Editor: Lê Phạm Linh
Beta: Cà ri
Lâm Trinh đứng trên đường phố vô cùng náo nhiệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tửu lâu đang tỏa ra mùi hương thơm ngát trước mặt mà nuốt một ngụm nước bọt, lúc cô vừa bước chân vào trấn nhỏ còn hưng phấn vui vẻ, nhưng một lát sau phát hiện trên người không có tiền, muốn mua chút đồ ăn lấp bụng cũng không được, hiện tại bụng đã đói meo, đánh trống kháng nghị.
Cô cũng đã hỏi qua hệ thống có tiền hay không, nhưng hệ thống lại nói muốn có tiền trước hết phải hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thì mới có tiền, nhưng hiện tại nhiệm vụ chi nhánh là gì nàng cũng không biết, thật là khóc không ra nước mắt mà! Xem ra trước tiên phải dựa vào chính mình nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Lâm Trinh đang nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể kiếm tiền, lúc này thanh âm lạnh băng của hệ thống lại vang lên.
【Kí chủ xin chú ý, xin chú ý, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện.】
Lâm Trinh vừa nghe có nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện, hai mắt nháy mắt tỏa sáng, vui mừng nghĩ: Tiền tới.
【Kí chủ mời xoay người.】
Lâm Trinh nghe lời liền xoay người lại, chỉ thấy phía trước mặt cô có một tên ăn mày đang xin tiền người qua đường, trên đỉnh đầu có một mũi tên màu đỏ rất to chỉ vào y*.
(Y: là chỉ hắn/nó ở cổ đại) Rốt cuộc hệ thống muốn phát nhiệm vụ gì? Cô hiện tại cũng không có tiền cho cái tên ăn mày kia a!
【Nhiệm vụ chi nhánh: Trực tiếp cướp lấy bát xin cơm của tên ăn mày trước mặt cô, rồi đập vỡ, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một trăm lượng hoàng kim, 1000 điểm thưởng. Xin hỏi kí chủ có nhận nhiệm vụ hay không?】
Vốn dĩ Lâm Trinh nghe nói có nhiệm vụ chi nhánh thật thì thật cao hứng mà tiếp nhận, nhưng sau khi nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh thì lập tức trợn tròn hai mắt, nhìn người ăn mày phía trước kia đang cực cực khổ khổ xin tiền người qua đường, nếu hiện tại cô mà qua đó cướp bát xin cơm của hắn rồi đập vỡ, thì có thể bị cái tên ăn mày kia đánh hay không? Còn có, để cô đối với ăn mày làm cái loại chuyện này, thật đúng là có chút làm không được.
"Hệ thống, mi xác định không phát sai nhiệm vụ chứ?" Lâm Trinh không xác định hỏi lại hệ thống trong lòng.
Hệ thống đã nói với cô, sau này trong lòng chỉ cần dùng tiềm thức nói chuyện với hệ thống là có thể trực tiếp kết nối, không cần phải mở miệng.
【Xin kí chủ thỉnh không cần nghi ngờ nhiệm vụ bổn hệ thống tuyên bố, hiện tại cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là tiếp nhận nhiệm vụ hoặc không tiếp nhận.】
"Nếu ta không tiếp nhận thì sao?" Lâm Trinh hỏi.
【Nhiệm vụ một khi đã kích hoạt, nhất định phải lựa chọn, nếu không tiếp nhận, trực tiếp gạt bỏ.】
Lâm Trinh vừa nghe không tiếp nhận liền trực tiếp gạt bỏ, trên mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Vậy nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"
【Không hoàn thành nhiệm vụ chính liền đem trực tiếp gạt bỏ, không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trừ 1000 điểm thưởng, nếu số điểm thưởng là số âm trực tiếp gạt bỏ. Hiện tại kí chủ có 0 điểm thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trực tiếp gạt bỏ.】
"Hệ thống mi thật hố cha mà!" Sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nói.
