Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 348

Ông biết cái gì.

Em gái trợ lý khinh thường nói:

- Diễn xuất của người ta đã được đạo diễn Trịnh khẳng định rồi. Ông có biết cái gì gọi là diễn xuất không? Huống chi Hồng ca đây chính là người thức tỉnh! Người thức tỉnh có ưu thế lớn cỡ nào? Ông thức tỉnh không? 

- Quy tắc ngầm! Các người đây là quy tắc ngầm!

Triệu Hải Dương kêu to:

- Tôi đẹp trai hơn hắn ta. Các người lại không chịu dùng tôi, nhất định là có mờ ám! Tuy rằng tôi không thức tỉnh nhưng không có nghĩa là tôi không thể thức tỉnh nhé! 

Hồng Lôi: “…”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hắn nói lời này, chúng ta nên vui vẻ hay không nên vui vẻ đây? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc đấy… 

Lúc này em gái trợ lý cũng đen mặt:

- Ông mù hả? Cho dù quy tắc ngầm mà cũng đi quy tắc ngầm người như vậy á?!

Hồng Lôi: “…” 

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tiên sư liên quan gì tới bọn tao hả?! Hai đứa mày đừng trò chuyện về đề tài này trước mặt bọn tao được không?!

Thương tổn người khác lắm đó biết không?! 

- Tôi…

Triệu Hải Dương nhìn em gái trợ lý, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm. Ừm, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận:

- Đúng rồi, cho dù có quy tắc ngầm cũng không thể tìm kiểu này… Nhưng tôi vẫn không phục! Bằng gì mà hắn lại có thể đi thẳng vào? Đoàn phim của các người có mờ ám! Nhất định là có mờ ám! 

Hắn vừa kêu lên như vậy, những diễn viên quần chúng chờ phỏng vấn chung quanh lập tức kêu lên:

- Đúng đấy đúng đấy, có mờ ám! Nếu các người không giải thích rõ ràng thì chúng tôi không casting nữa! Nếu đều nhờ vào quan hệ thì có vào đoàn phim này cũng không có ý nghĩa!

- Chuyện gì chuyện gì? Ồn ào cái gì đấy?! 

Lưu Hải Đào nghe thấy bên này ầm ĩ thì đi tới, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức mỉm cười:

- Ây dà, Kiếm ca! Lâu quá không gặp lâu quá không gặp. Mấy năm nay cậu bận việc gì thế? Liên lạc không được gì cả. Giờ đã thức tỉnh chưa?

- Này à… 

Trương Tiểu Kiếm quyết đoán lắc đầu:

- Bây giờ còn chưa.

- Ồ, không sao cả. 

Lưu Hải Đào cười nói:

- Sớm muộn gì cũng thức tỉnh được, không vội.

Sau đó hắn liếc nhìn mọi người chung quanh, thấy quần chúng xao động, nếu không giải thích một chút thì có lẽ sẽ khiến mọi người phẫn nộ, vậy thì khó nhằn. Lúc này hắn vỗ tay Trương Tiểu Kiếm nói: 

- Kiếm ca, khiến họ hiểu được cái gì gọi là diễn xuất đi. Tên này diễn hộ vệ mà cứ như là nhi đồng thiểu năng trí tuệ ấy. Tôi nói mà hắn không chịu phục cơ.

Đối với diễn xuất của Trương Tiểu Kiếm thì Lưu Hải Đào vẫn rất là yên tâm. Dù sao thì trước kia trong đoàn phim còn từng được đạo diễn Trình điểm danh khen ngợi mà lỵ.

Cho dù đặt ở thời nay cũng là diễn viên quần chúng hạng nhất. 

- OK, không thành vấn đề.

Trương Tiểu Kiếm gật đầu.

Tuy rằng thế giới thay đổi lớn lao, nhưng những kỹ năng trước kia Trương Tiểu Kiếm từng học vẫn có trong người. Dù sao cũng là diễn xuất quần chúng hoàn mỹ, chẳng qua là diễn hộ vệ mà thôi, quả thực đơn giản như đang giỡn! 

Lại nói bình thường casting không cần quá chú ý bối cảnh, chỉ cần cho thiết lập nhân vật là đủ rồi, cho nên cứ thế bắt đầu diễn.

- Nhân vật của cậu là một hộ vệ đeo đao, mẫu người trung thành và tận tâm bảo vệ chủ nhân.

Lưu Hải Đào giới thiệu nhân vật đơn giản một chút, sau đó vung tay lên: 

- Bắt đầu!

Vừa dứt lời, Trương Tiểu Kiếm lập tức lại sử dụng diễn xuất quần chúng hoàn mỹ, theo phản xạ bước lên một bước, thân thể như có cảm ứng bắt đầu biểu diễn.

Tay hắn cầm chỗ bên eo, thân thể thẳng thắn, tự nhiên sinh ra một cỗ khí thế. 

Hành động này được thực hiện cứ như là phản xạ theo ký ức vốn có của thân thể vậy, không cần trải qua đầu óc suy nghĩ.

- Có thuộc hạ!

Trương Tiểu Kiếm nâng tay ôm quyền, trầm giọng đáp, sắc mặt kiên nghị, bộ dáng như là một người thị vệ trung thành sống động. Lúc này hắn cũng cảm thấy dường như mình đã trở thành một thị vệ trung thành bên cạnh chúa công, từng hành động đều thể hiện khí thế trung nghĩa. 

- Mấy người nhìn mà xem nhìn mà xem này! Cái gì gọi là diễn xuất?!

Lưu Hải Đào lớn tiếng nói với đám diễn viên quần chúng kia:

- Đều học chút đi! Đừng có hở tí là bảo chúng tôi quy tắc ngầm! 

Đám người nhìn mà trợn mắt há mồm, Triệu Hải Dương còn suýt nữa trừng lồi con mắt ra ngoài!

- Tiếp tục!

Lưu Hải Đào lại hô to một tiếng: 

- Bị chém trúng mà chết!

Cái gì gọi là diễn viên quần chúng cấp hoàn mỹ? Đương nhiên là phải khiến người ta không thể xoi mói được một tí khuyết điểm nào thì mới gọi là chuyên nghiệp đúng không?

Toàn thân Trương Tiểu Kiếm bỗng run lên, tay che ngực, quay người lại một cách khó khăn, sau đó “bùm” một phát té trên mặt đất! 

Tiếng “Bùm” lúc té xuống sàn đập vào trong lòng mọi người, em gái trợ lý suýt nữa thì kêu ra tiếng.

Đó là té thật nhé, hoàn toàn không có bất cứ động tác giảm xóc nào luôn. Người chung quanh đừng nói là đích thân làm thử, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lần này té đau rồi!

Hết cách rồi, dù sao đến nay ngoại trừ nhan sắc ra thì các thuộc tính khác của Kiếm ca đều max điểm, tố chất thân thể đương nhiên là khỏi bàn bàn nhé! 

Hơn nữa không chỉ thế, cảnh tượng tiếp theo tiếp tục khiến mọi người đều bị trùng kích!

Năm giây, Trương Tiểu Kiếm không có bất kỳ phản ứng nào.

Mười giây, Trương Tiểu Kiếm vẫn không có một tí động tác nào. 

Ba mươi giây, Trương Tiểu Kiếm vẫn nằm cứng đơ tại chỗ!

Toàn thân cứ như là thật sự tắt thở vậy. Nếu không phải mọi người đều biết là đang đóng kịch thì suýt nữa tưởng hắn ngoẻo thật ấy chứ!

= Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa?! 

Trong lòng Lưu Hải Đào like một trăm hai mươi lần cho Trương Tiểu Kiếm, lớn tiếng nói với đám người xung quanh:

- Nhìn thấy chưa? Cái gì mới gọi là diễn xuất chân chính? Chỉ bằng thứ mà mấy người diễn ra ấy, chết mà còn ngọ nguậy, còn hở tí là thêm diễn cho mình, tôi bảo không được mà mấy người còn không phục à?! Lần này đã biết cái gì gọi là diễn xuất chân chính chưa?!

Mọi người gật đầu lia lịa: 

- Trời ơi, đây mới gọi là diễn xuất đó sao? Lợi hại ghê ta! Tuyệt vời quá! Động tác vừa rồi kìa! Chẳng trách lại không được. Hầy, người với người không thể so sánh với nhau được!

Triệu Hải Dương mất hồn mất vía thở dài, buồn bực nói:

- Biết rồi… Biết rồi… 

- Ha ha, vừa rồi tôi diễn ổn chứ?

Trương Tiểu Kiếm lăn lông lốc đứng dậy, động tác cực kỳ lưu loát.

- Đó là đương nhiên rồi. 

Lưu Hải Đào cười ha ha ôm chầm lấy vai hắn nói:

- Kiếm ca, nay có rảnh không?

- Có chứ. 

Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt nói:

- Hôm nay là chuyện gì thế? Có chuyện gì tốt à? Hay là diễn thi thể nữa?

Đoàn người cười nói rời đi. Triệu Hải Dương nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, âm thầm nắm chặt tay: “Kiếm ca đúng không? Chờ đến lúc nào đó tôi nhất định sẽ học tập theo anh!” 

Hắn nghĩ vậy, bỗng tỉnh táo, nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Kiếm gọi to:

- Kiếm ca, ê này… Có thể add wechat một chút được không? Sau này tôi sẽ học tập theo anh chăm chỉ!

- Anh hỏi em gái trợ lý đi. 

Trương Tiểu Kiếm cũng không quay đầu lại, tiêu sái giơ tay lên vẫy vẫy:

- Cô ấy biết số điện thoại của tôi đấy.

- Kiếm ca quả thực đẹp trai quá! 

Triệu Hải Dương nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm.

Lúc này đã là tám giờ tối, dưới ánh sáng ngọn đèn, bóng dáng Trương Tiểu Kiếm dường như trở nên cao lớn bất tận, để lại một hình bóng vĩ ngạn vô tận trong lòng Triệu Hải Dương…

Hết cách rồi, Kiếm ca chính là người đàn ông như gió vậy đó. Cho dù còn chưa thức tỉnh, nhưng vẫn là người đàn ông chất lượng tốt hiếm có khó tìm! 
Bình Luận (0)
Comment