việc gì thì đừng quấy rầy ta. Nếu quấy rầy giấc ngủ mỹ nhân, da của ta sẽ trở nên chảy xệ."

Kỳ Lâm hư ảnh nói.

Kỳ Lân cũng cần giấc ngủ mỹ nhân sao?

"Thật ra ta có một số vấn đề muốn hỏi lão ca."

Lâm Tử Lạc biết thời gian có hạn nên cũng không vòng vo nữa.

"Lão ca không phải cho ta chấn tượng chi nguyên sao? Ta muốn hỏi những hạt nguyên châu khác ở đâu."

Hắn nói mục đích chính của việc tìm kiếm Kỳ Lân.

Suy cho cùng, trong số Hạt Nguyên Châu trong tay hắn hiện tại, chỉ có Chấn Tượng chi nguyên là được Kỳ Lân trao cho hắn.

Kỳ Lân không cần suy nghĩ trả lời:

“Đương nhiên là ta cướp được rồi.”

“Sau khi tên Phục Hi kia biến mất, những viên Nguyên Châu còn sót lại tự nhiên sẽ trở thành bảo bối vô chủ. Mỗi người chúng ta sẽ dựa vào năng lực của mình mà cướp lấy.”

"Dù sao thì Nguyên Châu chứa đựng nguyên tố thuần khiết nhất, điều này giúp ích rất nhiều cho những sinh vật như chúng ta trong việc nắm giữ các nguyên tố liên quan."

"Sau khi đoạt được hạt sấm sét, ta đã sử dụng hạt sấm sét để luyện tập cho đến khi đạt được thành công, ta không còn cần đến sức mạnh của hạt sét nữa. Tình cờ ta gặp được người danh chính ngôn thuận được thừa kế Phục Hi là ngươi, liền cho ngươi.”

Thì ra là thế!

"Còn Tốn Tượng Chi Nguyên thì sao? Ai đã đánh cắp phong châu đi rồi?"

Lâm Tử Lạc lập tức hỏi.

"Phong châu? Hình như là thằng nhóc Quỳ Ngưu đó."

Kỳ Lân suy nghĩ một lúc.

Quỳ Ngưu?

Vậy Tốn Tượng Chi Nguyên của hắn là do trò chơi ngày tận thế cướp từ tay Quỳ Châu?

Liệu hắn có phải chịu sự trả thù từ Quỳ Châu không ta?

Không có thời gian suy nghĩ, Lâm Tử Lạc vội vàng hỏi:

"Thiên châu thì sao? Thổ châu nữa? Chúng có uy lực như thế nào?"

“Hai hạt châu đó đã biến mất từ ​​lâu, cho dù tìm được cũng không thể khống chế được uy lực của hai hạt châu đó. Dù sao lão Phục Hi cũng không làm được nên ta không biết tính chất của chúng, cho nên đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Kỳ Lân lắc đầu nói.

Ngay cả Phục Hi cũng không!

Hai hạt này có sức mạnh như thế nào chứ?

Lúc này, Kỳ Lân hư ảnh dần dần trở nên trong suốt, tựa hồ thời điểm triệu hồi cũng sắp đến.

"Lão ca, vậy sơn châu và trạch châu thì sao? Chúng nằm trong tay ai?"

Lâm Tử Lạc tranh thủ thời gian để hỏi.

“Sơn Châu nằm trong tay Bí Hý, còn trạch châu là bởi vì hầu hết sinh vật đều có thể nuôi dưỡng nên có rất nhiều người đoạt lấy. Trận chiến kéo dài rất lâu, cũng không biết rơi vào tay ai."

Nói xong những lời này, Kỳ Lân hư ảnh hoàn toàn tiêu tán trong không khí.

"Đừng mà, lão ca, chúng ta dù gì cũng đã gặp qua một lần, cho nên ta tặng ngươi một ít lễ vật."

Lâm Tử Lạc vội vàng nói.

Lông dê cũng không nhận được một sợi, thật là một sự mất mát lớn!

"Ngươi chỉ muốn cái vảy của ta, đừng tưởng ta không biết, ta nói cho ngươi biết, mơ đi cưng!”

Giọng nói của Kỳ Lân vang lên bên tai Lâm Tử Lạc.

Sau đó Kỳ Lân chỉ còn lại một chút ý thức, nghĩ ra cách hay để tránh bị quấy rầy lần nữa, cuối cùng nói:

“Đúng rồi, Phục Hi trước đó để lại một thứ cho Thanh Long, nói là cho người thừa kế của hắn, mau đi tìm Thanh Long đi."

He he, trong trường hợp này nó sẽ rời khỏi khu vực Kinh Đô, sẽ không thể quấy rầy giấc ngủ mỹ nhân của ta được nữa!

Lâm Tử Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nhận được tin này.

Tuyệt, cứ ngỡ lần này sẽ trắng tay về nhưng không ngờ lại nhận được thông tin như vậy.

Không thiệt, không thiệt.

Chỉ là Kỳ Lâm huynh quá keo kiệt, không muốn cho dù chỉ một cái vảy.

Hài lòng, hắn cất dàn âm thanh, thu đao Cửu Lê lại.

Lâm Tử Lạc kiểm tra thanh kinh nghiệm của mình.

Bình Luận (0)
Comment