Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 720 - Chương 720 - Kéo Dài Thời Gian

Chương 720 - Kéo Dài Thời Gian
Chương 720 - Kéo Dài Thời Gian

Một người có thuộc tính bị giảm đi không ít như cậu lại đi chiến đấu đơn độc với con Boss thế giới đang ở trạng thái mạnh nhất, chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Tử Lạc biết không giải thích được, cũng không tiếp tục giải thích.

Hắn đưa tay nhấc một người chơi Nhật Bản đã bị kéo lê lết tới mức máu thịt be bét, ném về phía lối vào.

Cơ thể của người chơi đó dễ dàng xuyên qua kết giới bảo vệ, đập thẳng vào trong lòng “Đọa Lạc Lao Lung”.

Vua zombie vốn đang tức sôi ruột nhìn thấy có một nhân loại lăn tới dưới chân mình, đầu tiên là khựng lại một chút đề phòng có bẫy, sau khi xác nhận xong là không có vấn đề gì, nó lập tức lao tới.

Nó mở cái miệng rộng như chậu máu có đường kính chừng một mét, cắn luôn người chơi Nhật Bản thành hai nửa, nuốt vào trong bụng.

Sau khi thỏa mãn giải quyết hết viên thịt ngon miệng xong, ánh mắt Vua zombie lại nhìn về phía Lâm Tử Lạc ở bên ngoài lối vào.

Lâm Tử Lạc không kéo dài thời gian, lại xốc một người chơi từ Ba Tư lên.

“Nhai Tí, đại lão Nhai Tí, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta sẽ là nô bộc trung thành nhất của ngươi, trang bị, đạo cụ, kim tệ, ngươi muốn gì ta cũng đưa, còn có…”

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của người chơi Nhật Bản trước đó, người chơi Ba Tư này sợ hãi, vội vàng há mồm cầu xin tha thứ.

Đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Lâm Tử Lạc ném thẳng vào trong “Đọa Lạc Lao Lung”.

Vua zombie nhảy vọt lên, há mồm đớp lấy người chơi Ba Tư này, không cho hắn cơ hội kêu gào thảm thiết đã nuốt luôn vào trong bụng.

Ngay sau đó, Lâm Tử Lạc giống như một người nuôi dưỡng và thuần hóa thú.

Vua zombie thì trở thành con dã thú kêu gào đòi ăn, không ngừng đớp lấy những viên đồ ăn ngon tuyệt mà Lâm Tử Lạc ném vào.

Hình ảnh này, muốn bao nhiêu “ấm áp” thì có bấy nhiêu “ấm áp”.

Đồng thời, trong quá trình ăn uống, giao diện thuộc tính của Vua zombie cũng hiện rằng thuộc tính cơ sở của nó đang tăng lên.

Tuy nhiên tăng không nhiều, nhưng nếu ăn hơn một trăm người thì cột thuộc tính sẽ tăng lên một khoảng.

Sau khi cho hết tất cả đám tù binh của “liên quân Mười Nước” vào trong cái lòng chảo xong, lúc này Lâm Tử Lạc mới hài lòng xoay cổ tay.

Hắn nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện không khác là bao so với thời gian dự tính của hắn, khóe miệng dưới mặt nạ lộ ra một nụ cười.

“Bảo mọi người chuẩn bị thật tốt, lát nữa cần phải quay về rồi!”

Nói xong, Lâm Tử Lạc bèn nhấc chân đi thẳng vào lối vào.

Trương Nguyên Trung và Dịch Chính Thanh quá sợ hãi, đồng thanh lên tiếng nhắc nhở:

“Không phải, còn hai mươi mấy bình thuốc ở đây ngươi còn chưa cầm đâu!”

Bọn họ đã chuẩn bị hết đống thuốc dùng để đối phó với Boss thế giới vào một cái hộp để Nhai Tí sử dụng, nhưng Nhai Tí lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, nhấc chân đi luôn.

Nghe đám người Trương Nguyên Trung đứng hô gọi đằng sau, Lâm Tử Lạc không quay đầu lại, chỉ nói:

“Đồ chơi đó hả? Không cần, đổ đi luôn đi.”

Bên ngoài vách tường kim loại của “Đọa Lạc Lao Lung”, gần nghìn người chơi đẳng cấp nhất của các quốc gia đều không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa mà Nhai Tí vừa đi vào.

Hiện tại bọn họ tò mò nhất là rốt cuộc Nhai Tí đang suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng Boss thế giới sẽ tự suy yếu đi, nhưng người chơi này cứ nhất định phải khiêu chiến khi nó đang ở trạng thái mạnh nhất!

Khiêu chiến khi nó cường thịnh nhất thì thôi đi, kết quả lại còn muốn một mình đi khiêu chiến!

Bây giờ còn lạ hơn. Vì những loại thuộc mà bọn họ cố gắng đi sưu tầm, chuyên môn dùng để đối phó với Boss thế giới đã có ở đây nhưng hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái đã nói không cần!

Rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Đám người Trương Nguyên Trung và Dịch Chính Thanh nghe Lâm Tử Lạc nói xong đều sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không tin nổi vào tai mình.

“Hắn nói chúng ta đổ hết cái đống thuốc này đi ấy à?”

Dịch Chính Thanh hỏi ngược lại một câu.

Trương Nguyên Trung cười khổ nói:

“Nghe ngươi hỏi như thế là ta biết ta không nghe lầm rồi, chỉ là cũng chẳng còn cách nào, Nhai Tí đâu phải người ngu, cứ chọn tin tưởng hắn đi vậy.”

“Huống hồ với thực lực của hắn, không đánh lại Boss thế giới, có thể chống đỡ kéo dài thời gian đến lúc chạy trốn đi được cũng không thành vấn đề.”

Nghe Trương Nguyên Trung giải thích xong, Dịch Chính Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Cũng đúng, cố gắng chống đỡ một thời gian ngắn thôi là trốn ra được rồi, ta tin hắn có năng lực này.”

Lúc mọi người đang bàn tán ầm ĩ, Lâm Tử Lạc đã đứng trước lối vào.

Tiến thêm một bước, cơ thể xuyên qua kết giới bảo vệ, tiến thẳng vào Đọa Lạc Lao Lung.

Hắn dừng bước, lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra.

Đồng tiền xu này chính là tiền xu Vận Mệnh mà hắn mở ra được từ “Rương bảo bối đạo cụ cấp Kim Cương”.

Hắn tung tiền xu lên thật cao, sau đó tiếp lấy nó. Hắn thậm chí còn chẳng thèm xem đã nhét luôn tiền xu vào không gian trữ vật.

Bình Luận (0)
Comment