Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 837 - Chương 837 - Bức Tượng Điêu Khắc

Chương 837 - Bức Tượng Điêu Khắc
Chương 837 - Bức Tượng Điêu Khắc

Đồng thời vì sao zombies khổng lồ lại tấn công pho tượng này.

Đáng tiếc phần bụng của bức tượng điêu khắc này đã bị Vu Gia phá hoại kha khá, nên hắn không tìm được dấu vết zombies khổng lồ tấn công bức tượng này.

Không thể tìm được quỹ tích hoạt động của đám zombies khổng lồ, vậy thì cũng phải xem xem rốt cuộc bức tượng đó có gì kì lạ.

Ánh sáng đỏ trên hai mắt Lâm Tử Lạc lóe lên, hắn lập tức sử dụng “Huyết Sắc Chi Đồng” với khả năng nhìn xuyên tường.

Điều khiến hắn có thể thở phào là lần này thấu thị không gặp phải trở ngại gì.

Hiển nhiên là xung quanh pho tượng đó không có cấm chế ngăn chặn thấu thị như Bát Ma trận.

Kết cấu bên trong bức tượng điêu khắc rất đơn giản.

Bởi vì toàn thân nó được chế tạo từ một loại vật liệu kim loại đặc thù, đồng thời cấu tạo bên trong cũng rất đặc, không có chỗ trống hở ra nào để cất giấu một thứ gì đó như trong tưởng tượng của Lâm Tử Lạc.

Sau khi cẩn thận kiểm tra kĩ bức tượng điêu khắc, cuối cùng hắn xác định pho tượng kia đúng là không có chỗ nào lạ thường.

Đúng là kì lạ.

Chẳng lẽ nơi này chỉ là tình cờ bị zombies khổng lồ phá hoại khi chúng xuất hiện thôi sao?

Hoặc là lúc đó Vu Gia phán đoán sai?

Lâm Tử Lạc không chịu từ bỏ.

Hắn lập tức suy nghĩ tiếp.

Nếu bên trong pho tượng không có vấn đề, vậy phần bị bức tượng đè lên thì sao?

Phải biết rằng, sau khi đổ xuống, phạm vi bị bao phủ bởi bức tượng này là cực kì lớn, không biết bên dưới có bao nhiêu thứ bị che giấu.

Thêm vào đó, bản thân bức tượng rất nặng, muốn di chuyển, thì phải cần mấy Ma Thần tập hợp lại cùng cố gắng.

Cho nên cũng có thể bên dưới phạm vi bị bức tượng đè lên, đã che giấu một thứ gì đó cả trăm năm qua.

Liệu có phải là thứ gì đặc biệt không?

Lâm Tử Lạc ăn một miếng Linh Hồn Châu, khôi phục đầy đủ tinh thần lực, sau đó mở “Huyết Sắc Chi Đồng” ra, cẩn thận quan sát phần bị bức tượng điêu khắc đè lên.

Xuất hiện trước mắt hắn là một số công trình kiến trúc bị đè nát, hài cốt bị dập vụn, thực vật hư thối, vải vóc rách nát, công cụ bị vứt bỏ…

Sau hơn trăm năm bị bào mòn, đống đồ vật bị mục nát khiến hắn hoa cả mắt.

Cộng thêm việc bản thân pho tượng là một khối đặc, phạm vi quan sát rất nhỏ, cho nên muốn sử dụng thấu thị phải tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.

Trên cơ bản cứ cách nửa tiếng đồng hồ, tinh thần lực của Lâm Tử Lạc sẽ bị rút khô, không thể không dựa vào việc ăn Linh Hồn Chi Châu để bổ sung.

Dưới sự quan sát như thế, qua gần tám tiếng đồng hồ, hắn mới hoàn thành việc quan sát phạm vi bị đè dưới bức tượng điêu khắc khổng lồ, thậm chí năm xentimet dưới mặt đất cũng không bỏ qua.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối.

Lâm Tử Lạc ngồi xuống bên cạnh bức tượng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Hắn đã cẩn thận kiểm tra như thế rồi, vẫn không phát hiện ra được điều gì.

Xem ra đúng là zombies khổng lồ đã đi tới nơi này, trong lúc vô tình đánh mấy chưởng lên bức tượng.

Manh mối hoàn toàn bị cắt đứt.

Lâm Tử Lạc vẫy vẫy tay, Đại Ngốc và Quỷ Đồng đã tới tàn tích Ngân Vũ trong lúc hắn đang kiểm tra lập tức rảo bước chạy tới.

Ba người đứng bên cạnh bức tượng điêu khắc, lấy ra mười mấy tấm thẻ thực phẩm, thưởng thức một bữa tối “Giản dị tự nhiên”.

Ăn cơm tối xong, Lâm Tử Lạc không rời khỏi tàn tích Ngân Vũ.

Ban ngày tiêu hao hết vài chục lần tinh thần lực, hiện tại trạng thái tinh thần của hắn không được tốt lắm, nên chuẩn bị ở lại nghỉ ngơi một đêm.

Đương nhiên hắn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn Đại Ngốc và Quỷ Đồng chạy theo hắn tới đây đã nghỉ ngơi được một lúc lâu rồi.

Cho nên hai người bọn họ nghe theo mệnh lệnh của hắn, xuất phát từ vị trí của bức tượng điêu khắc, thăm dò theo các đường khác nữa, đồng thời dọc theo quãng đường đi không quên thu thập vật tư để chế tạo khối lập phương nguồn năng lượng mới.

Nhìn thấy hai người họ xuất phát rồi, hắn bèn mở không gian trữ vật của mình ra, chui vào nằm uỵch xuống giường, ngủ một mạch.

Bên trong không gian trữ vật yên tĩnh tuyệt đối, đồng thời còn có ngọc thạch mới mang về có thể điều hòa tinh thần rã rời.

Dưới tình huống như thế, tinh thần của hắn sẽ nhanh chóng thả lỏng, đồng thời trong đầu lại bắt đầu hồi tưởng lại những hình ảnh mình gặp được trong lúc dùng thấu thị.

Tuy nhiên, không phát hiện thêm gì ở khu vực pho tượng này.

Nhưng với một người luôn cẩn thận như Lâm Tử Lạc, đã quá quen với việc nhìn lại những gì mình đã trải qua hoặc những trận chiến mình đã đánh.

Hơn nữa, khi thí luyện tại cửa thứ hai của truyền thừa Binh Chủ hắn đã có kinh nghiệm xem lại mười năm bị hôn mê, hiện tại đối với việc hồi tưởng, hắn có thể mô phỏng những gì mình thấy 100 %.

Mà ngay khi hắn nhớ được tới một nơi nào đó, đột nhiên mở bừng hai mắt ra.

“Không đúng, có vấn đề!”

Bình Luận (0)
Comment