"Vậy thì càng tốt, như này đi, chúng ta đi đến chỗ ngươi ở trước. Sau đó cho ta xem Ma hạch và cái chai mà ngươi để lại. Ta tạm thời thay ngươi bảo quản nó.”
Lâm Tử Lạc nói.
"Không vấn đề gì. Nhà của thần...ở...rất gần đây, mời đạii nhân đi theo thần."
Thích Nguyên Võ ngay lập tức đồng ý với ý kiến của Lâm Tử Lạc, ân cần mà mời.
…
Thích Nguyên Võ dẫn Lâm Tử Lạc rời khỏi thánh địa, đi bộ khoảng năm phút, đến một khu phế tích.
"Đại nhân, đây chính là chỗ này."
Hắn chỉ vào một cái hang động ẩn giấu giữa đống đổ nát rồi nói.
Đây là nơi ở của Thích Nguyên Võ đã sống ở bên trong phế tích Luu Ly hơn một trăm năm.
Đó cũng là vị trí ngôi nhà của hắn khi gã z khổng lồ chưa xuất hiện.
Vì nhớ người thân nên hắn đã chọn đào hang ở đây làm nhà.
Về phần kiến trúc và đồ vật trên mặt đất, Thích Nguyên Võ ít nhất đã một trăm năm không hề động tới.
Đây chính là lý do tại sao Lâm Tử Lạc không nhìn thấy dấu vết hoạt động của con người trên bề mặt.
Cửa động tương đối rộng, đủ chỗ cho hai người cùng đi vào.
Lâm Tử Lạc quan sát chung quanh, đi theo Thích Nguyên Võ đi vào.
Không ngờ lối đi trong hang lại không hề tràn ngập mùi ngột ngạt như hắn tưởng tượng.
Có vẻ như Thích Nguyên Võ rất chú trọng vấn đề vệ sinh.
Đi qua mấy mét hành lang, hai người rất nhanh đã đến nơi Thích Nguyên Võ cư trú.
Trên thực tế, đây là một hang động nhỏ hơn mười mét khối.
Có một số chiếc hộp gần như đã mục nát được đặt trong hang, cũng như một chiếc giường đá và một số vật dụng nhỏ được đặt trên giường đá.
Lâm Tử Lạc biết rằng những thứ nhỏ nhặt này là đồ đạc của người thân sinh thời của Thích Nguyên Võ.
Thích Nguyên Võ nhớ họ nên đã thu thập tất cả những "di vật" này.
Sau hàng trăm năm, phần lớn di vật này đã mục nát và biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại một số ít là không dễ bị mục rữa, biến mất.
"Thưa ngài, thần đã đặt tất cả đồ đạc của quái vật khổng lồ đại dương vào chiếc hộp này."
Thích Nguyên Võ đi đến chiếc hộp trong góc rồi mở ra.
Lâm Tử Lạc nhìn qua, thấy mặt trên của chiếc hộp chứa đầy gai và móng tay của một số loài quái vật biển khổng lồ...
Đây đều là những thứ Thích Nguyên Võ dùng làm vũ khí.
Thích Nguyên Võ lục lọi trong hộp, sau đó lấy ra từ dưới đáy hai vật hình kim cương đưa cho Lâm Tử Lạc.
"Thưa ngài, đây là... Ma hạch mà thâng đã giết hai tên lúc đó, thực lực của chúng yếu, nên có thể Ma Thần được triệu hồi chắc chắn không mạnh lắm."
Hắn mở miệng giải thích.
Tuy nhiên, trong giọng điệu của hắn vẫn có chút tự hào, giống như một đứa trẻ khoe đồ chơi của mình.
Hơn nữa vì trước đây hắn đã từng trải qua nhiều cuộc trò chuyện nên lời nói của hắn trở nên trôi chảy hơn rất nhiều.
"Không sao, điều quan trọng là..."
Lâm Tử Lạc vừa lấy hai khối Ma hạch, vừa xoa xoa, vừa thuận miệng đáp lại.
Nhưng chẳng bao lâu sau liền không thể nói được nữa.
Hắn cau mày, xoay ma hạch trong tay mấy lần, sau đó nhìn về phía Thích Nguyên Võ, đôi mắt gần như tỏa sáng.
“Ngươi thật sự đã tự tay giết chết hai con quái vật khổng lồ hải dương thuộc về Ma Hạch này sao?”
Lâm Tử Lạc vội vàng hỏi.
"Ta thật sự là người giết nó. Lúc đó ta chạy lên bờ, có những con quái vật khổng lồ hải dương đuổi theo, ta phải giết một con trong đó, ta cũng bị thương không ít."
Thích Nguyên Võ lập tức giải thích.
"Lợi hại đó!”
Lâm Tử Lạc không khỏi khen ngợi.
Thích Nguyên Võ lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng thứ mà Lâm Tử Lạc khen ngợi kỳ thực lại là hai khối ma hạch trong tay hắn.
Hai Ma Hạch này quả thực nhỏ hơn Ma Hạch trước đó, có lẽ là do thú hải dương ban đầu không đủ mạnh.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là bề ngoài của hai Ma hạch này không hề có vết nứt nào!
Điều này có nghĩa là xét về chất lượng thì hai ma hạch này vẫn nguyên vẹn như “Bảy mươi hai Ma Thần”!
Lâm Tử Lạc rất nhanh liền nhận ra nguyên nhân.
Cổ Trang đã nói trước đó rằng nếu con người triệu hồi Ma Thần để tiêu diệt những quái vật khổng lồ trong đại dương, thì Ma hạch thu được sẽ bị hư hại.
Nhưng lúc đầu, sau trận chiến giữa zombie khổng lồ quái vật đại dương, Ma hạch để lại đều hoàn hảo.
Cơ thể của Thích Nguyên Võ là nửa người nửa zombie, rất có khả năng được xếp vào loại zombie khổng lồ.
Mà hai con quái vật khổng lồ đại dương do chính tay hắn giết chết, tất nhiên sẽ để lại ma hạch hoàn hảo!
Hay lắm!
Vốn dĩ nghĩ là lừa được mật cái tay đấm miễn phí, giờ xem ra, đây mới chính là kho báu di dộng thực thụ!
"E hèm, Nguyên Võ à, hai cái Ma Hạch này tuy rằng có chút nhỏ, nhưng hẳn là có chút tác dụng, ta tạm thời giữ lại cho ngươi."
Lâm Tử Lạc nghiêm túc nói.
Cùng lúc đó, hai viên Ma Hạch trong tay hắn đã bị nhét vào không gian chứa đồ.
Cũng may Thích Nguyên Võ không để ý, ngược lại bởi vì giúp đỡ đại nhân, hắn vui vẻ nói:
“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần có thể cứu nhân loại khỏi dầu sôi lửa bỏng.”
Hiện tại bị Lâm Tử Lạc lừa gạt, hắn chỉ có thể nghĩ đến là vì nhân loại cống hiến, chuộc tội, cho nên hắn không quan tâm những chuyện này.
“Đúng rồi, còn cái chai lúc trước.”
Thích Nguyên Võ vỗ đầu nói.
Sau đó, hắn lục lọi một chiếc hộp gỗ khác.
Rất nhanh, hắn đã lấy ra chiếc bình kín mà Lâm Tử Lạc quen thuộc.
---
GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA - FULL: Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….