Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 92 - Chương 92 - Boss Truyền Thuyết

Chương 92 - Boss Truyền Thuyết
Chương 92 - Boss Truyền Thuyết

Lâm Tử Lạc dẫn Đại Ngốc đi ra khỏi cửa hàng.

Hắn chuẩn bị sử dụng công năng “trật tự” của đồng phục với Đại Ngốc.

Một ngày một lần, không dùng thì phí!

Lâm Tử Lạc chuẩn bị thử một chút cách dùng của chức năng này.

“Hủy diệt toàn thế giới.”

“Nhiệm vụ chưa thông qua xét duyệt của hệ thống.”

“Đánh chết Boss truyền thuyết.”

“Nhiệm vụ chưa thông qua xét duyệt của hệ thống.”

“Một đấm đả đảo thư viện Ma Đô.”

...

Lâm Tử Lạc thử nghiệm một hồi, đại khái là có thể thăm dò rõ ràng.

Không hợp thói thường, không thực tế, không phù hợp logic... những loại hình nhiệm vụ này, thậm chí đều không thể thông qua xét duyệt của hệ thống.

“Nhìn lén nữ sinh thay quần áo.”

“Nhiệm vụ thông qua xét duyệt của hệ thống, có muốn lựa chọn tuyên bố?”

“Khụ, ta chỉ nói thế thôi, không coi là thật.”

Lâm Tử Lạc vội vã hủy bỏ nhiệm vụ này.

Chúng ta là chính nhân quân tử, không thể làm ra loại chuyện này.

Tự hỏi hồi lâu, Lâm Tử Lạc ban bố một nhiệm vụ đáng tin cậy.

“Đánh chết Boss ở trong thư viện Ma Đô.”

“Nhiệm vụ thông qua xét duyệt của hệ thống, có muốn lựa chọn tuyên bố?”

Được nha!

Lâm Tử Lạc ngay lập tức lựa chọn tuyên bố.

Đồng thời cũng lĩnh ngộ được công dụng của công năng che dấu.

Có thể căn cứ vào hệ thống mà phán đoán rằng Boss có thực sự tồn tại hay không.

Đương nhiên, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.

Ví dụ như Boss một chỗ quá mạnh, tuyên bố cũng sẽ không thành công, ngươi không thể nói là không có Boss đúng không.

Đại Ngốc cũng thành công nhận nhiệm vụ.

Lâm Tử Lạc nhìn lướt qua nhiệm vụ.

Phần thưởng chính là hai trăm đồng vàng và 50 điểm kinh nghiệm, còn có cả hai tấm thẻ vật tư.

Phần thưởng rất ít, nguyên nhân hẳn là do danh vọng của Lâm Tử Lạc chưa đủ.

Lâm Tử Lạc cũng không xoắn xuýt, có phần thưởng để lấy đã được lắm rồi.

Vừa hay hắn vẫn luôn có thể lợi dụng Đại Ngốc để kiếm lấy phần thưởng nhiệm vụ.

Việc mua sắm ở cửa hàng đã kết thúc.

Mục tiêu tiếp theo đó chính là thăng cấp và đánh chết Boss ở trong thư viện.

Lâm Tử Lạc vẫn luôn nhớ rằng chuyện khi hắn lên cấp 10, có thể rút ra một ngón tay vàng siêu cấp.

Bây giờ cố gắng, giết hai ba trăm con Zombie ở trong thư viện.

Vận khí tốt còn có thể đủ để giết con Boss, thăng cấp sớm một chút.

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lạc cũng không nghỉ ngơi nữa.

Hô gọi Đại Ngốc một tiếng, ngay lập tức đi đến cửa thang máy.

Sau khi vào thang máy, ngay lập tức ấn nút xuống tầng 4.

Chúng ta đi một tầng càn quét một tầng.

Không tin không tìm thấy tên Boss “Ẩn đầu giấu đuôi” ngươi.

...

“A Vĩ, ta sợ.”

Trong căn phòng nhỏ đâu đó trong thư viện Ma Đô, một cô gái run rẩy nói với bạn trai bên cạnh.

Bạn trai, cũng chính là A Vĩ, ngay lập tức vội vàng bịt miệng cô gái kia, nói vô cùng nhỏ:

“Tiểu Mỹ, nói bé thôi, đừng cho tên kia nghe được tiếng.”

Tiểu Mỹ gật đầu.

Chỉ có điều bởi vì sợ hãi nên nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Thực ra A Vĩ cũng vô cùng sợ hãi, thân thể hắn không ngừng run lên.

Hắn lén lút giơ tay vào góc tường, ấn vào công tắc đèn.

Căn phòng vốn dĩ sáng sủa đột nhiên tối sầm lại.

“Nơi này không có ánh sáng, chắc hẳn tên kia sẽ không tìm được chúng ta, chúng ta cứ yên tĩnh mà ngồi im một lúc.”

A Vĩ khuyên.

Cô gái nhỏ giọng trả lời nói, lại dụi người vào trong lòng A Vĩ.

Hai người cuộn tròn trong góc căn phòng an ủi lẫn nhau.

Trong lòng A Vĩ rất rõ ràng.

Nói là không có việc gì đều là để an ủi người thôi.

Cho dù cả hắn và Tiểu Mỹ không bị quái vật phát hiện.

Cũng sẽ chết dần chết mòn vì trong thời dài lượng thực hết mà nước cũng cạn.

“A Vĩ...”

Tiểu Mỹ lại run lên lần nữa, run rẩy mở miệng nói.

“Làm sao vậy.”

A Vĩ vỗ về Tiểu Mỹ, an ủi.

“Ngươi nhìn đi, dưới khung cửa tủ, có phải có một đôi mắt hay không.”

“Ngươi xem, bên dưới cửa sổ có người đang nhìn phải không?”

Khi A Vỹ nghe Tiểu Mỹ nói thế. Người lập tức cứng đờ.

Nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy hắn ta.

Hắn ta nơm nớp lo sợ xoay đầu lại nhìn bên dưới cửa sổ.

Ánh sáng bên ngoài thông qua cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm.

Trong ánh sáng mờ ảo kia có một đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm A Vỹ.

A Vỹ chết trân tại chỗ.

Thở thôi cũng trở nên khó khăn.

Đôi mắt đỏ rực như máu khẽ nheo lại.

Giống như đang cười nhạo A Vỹ và Tiểu Mỹ quá ngu ngốc.

Sau đó, cửa sắt vang lên tiếng lạch cạch.

m thanh này như chứng minh chủ nhân của đôi mắt đỏ rực kia đang muốn mở cửa sắt.

Thấy bản thân sắp chết tới nơi.

A Vỹ vốn hoảng sợ đột nhiên bình tĩnh lại.

“Tiểu Mỹ, sau khi mở cửa, em phải liều mạng chạy ra ngoài.”

A Vỹ nói.

“Không, em không dám, em...”

Tiểu Mỹ đột nhiên hiểu ra: “Vậy anh thì sao?”

“Không sao, dũng cảm lên, em chạy một mạch ra ngoài, anh sẽ ngăn nó lại.”

A Vỹ đứng dậy.Hắn ta tìm kiếm trong bóng tối, tìm được một cây chổi.

Bình Luận (0)
Comment