Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 496 - Chương 496 - Nộp Tài Sản

Chương 496 - Nộp Tài Sản
Chương 496 - Nộp Tài Sản

Lý Nhất nhìn về phía chỗ ngồi của số ba, An Chí Minh lộ ra nụ cười nhìn về phía hắn.

Thế mà lại là An Chí Minh!

Lý Nhất nghiến răng nghiến lợi đến nỗi gân xanh trên trán sắp nổ tung.

An Chí Minh lại rất hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, hắn từ bên phía Vân thiên Lộ mượn mấy trăm nghìn kim tệ chính là vì lúc này xả giận.

“A!” Lý Nhất dùng sức vỗ mạnh vào đùi, sau đó tiếp tục ấn vài cái trên công cụ đấu giá.

“Tích! Số mười hai, một triệu hai trăm nghìn kim tệ!”

Tiếp tục tăng thêm năm mươi nghìn kim tệ nữa.

Lúc này số tiền đấu giá đã lên tới hạn mức người ta không thể ngờ tới, trong phòng đấu giá không ít người nín thở.

Ở giai đoạn hiện tại này người có thể lấy ra được một triệu hai trăm nghìn kim tệ, trong phòng đấu giá này liệu có thể có được mấy người?

Không phải trong tổ chức nào cũng có hàng ngàn hàng vạn người có thể nguyện ý nộp lên tài sản của bản thân, huống chi là dùng toàn bộ tài sản của của mình để mua một cái đạo cụ, không phải ai cũng có sự quả quyết này.

Các tổ chức quân đội ở các địa phương có thể lấy ra được mức kim tệ này, nhưng thực sự đạo cụ này không phù hợp với nhu cầu thiết yếu của quân đội, cho nên quân đội cũng sẽ không lựa chọn đấu giá đạo cụ này.

Sau vài giây im lặng tuyệt đối trong phòng đấu giá, một âm thanh lười biếng vang lên:

“Chậc chậc, trà ngon!”

Sau đó hệ thống chậm rãi vang lên âm thanh báo giá:

“Tích! Số mười ba, một triệu năm trăm nghìn kim tệ!”

Một triệu năm trăm nghìn kim tệ!

Lý Nhất nghe được giá báo này thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, máu không kịp lên não.

Không chỉ như thế, toàn bộ người chơi trong và ngoài phòng đấu giá đều có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì trước đó Nhai Tí đã dùng sáu trăm năm mươi nghìn kim tệ để mua được Không Gian Chi Châu, Khế Ước Chi Thư bây giờ lại ra giá một triệu năm trăm nghìn kim tệ…

Mọi người đều biết Nhai Tí không có xây dựng tổ chức thế lực cho mình, cho nên đều này có nghĩa là một mình hắn có khoản tiền lớn hơn hai triệu kim tệ này.

Ngươi nói hàng vạn người gộp với nhau có thể lấy ra được hàng triệu kim tệ, ta tin, nhưng một người có thể lấy ra được hơn hai triệu kim tệ, này có thể tin sao?

Nhưng hết lần này đến lần khác hệ thống trò chơi tận thế đều công nhận Nhai Tí ra giá, vậy có nghĩa là trên người hắn thật sự có bằng đó kim tệ.

Với cái nhìn ánh mắt soi mói của hơn trăm người trong phòng đấu giá và hơn một triệu người bên ngoài, Lâm Tử Lạc không chút hoang mang lại uống một ngụm Đại Hồng Bào, dường như người vừa đưa ra giá cả trên trời không phải là hắn vậy.

Lý Nhất há to miệng để thở lấy lại sự tỉnh táo, lần này hắn không nhẫn nhịn nữa, trực tiếp trừng mắt nhìn Lâm Tử Lạc, mở miệng nói:

“Nhai! Tí!”

“Gọi ta làm gì? Có chuyê chuyện gì sao?”

Lâm Tử Lạc vô tội mở miệng hỏi ngược lại.

Buổi chiều sau khi mua sắm xong, hắn đặc biệt chạy tới chỗ Trương Nguyên Trung muốn toàn bộ tư liệu về tàn dư của Lý Gia Hoa Thành, là kẻ thù lớn của quân đội Hoa Thành, quân đội nơi đó đã sớm chú ý tới hành động dị thường của Lý gia mấy ngày nay.

Căn cứ vào tư liệu điều tra mấy ngày trước khi Phòng đấu giá mở ra, Lý gia bán các loại vật tư, bán tài sản, cướp bóc của nhân dân… ước chừng kiếm được khoảng một triệu năm trăm nghìn kim tệ.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Tử Lạc lựa chọn ra giá một triệu năm trăm nghìn kim tệ.

Lại thêm Lý gia bình thường tích lũy, cơ bản toàn bộ kim tệ trên người Lý Nhất chắc vào khoảng một triệu bảy trăm đến một triệu tám trăm nghìn kim tệ.

Có thể có sai số, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá một trăm nghìn kim tệ.

Mắt nhìn thấy thời gian đấu giá sắp hết rồi, sau khi Lý Nhất chỉ có thể run rẩy đưa ra báo giá thông qua công cụ đấu giá, lại nhìn chằm chằm về phía Lâm Tử Lạc.

“Tích! Số mười hai, ra giá một triệu sáu trăm nghìn kim tệ!”

Nghe thấy hệ thống thông báo giá cả, trái tim Lý Nhất đều đang chảy máu, bản thân hắn mang theo tổng cộng hơn một triệu tám trăm nghìn kim tệ, nhưng những kim tệ này đều chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, hắn từ trước đến nay đều không có ý định sử dụng hết toàn bộ kim tệ này.

Mỗi một số lượng kim tệ được bỏ ra đều đại biểu cho ngày mai sẽ có một nhóm người Lý gia chết đói.

Nhìn thấy Lý Nhất báo giá, Lâm Tử La đột nhiên ngừng động tác ngón tay trên máy báo giá, sau đó hắn nhàn nhã ngả lưng ra sau dựa vào ghế sofa.

Bộ dáng này tựa như muốn nói, ta không có ý định tăng giá tiếp, hành động vừa rồi hoàn toàn là vì trêu đùa ngươi, ngươi có thể làm gì ta?

Chẳng qua là bộ dang này cũng là do hắn giả vờ, Lâm Tử Lạc chính là cần Linh Châu Hứa Nguyện, ngay giây phút hắn nhìn thấy Linh Châu Hứa Nguyện hắn đã nghĩ ra hắn sẽ ước nguyện điều gì rồi.

Chỉ có thể nói rằng, đi mòn thiết hài tìm chẳng thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn công.

Lý Nhất vừa nhìn thấy tư thái của Lâm Tử Lạc, tuy rằng tức giận đến muốn phun ra một ngụm máu già, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi, chỉ cần Nhai Tí từ bỏ đấu giá thì Linh Châu Hứa Nguyện này chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Một khi hồi sinh được gia chủ, dựa vào bí thuật tử sĩ mà gia chủ nắm giữ tuyệt đối có thể chấn hưng lại Lý gia một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment