Cái kỹ năng này để cho người dùng hay sao hả?
Hoàn toàn mất đi ý thức trong hai phút đồng hồ, trước tiên chưa nói đến có thể giết chính người của mình hay không đã.
Mọi người đều biết, cho dù là đề cao thuộc tính, hiệu quả chiến đấu của người không có ý thức thậm chí còn kém hơn người có ý thức.
Cứ lấy con Zombie có cùng thuộc tính với con người mà so sánh.
Khi mà người bình thường có thể giết được Zombie. Đó là bởi vì Zombie không có ý thức.
Cho nên những người chơi cũng chẳng phải là kẻ ngu.
Khi một người chơi sau khi sử dụng cái kỹ năng này, người đó ngay lập tức đổi với Cao Đống để đổi lấy một trang bị cấp đồng.
Mà Cao Đống cũng u mê đần độn đổi với hắn.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Cao Đống cũng hối hận mãi không thôi.
“Ựa, không sao, không sao, tôi đã nhận được tâm ý của Cao lão ca, sách kỹ năng này tôi rất thích, cảm ơn Cao lão ca.” Lâm Tử Lạc bình tĩnh nói, sau đó cất sách kỹ năng vào trong không gian lưu trữ của hắn.
Nếu như anh thực sự yêu thích nó, không lấy kỹ năng này ra sớm, tự mình học tập hay sao?
Cao Đống cho rằng Lâm Tử Lạc đang cho hắn một con đường thoát.
Trên mặt hắn có chút nhịn không nổi rồi, liền vội vàng mở miệng nói:
“Là tôi có lỗi với người anh em Lâm, như này đi, bên này tôi vẫn còn một thùng phiếu gà rán, anh em mình cùng nhau thưởng thức nhé?”
Bạn xem xem, đây chính là mị lực của ngôn ngữ và động tác đó.
Tặng người ta sách kỹ năng miễn phí, còn để trong lòng người ta có áy náy.
“Ây da, không được không được, tôi muốn ra ngoài tìm Zombie với Đại Ngốc để tích lũy kinh nghiệm.”
Lâm Tử Lạc từ chối nói.
Cao Đống nghe xong, vậy được nha, chúng ta đều là anh em tốt rồi, các cậu đều cao thực lực, tôi cũng rất vui mà.
“Được, các em cứ việc đi, thiếu ăn, thiếu uống cứ lấy trong kho hàng, không cần khách khí.”
Cao Đống tự hào nói.
Lâm Tử Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không có thực sự đi lấy vật tư, mà là đi ra khỏi văn phòng.
Đại Ngốc vẫn ở bên cạnh vừa nhìn cảnh hai người “gọi anh xưng em”.
Tuy rằng không có hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Lâm Tử Lạc muốn đi, ngay lập tức vội vàng đuổi theo.
Cao Đống thì đắc ý ngồi một mình trong phòng làm việc.
“Người anh em Lâm Lạc, coi như không tồi, mình đưa cho cậu ấy một cuốn kỹ năng rách nát như thế, cậy ta cũng không hề ghét bỏ, anh em tốt mà.”
Cao Đống cảm thán nói.
...
Lâm Tử Lạc vừa mới đi ra ngay lập tức đã cảm thấy không ổn.
Sự sáng suốt nhạy bén của hắn nói cho hắn biết rằng, ngay từ khi hắn bước ra khỏi cửa văn phòng, đã có ba bốn người lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
Cứ như là đang đợi hắn ra ngoài vậy.
Ai da, xem ra, là đến tìm phiền phức cho mình rồi đây.
Lâm Tử Lạc vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn là một người thành thật hiền lành đó.
Tại sao các người cứ thích đi bắn nạt một người thành thật cơ chứ?
Không ngoài dự đoán, khi Lâm Tử Lạc còn cách thang máy vận chuyển hàng hóa còn một nửa quãng đường nữa, bị mấy người vây quanh chặn đường đi.
Một tên đàn ông ngậm điếu thuốc lá, trên người mặc áo khoác lông chồn chui ra từ trong đám người.
Người này cũng là một tên khiến cho Cao Đống hết sức nhức đầu.
Hắn có thể lực không nhỏ, còn luôn muốn thay thế Cao Đống, trở thành lão đại của câu lạc bộ Tử Thần.
Cho nên thường xuyên đứng trong bóng tối nhắm vào Cao Đống.
Tên đàn ông trông khinh khỉnh nhìn Lâm Tử Lạc, kiêu ngạo mở miệng nói.
“Người anh em, tôi không phải uy hiếp cậu, chỉ là muốn cảnh cáo cậu một câu, đừng quá thân thiết với tên Cao Đống kia, nếu không, cho dù người anh em đây đánh nhau rất được...”
Lâm Tử Lạc không kiên nhẫn được nữa, huấn luyện của hắn không đủ tốt đâu, mở miệng nói:
“Đại Ngốc, ngơ ra đó làm cái gì, làm việc đi!”
Người đàn ông thấy lời mình đang nói bị cắt ngang, vô cùng tức giận, sắp bùng nổ đến nơi.
Đại Ngốc đi ra từ phía sau Lâm Tử Lạc.
“Ha, người lớn đến thế cơ à? Nhưng mà cũng chỉ là cấp bốn mà thôi, tôi nói cho cậu biết, phía sau tôi có mấy chục người cấp bốn...”
“Tát.”
Lần này, lời của người đàn ông lại chưa dứt, lại cũng chẳng nói ra được nữa.
Bởi vì ban nãy Đại Ngốc dùng hết sức lực toàn thân để vả một cái.
Một cái vả này thì ghê gớm rồi, cứ thế mà làm cho đầu của người đàn ông xoay 180 độ theo chiều kim đồng hồ.
Mấy tên đàn ông vốn dĩ ở phía sau hắn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của lão đại bị quay ra sau lưng, lúc đối mặt với bọn họ, ngay lập tức hoảng sợ.
Thậm chí còn có hai tên bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sau khi những người vui chơi trong hội trường nghe thấy tiếng bạt tai, tất cả đều tò mò nhìn sang.
“Bịch”.
Thi thể của người đàn ông ngã xuống đất.
Lâm Tử Lạc bình tĩnh phủi tay, trực tiếp giẫm lên thi thể của người đàn ông đi ra.
Đi vào thang máy vận chuyển hàng hóa bên cạnh, ấn mở thang máy, dẫn theo Đại Ngốc rời khỏi tầng cao nhất như chưa có chuyện gì từng xảy ra.