Lâm Tử Lạc vô cùng tiếc nuối chép miệng:
"Ái chà, thể chất của Lão Hàn không được tốt lắm nhỉ, sao đang yên đang lành đột nhiên lại ngất đi thế?"
Vừa mới bắt đầu, còn chưa đến đoạn hay mà.
Pháo laser hạng nặng còn chưa kịp lấy ra.
Ngoài ra còn có một đống khung ngoài của cơ giáp và cả cơ giáp hoàn chỉnh cũng vẫn chưa lộ diện nữa kìa.
Có điều, Thủ trưởng Hàn cũng chỉ là phấn khích quá nên ngất đi xíu thôi, sau một hồi sơ cứu thì hắn cũng tỉnh lại.
Mà cái biến cố này có thể coi là đã đánh thức tất cả mọi người khỏi trạng thái uể oải.
Hầu hết các thủ trưởng đều tỉnh táo lại, lau nước miếng trên khóe miệng và trở lại với hình ảnh nghiêm túc lúc đầu.
Chỉ có Hàn cục trưởng đang nằm trên sô pha không ngừng nói một cách kích động:
"Ta muốn lấy! Ta muốn súng trường laze! Súng máy laze ta cũng lấy! Bom bủng pháo súng ta lấy hết!"
Là một vị tướng hiện đại, hắn ta không thể nào cưỡng lại sức hút của loại trang bị hỏa lực này!
Các ngươi không thấy năm đó Đại úy Lý và Đại úy Sở của Trung đoàn Độc lập vì trang bị của tiểu đoàn đó mà đã cãi lộn kịch liệt sao?
Hồi đó đã vậy, huống chi bây giờ còn là ngày tận thế nữa thì lại chẳng.
Tất cả các thể loại súng ống trên Lam Tinh đều đã mất đi khả năng tấn công, điều này khiến một người đã đánh trận cả đời như Thủ trưởng Hàn đau lòng mãi không thôi.
Giờ đây bỗng nhiên nhìn thấy nhiều “trang bị cao cấp” có thể sử dụng được như vậy, cái cảm giác này không phải ai cũng có thể hiểu được.
Tôn cục trưởng bất đắc dĩ thở dài:
"Lão Hàn, ngươi đừng kêu nữa. Thứ này ai mà chả muốn kia chứ? Quan trọng còn phải xem chúng ta có mua nổi hay không nữa!"
Thủ trưởng Hàn không kìm được hỏi ngược lại:
"Cái hồi mình chiến nhau với Nhật Bản, đã cảm thấy mình nghèo rớt mùng tơi nghèo rơi nước mắt rồi, thế quái nào giờ vẫn nghèo thế này?"
Mà thực ra không phải chúng ta nghèo.
Nhìn ra ngoài kia kìa, cả cái Long quốc này, mà thậm chí là cả cái thế giới này, Vùng an toàn Kyoto của chúng ta đứng đầu về sức mạnh và sự thịnh vượng.
Ngặt nỗi chúng ta gặp phải cái tên Trừng Mắt kia!
Bao nhiêu của cải của mình hắn cũng lột sạch rồi.
Thủ trưởng Trịnh ngồi phịch xuống ghế sô pha, sau đó yếu ớt nói:
“Quy tắc cũ, đi vay thôi Cứ lôi công cán ra mà vay mượn binh lính, cả các gia tộc và thế lực lớn nữa. Vay càng nhiều càng tốt, được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Thân là người quản lý tài chính, cứ liên tục hỏi mượn tiền vàng của người khác thực sự rất mất mặt.
Lâm Tử Lạc không tiếp tục lấy hàng tồn kho ra.
Đến giai đoạn này, những vũ khí laser này đã đạt đến giới hạn nhu cầu của vùng an toàn rồi.
Những thứ mạnh hơn như cơ giáp khung ngoài và bộ cơ giáp hoàn chỉnh là những thứ mà vùng an toàn không thể mua nổi.
Thế nên đành đợi đến lần sau bán tiếp vậy.
Bây giờ đồ đạc đã lấy ra cả rồi, tiếp theo là lúc bàn bạc giá cả.
Loại súng laser này bét nhất cũng phải cấp bạc trở lên, chứ còn hầu hết đều là cấp vàng, toàn là mấy thứ người chơi cần nhất ở giai đoạn này.
Giá cả thì đương nhiên không thể chỉ bèo bọt 300 đồng vàng như một khối năng lượng rồi.
Vừa hay giờ đang đúng lúc khu an toàn đang gom tiền, hai bên bèn bắt đầu một vòng đàm phán mới về giá cả của đủ các loại súng khác nhau.
Các vị Thủ trưởng lôi hết tình với lý ra, tìm đủ mọi cách để hạ giá.
Còn Lâm Tử Lạc cũng cố chấp không chịu nhượng bộ, hắn bám rịt lấy cái giá thấp nhất mình đưa ra, tăng thêm được đồng cắc nào là hắn tăng từng ấy.
Hai bên tranh cãi suốt buổi chiều mới thống nhất được giá cả.
Sau đó, đã đến lúc quyết định số lượng muốn mua.
Khu an toàn này tốn hết một buổi chiều, cuối cùng đã thu được khoảng 5 triệu đồng vàng.
Kết hợp với 11 triệu đồng vàng trước đó và những đạo cụ thiết thực trị giá 4 triệu, tổng cộng có thể lấy ra 20 triệu đồng vàng.
20 triệu đồng vàng được chia làm hai, 10 triệu để mua súng laser, 10 triệu còn lại để mua khối năng lượng.
Đây là quyết định cuối cùng của các vị Thủ trưởng sau một hồi vắt não suy nghĩ.
Lâm Tử Lạc nhìn thấu tất thảy suy nghĩ của họ.
Mặc dù các khối năng lượng rất thực tế nhưng chúng không thể giết người.
Ngay cả khi nó được bán cho toàn bộ khu vực Kyoto thì cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng với súng laser thì khác.
Ở giai đoạn này, súng laser là vũ khí cực kỳ lợi hại đối với người chơi.
Làm chủ vũ khí laser có nghĩa là có quyền quyết định cuộc chơi rồi.
Nếu không mua nhiều một tí, làm sao mà đàn áp được đám người tâm tư kín kẽ phía dưới?.
Hơn nữa, có lẽ nguồn hàng của Trừng Mắt cũng có hạn, nếu họ mua nhiều hơn, các tổ chức khác sẽ không mua được bao nhiêu.
Về phần buộc Trừng Mắt không được bán cho người khác...
Đùa ấy hả, hôm qua người ta mới nói chuyện với Kỳ Lân ca xong.
Ngươi mà đi hạn chế người khác, đến lúc đó, họ sẽ triệu tập anh em bốn phương trực tiếp giẫm bẹp vùng an toàn của ngươi!