Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 11

Editor: Nại Nại

 

Sau khi rời khỏi tiệm cắt tóc, Quý Lan quét sạch siêu thị gần khu chung cư và cả cửa hàng Sephora, cuối cùng trên đầu cũng có chiếc mũ lưỡi trai về tới nhà.

 

Để cho Cẩu Đản ngậm chặt chìa khóa mở cửa cho mình, Quý Lan lê từng bước từng bước đi vào, không phải là cô què mà là có quá nhiều thứ.

 

Tay trái cầm hai cuộn chiếu trúc, tay phải xách theo túi lớn túi nhỏ đựng nhu yếu phẩm hằng ngày và thức ăn, trên cổ còn treo một túi giấy lớn sọc đen trắng in nhãn nhiệu Sephora.

 

Dù sao thì cũng rất blogger.

 

Cẩu Đản vừa lục lọi trong túi tìm thứ gì đó để ăn vừa tò mò hỏi: "Bây giờ cô đang làm gì vậy?"

 

Quý Lan ngồi xếp bằng trên đất, lộn ngược túi giấy sọc đen trắng xuống, bày từng thứ bên trong ra trước mặt cô. Nào là kem dưỡng da, kem nền, kem lót, kem chóng nắng, bảng phấn mắt, son môi, miếng bông và cả gương.

 

Sau đó cô vô cùng phấn khởi cầm một lọ kem dưỡng da lên nói: "Makeup!"

 

Xắn tay áo lên bắt đầu làm, Quý Lan thành thạo đánh một lớp kem nền trong suốt, sau đó lấy một chút phấn má hồng trong phấn mắt, dùng ngón tay chọc nhẹ vài cái, bôi lên hốc mắt đại vài cái, rồi thuần thục kẻ chân mày kẻ eyeliner, bậm bậm môi, đại công cáo thành.

 

Chuyện makeup này ở kiếp trước cô đã sớm thuận tay đến không thể thuận tay hơn.

 

Quý Lan nhìn bản thân trong gương, làn da trắng nõn hợp với đôi mắt màu hồng đào trông rất tươi tắn, kiểu trang điểm thích hợp cho mùa mè tươi mát, nhưng mà hình như còn thiếu gì đó.

 

Nghĩ nghĩ, cô lấy chút màu hồng đào trong phấn mắt rồi đánh má hồng, đánh bắt đầu từ mũi dần dần đến hai sườn xương gò má. Lại cầm lấy bút kẻ mắt điểm thêm mấy đốm tàn nhang màu nâu nhạt.

 

Cô hài lòng vén tóc mái sang hai bên, tạo dáng rồi nhìn mình trước camera. Không tồi không tồi, năm nay kiểu trang điểm giả làm tàn nhang còn chưa nổi tiếng, tuy không thích hợp cho việc trang điểm thường ngày nhưng với tư cách theo concept thì chụp ảnh vô cùng xinh đẹp.

 

Điều quan trọng là nhất định phải phổ biến.

 

Beauty blogger phải khác bọt, nếu chỉ trang điểm một cách sạch sẽ bình thường thì không thể nào nổi tiếng được. Chỉ khi tạo ra kiểu trang điểm phối màu đủ mới, đủ lạ, đủ độc, cộng thêm cách chụp ảnh chụp ra những bức ảnh bắt mắt, gây tò mò cho người nhìn thì mới có thể giết ra một con đường riêng cho bản thân mình.

 

Đương nhiên, tuy rằng thực lực rất quan trọng nhưng phần hậu kỳ và phần quảng cáo cũng không thể thiếu được.

 

Suy nghĩ một hồi, cô xách Cẩu Đản lên, cầm lấy miếng khoai tây chiên nó đang mổ lên kề sát vào mặt mình, cười tươi nháy một bên mắt với ống kính chụp một tấm ảnh.

 

Cẩn thận kiểm tra quần áo và cách trang điểm trong ảnh, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ một màu vàng shit ở trong góc.

 

Ghét bỏ quay đầu lại nhìn Cẩu Đản dẩu mông lên lia, rồi cẩn thận phóng to bức ảnh lên, Quý Lan thầm nghĩ, chắc là không sao.

 

Cô thuần thục đăng nhập vào Weibo, đăng một bức ảnh lên với caption: [Muốn đánh thì đánh, muốn makeup thì makeup. [trái tim] [hình ảnh].]

 

11 giờ 30 phút.

 

Tắm rửa sảng khoái, thay ga trải giường và chăn bông mới, lại ném hết tất cả quần áo vừa mới mua vào trong máy giặt, cài đồng hồ báo thức vào 8 giờ sáng, cô an tâm mà nằm xuống. Cẩu Đản đã nằm xải lai trên gối đầu của cô ngủ khò khò từ lâu, cơ thể nhỏ bé dưới lớp lông thở đều đều.

 

Một người một chim rất hòa hợp.

 

____

 

Diệp Nại là food blogger có chút nổi tiếng, tên Weibo là [Đừng cản tôi tôi còn có thể ăn nữa V] với series mỗi tuần ăn đồ ăn vặt cộng thêm ăn khuya vào lúc 12 giờ đêm nên nhanh chóng nổi tiếng, đăng ký Weibo được mới có hơn một tháng mà đã có được hơn 40 vạn fans. Đương nhiên, ngoại trừ những người theo dõi là zombie bị buộc của hệ thống.

 

11 giờ 30 phút, cô ấy đúng giờ mở Weibo ra, nghiêm túc ngồi đó bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.

 

Đêm nay ăn gì giờ?

 

Lẩu? Gà rán? Hải sản? Sủi cảo? Cá nướng?

 

Coca? Fanta? Nước chanh? Kem? Lê đông lạnh?

