“Yêu đến phóng điện: Chuyện này là sao? Khắp nơi đều là màu tím, mặt đất còn rung chuyển. Liệu huynh đệ ở khu bắc có thể nói cho ta nghe được không?”
“Người có dáng vẻ kệch cỡm: Ta thấy bên ngoài khu vực an toàn lóe lên chùm sáng màu tím, sau đó lập tức biến mất.”
“Trần Thiết 377: Ha ha, may mà hôm nay ta trùng hợp đến đó bày quầy bán hàng, nên đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.”
“Mã Quốc Bảo: Gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”
“Khắp nơi thơm mùi trà 12: Có lẽ lầu trên vẫn chưa trải nghiệm sóng zombies lần trước. Ta nghĩ chắc hẳn người gây ra động tĩnh này là Nhai Tí đại lão, hắn vừa triệu hồi Kỳ Lân!”
“Bàn phím tôm: Đúng thế, lần trước Nhai Tí đại lão đã triệu hồi Kỳ Lân trong truyền thuyết. Chỉ một lần hắn đã có thể tiêu diệt sóng zombies, cảnh tượng đó vô cùng hùng vĩ, người từng chứng kiến chắc chắn sẽ không thể nào quên.”
“Mưa rơi nghìn trượng: Trời ơi, ta cũng đã nghe nói đến chuyện Nhai Tí đại lão có thể triệu hồi Kỳ Lân. Nhưng đó là Kỳ Lân, thần thú đó! Không ngờ ta lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy thần thú. Có ai quay video lại không? Quỳ xuống cầu xin!”
“Mưa bụi: Thật ra ta cũng định quay video, thế nhưng vừa nghĩ đến việc quay Nhai Tí đại lão, thì ta lại thấy sợ hãi không dám quay.”
“Thức đêm nên bị hói: Đúng thế, chẳng ai dám lén quay Nhai Tí đại lão, chúng ta sợ nửa đêm đại lão sẽ đứng ở đầu giường chặt đầu.”
“Yêu đến phóng điện: Nói thật, nếu muốn chém ngươi thì đại lão cũng chẳng cần phải đợi đến nửa đêm.”
“Bàn phím tôm: + 1”
“Mưa rơi nghìn trượng: Thật đáng tiếc! Hu hu, ta muốn biết Nhai Tí đại lão có quan hệ thế nào với Kỳ Lân, sao hắn lại có thể triệu hồi Kỳ Lân?”
...
Một móng tay của Kỳ Lân lão ca…Cũng có thể trâu bò đến vậy sao?
Lâm Tử Lạc nhìn mảnh màu tím trước mặt, rơi vào trầm tư.
Người ta nói, vảy của kỳ lân mọc rất chậm, một nghìn năm mới mọc một cái vảy.
Vậy chắc một móng tay cũng sẽ không quá ít.
Thứ này cũng không thể kiếm được cả lố, hắn moi móc mãi mới tìm được một mẩu đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa thứ này nói rằng sẽ tăng tuổi thọ, không biết sẽ tăng bao nhiêu?
Nếu một mảnh chỉ có thể tăng nhiều nhất vài năm tuổi thọ…
Vậy hắn sẽ không ăn!
Làm gì có chuyện hắn ăn móng tay chỉ vì mấy năm tuổi thọ?
Lâm Tử Lạc dứt khoát cất móng tay vào không gian trữ vật, rồi hắn đi về phía khu vực an toàn.
Nơi hắn triệu hồi Kỳ Lân cách khu vực an toàn rất gần, chẳng bao lâu hắn đã đến lối vào cửa bắc.
Vốn dĩ hắn đang định quay về nghỉ ngơi, không ngờ lại thấy quân lính canh giữ ở cửa bắc chạy thẳng về phía mình.
Lâm Tử Lạc quan sát, đây chẳng phải Hầu Dương Đức và những người từng cầm bô hất vào Lý Nhất tại phó bản “Phòng đấu giá siêu cấp” đó sao?
Sau khi thấy Lâm Tử Lạc, Hầu Dương Đức vội vàng lên tiếng chào, rồi hắn nói:
"Đại lão, nghe nói ngươi muốn tìm Trương tướng quân."
"Đúng vậy, sao thế?"
Lâm Tử Lạc nói.
"Chuyện là bây giờ Trương tướng quân không có ở khu vực an toàn. Hôm nay hắn đã dẫn đội đến phía đông diệt zombies, e rằng phải đến đêm muộn mới có thể quay về.”
Hầu Dương Đức giải thích.
A, suýt nữa quên mất, Lão Trương đã bị hắn kích thích, trở thành một người cuồng lên cấp.
"Được thôi, vậy sáng mai nói sau. Tuy nhiên ngươi hãy nói với đám lãnh đạo kia, nhất định phải chuẩn bị nhiều tiền vàng và mặt nạ dịch dung. Nếu không đủ tiền thì họ không thể lấy được đạo cụ loại máy phát đĩa than hẹn giờ."
Lâm Tử Lạc lại dặn dò.
Sau khi nghe hắn nói xong, Hầu Dương Đức tự tin nói:
"Đại lão, chắc ngươi không biết. Trong hai tháng này chúng ta đã làm nhiều mối lớn, kiếm được rất nhiều. Giờ ngay cả trong tài khoản để không của quân đội cũng có rất nhiều tiền vàng."
Vì Hầu Dương Đức đã hợp tác Lâm Tử Lạc nhiều lần, hơn nữa người này biết nhiều thông tin nên hắn cũng chẳng cần giấu diếm. Hầu Dương Đức nói.
"Rất nhiều?"
Lâm Tử Lạc cười nhạt, nói:
"Vượt quá tám con số chưa?”
Nụ cười của Hầu Dương Đức cứng đờ.
Tám con số?
Vừa mở miệng đã đòi 10 triệu đồng vàng?
Giờ thảo luận số lượng đồng vàng đã đến mức này rồi sao?
"Ấy, dù bây giờ vẫn chưa có nhưng cũng sắp.”
Hầu Dương Đức lúng túng nói.
"Mấy người khiến ta quá thất vọng, rõ ràng là một khu vực an toàn của chính phủ, mà chẳng có nổi số đồng vàng đến tám con số.”
Lâm Tử Lạc thất vọng nói:
"Đầu tiên tập trung các binh sĩ, góp cho đủ đồng vàng lên đến tám con số. Sau đó chuẩn bị những đạo cụ mà ta vừa nói, nếu không ta đành phải bán những món kia cho chính phủ Thượng Hải.”
? ? ?
Thật sự phải chuẩn bị số tiền nhiều đến tám con số sao?
Còn có bán chính phủ Thượng Hải là như thế nào?
Nhai Tí đại lão liên lạc với mấy người ở Thượng Hải cũng không sao, tuy nhiên không thể đưa đồ cho họ.
Hầu Dương Đức cảm giác đầu óc mình đã trở nên bế tắc.
"Được rồi, ngươi cứ chuyển nguyên văn những lời đó cho Trương Nguyên Trung là được, có làm hay không lại là chuyện của các ngươi. Sáng mai chúng ta sẽ gặp mặt tại chỗ làm việc của hắn.”
Nói xong câu cuối cùng, Lâm Tử Lạc rời đi, tiếp tục đi về phía trước.