Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 40

Editor: Nại Nại

 

Phương Hạ là một người mẫu vô danh, fan trên Weibo phần lớn cũng là fans zombie, thậm chí ngay cả phần lớn lượt thích trên mỗi bài đăng của cô ấy cũng được mua bằng tiền.

 

Chỉ vì tạo thành hiện tượng phồn vinh giả dối.

 

Bởi vậy bình luận trên Weibo của cô ấy bị đóng bụi qua hằng năm, người chia sẻ lại cũng chỉ dao động từ một chữ số đến hàng chục.

 

Ngô Nam đã hoạt động trong showbiz nhiều năm rồi, đương nhiên là biết mánh khóe bên trong.

 

Vì vậy khi anh ta vào trang chủ Weibo của Phương Hạ, nhìn thấy bài đăng mới nhất được chia sẻ hơn 3 ngàn lượt, phản ứng đầu tiên là anh ta buột miệng chửi thề.

 

"Đù, clgt!"

 

Đang cẩn thận suy nghĩ lại, chắc không có ngôi sao nào rảnh đến độ không có chuyện gì làm chia sẻ lại đâu nhỉ?

 

Nhìn vào nội dung trên bài đăng mới nhất của cô ấy, Ngô Nam nhanh chóng nắm được chữ mấu chốt: "Livestreams Chọi Gà?"

 

Cái quỷ gì?

 

Anh ta biết Chọi Gà, là trò chơi hai người chơi va vào nhau bằng một chân.

 

Nhưng mà... cái livestreams này... là thứ đồ chơi gì?

 

Chẳng... chẳng lẽ là trực... phát sóng trực tiếp á?

 

Ngô Nam nuốt nước bọt, không hiểu sau lượng adrenaline đột nhiên tăng nhanh khiến trái tim của anh ta cũng đập nhanh hơn bình thường, anh ta giơ bàn tay trái vừa mới ướt bùn ra, lau lau dưới mũi vài cái, không quan tâm đ ến khuôn mặt bẩn thỉu cùng với mùi hương khó ngửi của bùn, anh ta run rẩy tay tải ứng dụng xuống, trông mòn con mắt chờ đợi tải xong, cũng sờ s0ạng mò vào phòng Livestreams Chọi Gà của Phương Hạ.

 

Năm nay, QVOD vẫn chưa bị kiện. Trong mắt nhiều người đàn ông thì nó chính là thiên đường. Mà Ngô Nam, một người đàn ông độc thân hơn hai mươi năm từ trong trứng nước, đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi đây.

 

Cho nên cũng khó trách anh ta kích động.

 

Khóe môi cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều, anh ta cười đến độ sắp hành hoa rồi.

 

Sau đó, anh ta sốt ruột nhìn màn hình hết nửa phút, sắc mặt nghiêm túc, khóe môi trề xuống.

 

Cái hình ảnh xoay tròn tròn này, anh ta nhìn mà có hơi chóng mặt, cộng thêm giọng nói như bê con của Phương Hạ, trong lúc nhất thời anh ta vẫn không hiểu đây là thứ đồ chơi gì.

 

Hơn nữa, bên góc trái màn hình kia có chữ bay lên với đầy đủ mọi màu sắc.

 

Ví dụ như...

 

[Chị gái nhỏ ơi, xin chị quay camera lại, để em xem mặt chị đã! Lúc trước nhìn thấy chị trên tạp chí em đã là fan của chị rồi!]

 

[Có ai nói cho tôi biết khi nào bộ phim này sẽ được phát sóng không?]

 

[Trần Vũ có ở đây không!!! Nói cho ảnh biết tôi mê ảnh dữ lắm!!!]

 

[Điều kiện của đoàn phim đơn sơ thật ấy, thấy minh tinh thế này cũng vất vả thật á... tôi còn tưởng mọi thứ đều giống như trong cảnh quay hậu tường, các loại hài hước kia ấy...]

 

[Vào kỳ nghỉ hè ngày 31 tháng 7!]

 

Cùng lúc đó, những thông báo như 'Vương Tiểu Hoa 666 tặng bạn một chiếc máy bay' hay là 'Lý Đại Bình 777 tặng bạn một chiếc du thuyền' thỉnh thoảng lại xuất hiện ngay trên màn hình chính.

 

Anh ta cảm thấy cái ứng dụng này có chút kỳ diệu.

 

Cẩn thận nhìn kỹ, anh ta phát hiện ra một số chỗ là lạ

 

Chuồng ngựa này, con sông nhỏ này, bộ đồ diễn này, còn có hai cái đầu trọc quen thuộc kia!

 

Còn không phải là hai phó đạo diễn trong đoàn làm phim của anh ta sao!

 

Cho nên Phương Hạ đang quay phim à?

 

Những bình luận ở góc trái bên dưới vẫn đang cuồn cuộn, đột nhiên một vài dòng chữ nhảy ra thu hút anh ta.

 

Ghép tất cả lại với nhau một cách mạch lạc thì đó là:

 

[Tôi nhìn thấy Ngô Nam!]

 

[Đâu đâu đâu?]

 

[Phía trên góc trái, trong cái ao nhỏ kia kìa, thứ bên trong đó chính là anh ta!]

 

[Thấy rồi thấy rồi!]

 

[Là tên ngốc mà... khó trách tại sao anh ta lại ở trong bùn...]

 

[Đau lòng quá, năm đó tôi cũng đã từng li3m nhan sắc của ảnh, haiz...]

 

[Haiz lát nữa vô Weibo của anh ta ngắm chút đi, lâu rồi không gặp.]

 

Ngô Nam kinh hãi, cái gì? Thế mà còn có mình trong đó nữa!

 

Sau đó, anh ta lại cảm thấy vui vẻ, tuy rằng đã từng, nhưng chỉ dựa vào một hình bóng nho nhỏ thôi vẫn có người nhận ra đó chính là anh ta!

 

Chờ tí, đột nhiên anh ta nghĩ đến gì đó, một lần nữa nhìn về phía màn hình, hình ảnh đột nhiên được phóng to, ở giữa chính là cái ao mà anh ta đang đứng... chính xác hơn mà nói là vũng bùn.

 

Buổi chiều phó đạo diễn muốn quay cảnh mỹ nhân cứu anh hùng.

 

Cốt truyện đại khái của câu chuyện là, hoàng đế chó chết yêu thích hoa cỏ say mê cảnh đẹp núi non sông nước, cả ngày không làm việc đàng hoàng, mà chỉ biết nhảy nhót chạy lung tung. Có một ngày, khi hắn đang chổng mông ngắm hoa ngâm thơ ở trong rừng núi ngoài vùng ngoại ô, hắn bị thị vệ đi theo đá xuống cái ao trước mặt, thiếu chút nữa đã ngỏm củ tỏi ở trong đó rồi.

 

Đừng hỏi anh ta vì sao không ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên mà chạy đến rừng hoang núi vắng này, cũng đừng hỏi anh ta vì sao thiếu chút nữa đã bị chết đuối trong ao dù mực nước trong ao còn chưa đến ngực anh ta, càng đừng hỏi anh ta vì sao lại chổng mông nên bị đá xuống.

 

Dù sao cũng là kịch bản viết vậy đấy.

 

Anh ta cũng là một diễn viên thích ăn dưa, để kiếm sống cho nên cậu anh ta muốn anh ta diễn cái gì thì anh ta diễn cái đó.

 

Sau đó, vào ngay đúng khoảnh khắc đó!

 

Một sợi khói nhẹ nhàng thổi qua, rồi đột nhiên một bóng ma nữ từ trên trời rơi xuống, không, là mỹ nhân. Kế tiếp chính là tình tiết khuôn sáo cũ kỹ, mỹ nhân cứu hắn, tiếp tục triển khai những chuyện xưa tiếp theo.

 

Cho nên, cậu anh ta không có ở đây, hai phó đạo diễn thấy anh ta chỉ ăn không làm gì cả nên họ dùng từ mỹ miều để nói rằng 'làm gương cho binh sĩ', cho anh ta xuống nước ngâm mình.

 

Nhưng mà bây giờ, chính là vào giây phút này, trước ao nước anh ta đang ngâm, Phương Hạ xuất hiện trong 'Livestreams Chọi Gà'?

 

Anh ta kinh hãi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Phương Hạ đang treo lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, camera của điện thoại đang chĩa thẳng về phía anh ta. Thấy anh ta ngẩng đầu lên, Phương Hạ còn vẫy vẫy tay, đồng thời ngay lúc đó có giọng nói vang lên từ màn hình.

 

"Wow, anh ấy phát hiện ra tôi rồi! Mọi người có gì muốn nói không, lát nữa tôi chuyển lời lại cho anh ấy sau~"

 

Ngô Nam dại ra cúi đầu xuống, góc dưới bên trái màn hình như làn mưa đạn.

 

[Chị gái xinh đẹp giúp em hỏi ảnh xem thử còn thiếu tiền chữa bệnh không, nếu không trị được em sẽ nuôi ảnh nha!]

 

[Từng yêu, không hẹn.]

 

Ngô Nam: "..."

 

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

 

Sau khi nằm đủ rồi, Quý Lan cũng mở ứng dụng Livestreams Chọi Gà ra.

 

Chiếc điện thoại này đúng là bảo vật trấn đi3m, ấn một chút là bị lag ba bốn lượt, như thể sẽ hỏng bất cứ lúc nào, nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng bước vào trong phòng livestreams được.

 

Đồng thời, ý nghĩ muốn đổi một chiếc điện thoại mới cũng càng ngày mãnh liệt hơn.

 

Mới vừa đi vào, trong màn hình chính là hình ảnh Ngô Nam trông có hơi ngốc, kèm với giọng nói vui vẻ của Phương Hạ.

 

Cô có hơi vui mừng, Phương Hạ không hổ là nhân tài bị chôn vùi nhiều năm, nhìn tài ăn nói này đi, cho dù không thể trở thành diễn viên thì đổi nghề làm một streamer hay MC cũng không thành vấn đề.

 

Cô nhấn vào màn hình vài cái, cô khóa màn hình đi ra khỏi lều trại.

 

Nhanh chóng tìm thấy Phương Hạ, Quý Lan ra hiệu vài lần, Phương Hạ hiểu ý, nhanh chóng nói vài câu cảm ơn rồi tắt livestreams đi.

 

"Xin chào, đến giờ cơm rồi, xin hỏi có thể để chị ấy xuống dưới ăn cơm trước rồi hẳn treo lên lại không?" Quý Lan đi đến bên cạnh hai phó đạo diễn, lên tiếng hỏi.

 

"Được thôi." Một người trong số họ gọi saff đến, để anh ta hạ dây cáp xuống: "Đúng rồi, cô đưa cái này cho Phương Hạ đi, những cảnh bị gạch bỏ là những cảnh cô ấy không cần phải xuất hiện."

 

Quý Lan cầm lấy kịch bản lật xem, có những trang đầy dấu gạch bỏ, dường như chỉ còn lại vài cảnh. Chỉ vì mấy cảnh thế này mà cô ấy lại bị chỉ trích phun máu chó đầy đầu, đáng thương ghê.

 

Hơn nữa, Phương Hạ đã gia nhập đoàn làm phim đã được vài ngày thế mà chỉ là vì treo ở trên trời thôi sao?

 

Biết chơi dữ vậy sao.

 

Quý Lan lại hỏi: "Chiều nay Phương Hạ bắt đầu quay sao?"

 

"Đúng vậy." Phó đạo diễn gãi gãi cổ, giơ tay ra đập con muỗi lớn dám đậu lên mặt mình: "Chiều nay bắt đầu quay, buổi tối còn phải lấy cảnh đêm nữa, rạng sáng là kết thúc công việc. Sau đó ngày mai lại quay thêm một cảnh sáng nữa là có thể đóng máy rồi."

 

"Cô ấy không nói với cô sao? Mấy chuyện này hôm qua bọn tôi đã nói cho cô ấy nghe rồi mà." Phó đạo diễn lại bổ sung thêm.

 

"À, hôm nay tôi mới chạy về đoàn phim." Quý Lan như nghĩ đến gì đó: "À xin hỏi, người diễn vai hoàng hậu là ai vậy?"

 

Phó đạo diễn: "Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Suất diễn của hoàng hậu đã quay xong hết rồi! Diễn viên đó đã đóng máy vào chiều hôm qua rồi."

 

Nói xong còn vẫy vẫy tay, dáng vẻ đuổi người.

 

Đột nhiên hét lên với phía xa xa: "Cậu bảo người đang ngâm trong cái ao nước bên kia lên ăn cơm đi!"

 

Quý Lan ra dấu OK xong lập tức cầm kịch bản tránh ra.

 

Không phải cô muốn quay phim, chỉ là tò mò tại sao đạo diễn có thể thay đổi kế hoạch dễ như vậy.

 

Nhưng mà không cần cô diễn là may rồi, nói không chừng Trần Vũ ngày đó cũng chỉ là đùa một chút mà thôi.

 

Nhưng sự thật là, toàn bộ đoàn phim đều không tìm thấy bóng dáng cô đâu, cũng không tìm thấy bóng dáng Trần Vũ đâu, cho nên lại kéo diễn viên nữ đã bỏ trốn kia trở về và hoàn thành xong buổi quay rồi.

 

Đoàn làm phim của đạo diễn Vương luôn đặt hiệu quả lên hàng đầu.

 

Sau khi đưa kịch bản cho Phương Hạ, Quý Lan gọi điện cho Ngô Nam cái xin thẻ phòng khách sạn.

 

Ngô Nam là cháu ngoại lớn của đạo diễn, tuy rằng cũng là ngôi sao diễn vai phụ tuyến 13-14 hết thời, nhưng cũng có thể phân được một phòng khách sạn.

 

Đương nhiên, là vì tầng quan hệ gia đình không thể vạch trần kia.

 

Nằm thoải mái trong phòng có điều hòa, cô cũng lười quan tâm đ ến sự phát triển của Phương Hạ và Ngô Nam.

 

Mỗi người đều có số phận riêng, huống chi mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.

 

Ở trong mắt cô, trông Phương Hạ có vẻ có hơi rung động với Ngô Nam, nhưng thấy Ngô Nam thế nào cũng chỉ một lòng hướng đến sự nghiệp, sai lắm rồi.

 

Cô thở dài một hơi thật sâu, mở nhóm lớp ra.

 

Vào thời điểm công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, một đám người đều đang suy nghĩ về vấn đề điền nguyện vọng và nơi học đại học, cô cũng muốn xen vào xem kịch vui.

 

Bởi vì cô còn chưa quyết định nơi cô muốn đến.

 

[Tôn Kiện: Tôi đến Bắc Kinh, thành phố lớn trông có vẻ có tương lai hơn, đàn ông phải có tham vọng!!!] 11:11

 

[Tôn Kiện: Đừng sợ, muốn làm cứ làm!!!] 11:12

 

[Thần Thần Thần: cút [xoay quanh] [xoay quanh] [xoay quanh]. Phong bạt vừa thôi, chút điểm thi đó của cậu đủ vào Bắc Kinh à?] 11:13

 

[Tôn Kiện: Sao cậu biết điểm của tôi?] 11:15

 

[Tôn Kiện: Thằng oắt Sử kia mi nói cho cậu ta biết hả?] 11:16

 

[Sử Sách: Qq, tôi còn không biết điểm của cậu, sao tôi có thể nói cho người khác được...] 11:16

 

[Vương Lôi: Này...] 11:17

 

[Tôn Kiện: Còn đánh cả ba dấu chấm nữa! Vừa nhìn là biết cậu đang chột dạ, là cậu nói đúng không!] 11:17

 

[Vương Lôi: Trên thông báo nhóm có kết quả thi của toàn bộ khối chúng ta...] 11:18

 

Sau đó là sự im lặng.

 

Quý Lan cũng mở thông báo trong nhóm lớp lên xem, bảng excel liệt kê rõ ràng mã số học sinh của từng người, tổng điểm môn chính cùng với hai môn tự chọn, hơn nữa còn xếp hạng từ trên cao xuống dưới thấp.

 

Mà Quý Lan cô, đứng vị trí đầu tiên với tổng 415 điểm.

 

Như trong dự kiến.

 

[Tôn Kiện: Đù má! Quý Lan hạng nhất á???] 11:20

 

[Trình Giai Di: Cậu mới biết à, tôi nói rồi thành tích ngày thường ở trường không đại diện cho việc thi đại học nha, ai không biết ngày thường lúc cậu ấy thi ở trường toàn dễ dàng vượt qua đâu chứ.] 11:20

 

Chỉ có giáo viên chủ nhiệm ngu ngốc mới tin là thật.

 

[Diêu Dao: Sớm biết vậy, vào buổi liên hoan ở Trạng Nguyên Quán kia tôi đi về đầu tiên, nói không chừng hạng nhất chính là tôi!] 11:21

 

[Trương Giai: Vậy thì cậu phải đánh nhau với Đàm Hoan.] 11:22

 

Không đọc thêm nữa, Quý Lan lướt qua trang excel, cô đang tìm kiếm thành tích của Đàm Hoan.

 

Có một số thứ, phải tận mắt nhìn thấy mới được.

 

Đề thi năm nay của thành phố bọn họ khá khó, tổng điểm vẫn là 480 điểm như cũ, trong đó điểm chuẩn cho khoa học tự nhiên là 345 điểm. Nhình chung thì đạt được số điểm trên 400 thì có thể dễ dàng vào bất kỳ trường đại học danh tiếng nào cũng được.

 

Nếu như 370 điểm trở lên, cũng có thể chấp vá mà chọn được một trường đại học ưng ý.

 

Ngày hôm qua Đàm Hoan bảo, cô ta được 377 điểm, với thang điểm B+.

 

Nhưng ở trong ấn tượng của Quý Lan, Đàm Hoan rõ ràng chỉ đỗ vào trường đại học hạng ba, cho dù điền hồ sơ nguyện vọng không ổn thì cũng rất khó từ hạng một rớt xuống hạng ba.

 

Mở từng trang một, cuối cùng cô cũng nhìn thấy tên Đàm Hoan trong những trang cuối cùng.

 

315 điểm, vật lý D, sinh học B+.

 

Quý Lan cười cười, chỉ riêng thứ bậc D của vật lý thôi cũng đã khiến số phận của cô ta ở hạng ba rồi.

 

Đối với những trường học top đầu, họ yêu cầu hai môn tự chọn của những học sinh ở Giang Tô phải đạt hạng C trở lên.

 

Cho nên Đàm Hoan này, thật sự nghĩ rằng cô không vào tin nhắn nhóm lớp sao?

Bình Luận (0)
Comment