Cổ An phiền muộn, hắn cũng biết Cổ Trang nói đúng.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cảm thán một câu:
“Haiz, có Lâm đại nhân ở đây thì tốt.”
“Lâm đại nhân…”
Thọ Hoành do dự một chút không biết có nên mở miệng nói tiếp hay không.
Sự chênh lệch giữa hai bên là tận 12 con Ma Thần.
Trong ấn tượng của những người này, Đại Ngốc và Quỷ Đồng cũng coi như là có chiến lực của một Ma Thần.
Ba người triệu hồi ra cũng chỉ có được ba con Ma Thần, cộng lại tất cả thì mới có chiến lực của bốn con Ma Thần!
Nói cách khác, một mình Lâm Tử Lạc phải đánh nhau với 8 con Ma Thần!
Cái này… số Ma Thần phải đối mặt đã nhiều hơn lúc ở thủ đô Thea rồi.
Cho nên dù bọn họ ở đây đều rất có lòng tin với Lâm Tử Lạc, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn có thể làm được.
“Mẹ! Hơi một chút lại nhắc tới Lâm đại nhân, Lâm đại nhân bây giờ đang phấn đấu bên ngoài tường cao vì nhân loại chúng ta rồi! Cứu nhân loại đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng đấy!”
“Ta nghĩ rằng zombie khổng lồ trong khoảng thời gian này biến mất như vậy rất có thể là do đại nhân đã hao tâm tổn sức làm được!”
“Đối mặt với chuyện như thế này đã nghĩ tới việc tìm đại nhân xin giúp đỡ, có phải là cho thấy chúng ta quá vô dụng rồi không?”
Cổ Trang kích động vỗ bàn một cái, mở miệng nói.
Bị Cổ Trang nói như thế, mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
Đúng vậy!
Lâm đại nhân vì nhân loại chúng ta, đang dốc sức ở bên ngoài tường cao nguy hiểm trùng trùng, hoàn cảnh sinh hoạt chắc chắn là cực kì khắc nghiệt.
Mà bọn họ mới gặp chút khó khăn đã muốn tìm hắn xin giúp đỡ, có phải là quá vô dụng không?
Nhìn mọi người đã lấy lại tỉnh táo, Cổ Trang nghiêm mặt, mở miệng nói:
“Được rồi, không phải là muốn đánh sao? Vậy thì chúng ta chiều lòng bọn họ!”
“Dù sao ta cũng chẳng quan tâm cái mạng già này lắm, ta tuyệt đối không cho những kẻ này phá hỏng tương lai của đế quốc Nhai Tí quang minh của chúng ta!”
“Thọ Hoành, Tăng Thời, bọn họ biết liên minh thì chúng ta cũng biết. Hiện tại hai người đi tìm những thế lực đang hơi dao động, xem thử xem có thể kéo thêm mấy đồng minh hay không.”
“Hứa Quan, Cố An, các ngươi đi xem lại bản vẽ và tài liệu mà Lâm đại nhân để lại, xem xem có thể nhanh chóng tạo ra những vũ khí đó không.”
“Không phải họ muốn hủy diệt chúng ta sao? Buồn cười, dù có liều chết ta cũng muốn lột mấy lớp da của bọn họ!”
…
Sau khi mệnh lệnh của Cổ Trang được đưa ra, toàn bộ trấn Thái Trạch bắt đầu gióng trống khua chiêng hành động.
Vô số nhân loại cảm động vì tư tưởng kinh điển mà Lâm Tử Lạc để lại, bắt đầu chuẩn bị cho trận đại chiến này.
Có “Nhai Tí giáo” thống nhất tín ngưỡng tồn tại, bất kể là cư dân hay là những đầu não cấp cao cũng với tình cảm chân thành tha thiết đều có một ý nghĩ.
Đế quốc Nhai Tí mới là hi vọng duy nhất để cứu vãn nhân loại!
…
Trên thảo nguyên bát ngát đang diễn ra một tình huống kì quặc.
Đằng trước là mười mấy con zombie khổng lồ liều mạng chạy.
Dẫn đầu là một con zombie bạch ngân khổng lồ, nó vừa chạy vừa gào thét chỉ huy những con zombie khổng lồ còn lại theo sát nó.
Mà thứ có thể khiến bọn zombie khổng lồ phải liều mạng chạy lại là những “con kiến hôi” theo sát sau bọn chúng.
Những con kiến hôi này đương nhiên chính là đoàn người của Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc huy động hai cánh, giây sau đã bay tới đằng sau lưng của một con zombie khổng lồ.
Hắn giơ tay chém xuống, zombie khổng lồ khiến nhân loại vừa nghe tin đã sợ mất mật lập tức ngã xuống đất.
Trên đồng cỏ, những cái đầu to lớn lăn lông lốc vài vòng rồi mới dừng lại được.
Bụi cỏ xung quanh đều bị máu tươi tung tóe nhuộm đỏ quạch.
Sau khi tiêu diệt xong con zombie khổng lồ này, Lâm Tử Lạc không hề dừng lại, tiếp tục huy động hai cánh lao thẳng vào trong đám zombie khổng lồ còn lại.
Mười mấy con zombie khổng lồ muốn đánh trả nhưng không theo kịp tốc độ của hắn, cuối cùng chỉ có thể chết thảm dưới từng lưỡi đao sáng loáng.
Trong quá trình này, cũng có zombie khổng lồ cố gắng muốn phá vòng vây chạy về hướng khác.
Nhưng đáng tiếc cả khu vực đã bị nhóm người Đại Ngốc phong tỏa toàn bộ.
Lấy thực lực hiện tại của Đại Ngốc, Quỷ Đồng và Thích Nguyên Võ, bọn họ có thể thoải mái ép lui đám zombie khổng lồ này.
Chẳng qua bọn họ cũng không giết chết đám zombie khổng lồ, mà để lại hết cho Lâm Tử Lạc tiêu diệt.
Chẳng bao lâu sau, một đám mười mấy con zombie khổng lồ đều bị một mình hắn tàn sát hết sạch.
Giải quyết xong đám này, bọn họ không tiếp tục tìm kiếm những con zombie khổng lồ khác, mà tiện thể tìm một bãi cỏ sạch sẽ khác ngồi xuống, hưởng thụ bữa trưa.
Lâm Tử Lạc lấy ra mười mấy tấm thẻ vật tư, kích hoạt nó.
Một đống đồ ăn nóng đang tỏa khói nghi ngút xuất hiện trên bàn ăn dã ngoại.
Nếu như không phải cách đó không xa còn có mười mấy thi thể của đám zombie khổng lồ, thì hình ảnh này cũng hơi có cảm giác như bọn họ đang đi dã ngoại.
Lâm Tử Lạc vừa gắp thức ăn vừa tính toán thu hoạch.