Trong phút chốc, Lâm Tử Lạc cảm thấy hình tượng Thanh Long mà mình duy trì suốt mười năm đã hoàn toàn sụp đổ.
Ai có thể ngờ rằng Thanh Long uy nghiêm bảo vệ Ma Đô lại là một Loli con chứ!
Tuy nhiên, vì ngươi đã nói đều là người một nhà cả, vậy...
Khóe miệng dưới chiếc mặt na Lâm Tử Lạc lập tức nhếch lên.
"Cháu gái Thanh Long à, chúng ta thực ra là một gia đình."
Giọng điệu của hắn trở nên rất dịu dàng, nghe có chút giống ông chú dùng kẹo mút lừa cô bé.
Tuy nhiên, Thanh Long không thèm để ý mà thay vào đó nói một cách tò mò.
"Này, sao ngươi lại gọi ta là cháu gái."
"Hầy, ngươi không biết chuyện này phải không? Chú Kỳ Lân của ngươi là đại ca của ta. Ngươi thấy đấy, nó còn tặng ta một chiếc vảy Nguyên Căn làm lễ tuyên thệ. Xét về thâm niên, chẳng phải ngươi là cháu gái của ta sao?"
"Cho nên ngươi nên gọi ta là chú Tử Lạc."
Lâm Tử Lạc thản nhiên nói.
Tại sao không gọi hắn là chú Nhai Tí?
Chẳng cần phải nói, bởi vì thực sự có Nhai Tí mà!
Thanh Long nhìn chiếc vảy căn nguyên Kỳ Lân mà Lâm Tử Lạc lấy ra, sau khi cảm nhận được, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Hình như là vậy. Em trai của Kỳ Lân xét theo bối phận quả thực là chú. Vậy ngươi là chú Tử Lạc của ta."
Rớt nước mắt!
Hắn thực sự được Thanh Long thần thoại gọi là chú Tử Lạc, ai có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này cơ chứ?
Sau khi xây dựng mối quan hệ xong, Lâm Tử Lạc xoa tay chờ đợi.
"Cháu gái, chú Thanh Đế của ngươi có để lại bảo vật cho ta không? Lần này ta gọi ngươi đến đây. Thứ nhất là muốn gặp ngươi, thứ hai là muốn lấy lại bảo vật đó."
"Ồ, chú nói cái đó à, con vẫn luôn giữ cẩn thận lắm đó."
"Lúc đó chú Thanh Đế nói, chỉ cần có người mang theo miếng ngọc Bát quái tới chỗ con, bảo con đưa vật này cho người đó, nè, trả chú."
Sau khi nghe Lâm Tử Lạc nói, Thanh Long không chút bối rối nào, ngay lập tức ném một vật màu vàng từ móng vuốt của mình ra.
Vật đó bay lượn một lúc rồi cuối cùng đáp xuống tay hắn.
Lâm Tử Lạc nhìn kỹ, ấy vậy mà lại là một quả trứng hình bầu dục tỏa ra ánh sáng vàng.
Ấy vậy mà lại để cho ta một quả trứng!
Là chuẩn bị để ta nấu lên ăn, tăng thuộc tính sao?
Hắn tò mò mở giao diện của quả trứng trong tay ra.
“Một quả trứng thú cưng vô danh”: Cấp độ thần thoại, một quả trứng sinh ra sự sống chưa biết, tên nhỏ bé bên trong dường như có ấn tượng tốt với ngươi.
…
“Xì”
Không thể ngờ tới, ta cho rằng Thanh Đế để lại cho ta kế thừa hẳn phải là món gì đó có liên quan đến trang bị hoặc là đạo cụ.
Nhưng vậy mà lại là một quả trứng!
Một quả trứng được trò chơi ngày tận thế công nhận là trứng thú cưng.
Một con thú cưng có thể đạt đến cấp độ thần thoại phải bắt đầu như một con thú thần thoại chứ!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lạc không nhịn được nữa, trong đầu bắt đầu tràn ngập suy nghĩ.
Ta tưởng rằng có lão ca Kỳ Lân và cháu gái Thanh Long bảo vệ, có thể hiên ngang mà đi rồi.
Kết quả là bây giờ lại có thêm một con thú thần thoại khác, còn là thú cưng thuộc về chính bản thân hắn.
Điều này chẳng phải là trực tiếp bay lên cao sao?
Về phần trứng thú cưng cấp kim cương từ nhà đấu giá trước đó.
Đừng hiểu lầm, ban đầu ta mua nó để làm thú cưng của Đại Ngốc.
"Ơ kìa, bên... bên trong quả trứng này rốt cuộc là giống loài gì vậy?"
Lâm Tử Lạc hỏi Thanh Long vấn đề hắn quan tâm nhất.
Vậy mà, Thanh Long vội vàng lắc đầu nói:
"Chuyện này ta cũng không biết, chú Thanh Đế đã đặt bùa ẩn nấp lên trên, cho nên căn bản không phát hiện được hơi thở bên trong đó.”
Lâm Tử Lạc bỗng nhiên thất vọng, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi:
“Vậy khi nào nó nở?”
"Ừm, nếu như không cảm nhận được hơi thở, cũng không thể nói cụ thể thời gian, nhưng có lẽ sẽ sớm thôi. Dù sao thì nó đã ở đây rất lâu rồi."
Thanh Long suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Lâm Tử Lạc cuối cùng cũng có được chút an ủi.
Thấy thời gian Thanh Long có thể tồn tại không còn bao nhiêu, hắn cũng không buồn tiếp tục nghiên cứu quả trứng mà nhét thẳng vào không gian chứa đồ.
Sau đó hắn lại nói với Thanh Long:
“Nhân tiện, cháu gái, ta nghe chú Kỳ Lân của cháu nói, nơi đó tựa hồ có một khối băng tinh vạn năm.”
Thanh Long hoàn toàn không biết ý đồ xấu xa Lâm Tử Lạc, ngược lại gật đầu nói:
"Đúng vậy, ngủ trên những tinh thể băng kia rất thoải mái."
"Khụ khụ, chú đây vô cùng có hứng thú với những thứ này, không biết có thể xem một chút hay không."
Lâm Tử Lạc nghiêm túc nói.
Lúc này Thanh Long vậy mà lại lộ ra vẻ mặt do dự.
"Ngươi yên tâm, ta là người ngay thẳng, tuyệt đối không trộm băng tinh của ngươi."
Lâm Tử Lạc vội vàng trấn an.
"Không phải đâu, chú Tử Lạc, chủ yếu là sợ nếu chú lấy băng tinh ra, cơ thể nhất định không chịu nổi, dù sao ngay cả thân thể của ta cũng có thể bị nó cưỡng ép xâm lấn từ thuộc tính mộc thành thuộc tính băng."
Thanh Long vội vàng giải thích.
? ? ?
Thuộc tính của hắn được đặt ở đây, với thực lực của Thanh Long chắc chắn có thể cảm nhận được.
Vậy mà nó dùng từ "chắc chắn", có nghĩa là thứ này thực sự nguy hiểm.