 

Đầu óc đang lăn lộn truyền đến các vị giác trên đầu lưỡi của các món ăn Trung Quốc, thì ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh chớp lóe lên, một tia sét đánh xuống, trời bắt đầu đổ mưa.

 

Diệp Nại giơ ngón giữa lên: "..."

 

Cô ấy không cảm xúc bắt đầu đăng bài lên Weibo: [Tôi muốn ăn xiên nướng, nhưng mà... [hình ảnh]. ] Hình ảnh đi kèm là cảnh đêm đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ, với từng hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống tạo thành một lớp dây mỏng, khúc xạ ánh sáng của đèn đường.

 

Nửa tháng trước Diệp Nại bị người ta công kích ở phần bình luận, cho nên cô ấy cài đặt lại quyền chỉ để bạn bè mới có thể bình luận.

 

10 phút sau, có 569 lượt bình luận, cô ấy mở từng cái một ra, bụng đói cồn cào.

 

Cũng không phải do đói, mà là bởi vì hơn một nửa số bình luận đều là có hình ảnh đồ ăn kèm theo, trong các hình ảnh đó lại có hơn phân nửa là các món ăn ngon, trong đó có mấy tấm xiên nướng dẫn đầu.

 

Diệp Nại thở dài một hơi: "..." Không tin thì ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh đã bỏ qua ai. Tôi không ăn, tôi chỉ nhìn thôi, cô ấy nghĩ như vậy nhưng không thể khống chế được mà nuốt nuốt nước bọt, nhanh chóng nhập từ 'xiên' vào trong thanh tìm kiếm, lập tức giao diện được đổi mới nhảy ra một loạt các danh sách dài các bài của blogger khác nhau. Bài đầu tiên hiện ra là bài đăng mà Quý Lan vừa đăng trước khi đi ngủ kia.

 

"Thứ đồ chơi gì vậy? Muốn đánh ai thì đánh người đó?"

 

Cô ấy lơ đãng mở bức ảnh ra, mắt đào hoa mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan bờ môi mềm mại, ngoại trừ tóc mái y như bị chó gặm thì hoàn toàn không có tỳ vết.

 

Diệp Nại chải nước miếng: Trong chị gái nhỏ còn ngon miệng hơn xiên nướng nữa!

 

Trái tim lập tức đập thình thịch, cô ấy nhanh chóng chia sẻ bài đăng với dòng caption: [Chị gái nhỏ xinh đẹp giống y như bước ra từ truyện tranh vậy! [nổi sóng].]

 

Chia sẻ xong còn cảm thấy không đủ, cô ấy lại hưng phấn nhắn tin cho Hữu Hữu Hữu Mộc: [Chị gái ơi chị nhìn em đi nhìn em nè!]

 

1 phút.

 

Diệp Nại chống tay lên bàn, mở to mắt.

 

Đối phương không trả lời lại.

 

2 phút.

 

Diệp Nại cắn cánh môi, nhăn mũi.

 

Đối phương vẫn không có trả lời.

 

3 phút.

 

Diệp Nại ngứa ngáy tim gan, mệt mỏi quá, không muốn yêu nữa.

 

Đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

 

Diệp Nại lại sống không còn gì luyến tiếc gửi thêm một tin nhắn riêng nữa: [Có phải chị gái nhỏ không thích em không? QAQ]

 

Nếu Weibo có thể tạo ra chức năng xem đối phương đã đọc tin nhắn riêng chưa thì tốt quá!

 

10 phút sau.

 

Sau khi đăng một bài Weibo cuối cùng, Diệp Nại khóc chít chít đóng máy tính lại lên giường đi ngủ.

 

____

 

Tô Y Y là một học sinh lớp 11 trung học phổ thông, bởi vì gần đây trường học được làm địa điểm thi đại học cho nên được cho nghỉ hẳn ba ngày.

 

Cô ấy rón ra rón rén xuống giường, đi vào thư phòng thuận thục mở máy tính lên.

 

Nhập tài khoản và mật mã vào Weibo, chuyện đầu tiên làm là đi vào trang cá nhân của [Đừng cản tôi tôi còn có thể ăn nữa V], ngoài dự đoán hôm nay chủ blog lại không đăng các thức ăn ngon giống như trước đây nữa.

 

Chẳng lẽ cô ấy ăn đến mạt rồi sao?

 

Tô Y Y có hơi khó hiểu lướt Weibo xem thử.

 

Bài đăng mới nhất vào lúc 11 giờ 59 phút: [Chị gái nhỏ đáng yêu không để ý đến tôi QAQ]

 

Cái quỷ gì...

 

Tiếp tục lướt xuống thì bài đăng thứ hai là bài chia sẻ từ bài đăng của người khác: [Chị gái nhỏ xinh đẹp giống y như bước ra từ truyện tranh vậy! [nổi sóng]  @Hữu Hữu Hữu Mộc: Muốn đánh thì đánh, muốn makeup thì makeup [trái tim] [hình ảnh].]

 

Tô Y Y click mở bức ảnh, dính ngay chiêu 2 của Điêu Thuyền liền.

 

Sau đó như thể tay như bị mất khống chế, kích động chia sẻ lại còn thuận tiện mò mẫm vào Weibo của người ta gửi tin nhắn riêng.

 

[Giao đồ makeup ra đây nếu không giết!]

 

Tô Y Y không phải là người đầu tiên làm như vậy, đương nhiên cũng không phải là khứa cuối cùng. Cho nên tin nhắn riêng của Quý Lan đã nổ y như trong dự đoán.

 

Quý Lan trở mình, vẫn ngủ say như cũ.

Bình Luận (0)
Comment