Chiếc áo tàng hình của nền văn minh tiền sử?
Lâm Tử Lạc nghĩ về những thông tin hắn có được khi nói chuyện với họ trong vài ngày qua.
Giống như khi vào phó bản, hắn tiếp xúc với lời giới thiệu bối cảnh “Giới Vương Tinh từng là một hành tinh có công nghệ cực kỳ tiên tiến”.
Khi nhìn thấy từ "từng là", có thể biết hành tinh này đã phát triển đến mức nào.
Sau khi phi thuyền cuối cùng rơi xuống, không chỉ vùng đất cảu Giới Vương Tinh bị hủy diệt mà cả nền văn minh nhân loại cũng bị hủy diệt theo.
Các loại vũ khí công nghệ cao hay các phương pháp và nguyên tắc chế tạo các nhu yếu phẩm công nghệ cao hàng ngày, v.v., đều biến mất cùng với thảm họa đó.
Không chỉ vậy, những con người còn lại cũng đang bị truy đuổi điên cuồng bởi những con zombie ban đầu vốn không thông minh cho lắm.
Sau khi họ bị giết đến mức chỉ còn lại rất ít, Thi tộc đã ban hành quy định về việc nuôi dưỡng họ.
Chỉ với một chút ít người còn sót lại, sao có thể truyền lại một nền văn minh hoàn chỉnh xuống chứ.
Suy cho cùng, họ sống hàng ngày như những con vật, chỉ sống để sinh sản.
Ngay cả khi nền văn minh nhân loại đã kết thúc ở đây thì về cơ bản cũng không còn gì sót lại.
Vì vậy, những con người mới này gọi nền văn minh nhân loại trước đây là nền văn minh tiền sử.
May mắn thay, một số rất nhỏ những người được nuôi dưỡng đã trốn thoát và thành lập lên đội quân kháng chiến hiện tại.
Quân kháng chiến đã dùng trí tuệ nhỏ nhoi của mình, cộng với những sản phẩm của nền văn minh tiền sử thỉnh thoảng được phát hiện ở “ranh giới phế tích”, để xây dựng nên một doanh trại được xây dựng khá kiên cố như ngày nay.
Đám zombie đã sử dụng một số công nghệ hời hợt do con người không hiểu biết nhiều nhưng lại trung thành với chúng để lại để xây dựng Thi Hoàng Thành như hiện tại.
Chiếc "áo choàng tàng hình" mà Chu Nghị Nhiên đề cập có thể trốn tránh các thiết bị giám sát là sản vật của nền văn minh tiền sử.
Vì không có công nghệ hay thiết bị để tiếp tục sản xuất những sản phẩm này nên mỗi sản phẩm đều rất quý giá.
Ngay cả khi tấn công Thi thành số 9, hắn cũng không nỡ lòng nào mà sử dụng nó.
Đối với Lâm Tử Lạc, việc tiết kiệm thời gian và giảm bớt rắc rối chắc chắn là tốt.
Vì vậy hắn quả quyết nói:
"Vậy thì quá tốt rồi. Chiếc áo choàng tàng hình này thoạt nhìn có vẻ là một sản phẩm tốt. Quả thực đây là thứ mà ta cần."
"Nhân tiện, ta dự định thành lập một tiểu đội cho chiến dịch này, cần sự chấp thuận của tiểu đoàn trưởng."
Hắn nhớ ra điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ chính nên nói.
Vì hợp đồng đã được ký kết nên nhiệm vụ chính này đã cho phép hắn trở thành đội trưởng của quân kháng chiến.
Mà nhiệm vụ chính của Đại Ngốc và Quỷ Đồng chỉ cần tham gia vào đội của hắn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Ngươi muốn thành lập một tiểu đội?"
Chu Nghị Nhiên nghi ngờ hỏi.
"Sao vậy? Thành lập một tiểu đội hẳn là không khó, ta và hai huynh đệ của mình có thể thành lập một tiểu đội, không cần người khác."
Lâm Tử Lạc giải thích.
Thật kỳ lạ, trước đây khi trò chuyện với họ, cũng không hề nghe thấy việc thành lập một tiểu đội khó khăn mà.
Với tiềm năng mà hắn đã thể hiện ra ngoài, việc hình thành một tiềm năng hẳn sẽ không phải là vấn đề quá lớn.
“Huynh đệ Lâm, ngươi hiểu lầm rồi. Bởi vì đội trưởng Tiếu không may gặp nạn, đội ngũ số 5 vốn do hắn phụ trách bây giờ không có đội trưởng, cho nên ta dự định để ngươi làm đội trưởng của Đội số năm."
Chu Nghị Nhiên cũng giải thích.
À, loanh quanh vòng vo hồi lâu là chê ta muốn chức tiểu đội trưởng là quá thấp.
Vốn dĩ là muốn trao cho ta chức vụ đội trưởng.
Vị trí đội trưởng ở doanh trại Húc Nhật chỉ có thể được lấp đầy bởi những người có máy móc như Hứa Tinh Thần và Ngũ Nam Tình.
Số lượng người trong mỗi đội đều bắt đầu từ 10.000, vì vậy vị trí đại đội trưởng chỉ đứng sau tiểu đoàn trưởng ở doanh trại Húc Nhật mà thôi.
Lại nghĩ lại xem chức vị này cũng khá ổn, vậy thì….
Khụ, bản thân chỉ nghĩ muốn làm tiểu đội trưởng, người ta đã nói cho hắn làm đại đội trưởng rồi.
Thực ra thì ta cũng không có muốn như thế.
"Vốn là ta chỉ định mang theo hai vị huynh đệ mà thôi, nhưng tiểu đoàn trưởng ngươi đã nói như thế rồi, vậy thì ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với ngươi trở thành đại đội trưởng mới của đại đội năm mà thôi."
Lâm Tử Lạc bất đắc dĩ mở miệng nói.
Vẻ mặt này khiến Hoa Tinh Thần và Ngũ Nam Tinh còn chưa rời đi tức giận đến ngứa răng.
Cái gì cơ? Miễn cưỡng đồng ý?
Bọn họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trước khi thành công đạt được vị trí đại đội trưởng, sau đó bỏ ra vô số nỗ lực để bồi dưỡng một lữ đoàn chiến binh hoàn chỉnh.
Ngươi liền chả cần tốn công tốn sức gì đã có được chức vị đại đội trưởng lại còn có trong tay gần một nghìn thuộc hạ, thế mà lại còn miễn cưỡng đồng ý?
Chu Nghị Nhiên cũng bị hắn làm cho nghẹn lời khiếp sợ không chịu được, nghĩ nữa ngày cũng không thốt được ra câu nào.
Cuối cùng, hắn đưa cho Lâm Tử Lạc thẻ căn cước đại diện cho đội trưởng lữ đoàn thứ năm, rồi rời đi với vẻ mặt bối rối.