Cô cho rằng nhiệm vụ không hoàn thành thì nhiều nhất cũng chỉ chịu một chút trừng phạt, không nghĩ tới, không hoàn thành nhiệm vụ là sẽ trực tiếp gạt bỏ. Xem ra về sau khi nhiệm vụ được kích hoạt, cô không thể không đi làm, hơn nữa còn phải hoàn thành.
【Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận hay không?】
"Ta nhận." Lâm Trinh nghiến răng nghiến lợi nói.
【Kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ, mời kí chủ hoàn thành trong thời gian một phút đồng hồ. Vượt qua thời gian chính là nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại trực tiếp gạt bỏ, mời kí chủ nắm chặt thời gian hoàn thành.】
"Mẹ nó! Mi cái hệ thống khốn kiếp này." Lâm Trinh tức giận hét lên với hệ thống ở trong lòng.
【 Hiện tại bắt đầu tính giờ, 60, 59, 58,.... 】
Lúc này, vốn chiếc kim của đồng hồ truy tung Lâm Trinh đeo trên tay đang bất động, giờ cũng bắt đầu chuyển động.
Lâm Trinh có chút sợ hãi, cô lập tức chạy đến đứng trước mặt tên ăn mày, trực tiếp cướp lấy bát cơm của hắn sau đó hung hăng ném xuống đất, bát cơm "bụp" một tiếng, trực tiếp bị đạp vỡ.
Vốn dĩ người ăn mày vừa mới ở đây ăn xin được tàm tạm, nhưng mà đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ cướp đi cái bát cơm, còn đem bát cơm của hắn trực tiếp ném vỡ, việc này làm cho hắn nhất thời ngây ngẩn cả người. Mà những người đi ngang qua cũng dừng chân lại, có chút thú vị nhìn Lâm Trinh.
【Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, khen thưởng một trăm lượng hoàng kim, 1000 điểm thưởng, tiền đã ở ba lô của kí chủ, mời kiểm tra, hy vọng kí chủ tiếp tục nỗ lực.】
Lâm Trinh cảm giác được ba lô của cô nặng xuống, liền biết tiền đã ở bên trong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nhịp tim đập thật mạnh, trong lòng cảm thấy may mắn thay, hoàn hảo hoàn thành, thật con mẹ nó hố cha. Cô bây giờ đối với nhiệm vụ hệ thống tuyên bố giống như có chút sợ a!
Đột nhiên có tiếng nổi giận vang lên:
"Xú nha đầu, vì sao ngươi cướp đi bát cơm của ta còn đập vỡ, nhìn ta giống loại người dễ khi dễ hả?"
Lâm Trinh chột dạ sợ hãi nhìn tên ăn mày đối diện đang tức giận mắng cô, mà mấy tên ăn mày cùng hắn cũng đang đi lại đây, đem Lâm Trinh vây vào giữa, không để cho cô chạy trốn.
"Xem xú nha đầu này chính là khinh thường chúng ta, chúng ta nhất định phải giáo huấn nàng thật tốt, xem nàng về sau có còn dám xem thường người như vậy nữa không." Trong đám đó có một tên nam ăn mày tức giận nói.
"Đúng vậy! Không sai! Nhất định phải giáo huấn nàng, muốn cho nàng biết, tuy chúng ta chỉ là ăn mày, nhưng chúng ta cũng không dễ khi dễ như vậy." Một tên ăn mày khác cũng đối với Lâm Trinh tức giận nói.
Lâm Trinh nhìn bọn họ hùng hổ muốn tiến lên đánh cô, trong lòng quýnh lên, lập tức nhìn bọn họ mà hô: "Các ngươi đừng xúc động, ta đập vỡ bát cơm của hắn là có nguyên nhân!!"
Vốn dĩ muốn tiến lên đánh Lâm Trinh nhưng nghe xong đám ăn mày đều tạm dừng lại, nhưng mà bọn họ vẫn dùng vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Lâm Trinh.
Lâm Trinh thấy bọn họ không còn xúc động muốn xông lên đánh cô, trong lòng trở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nàng gải bộ ủy khuất mà nói với bọn họ: "Thật ra ta thấy các ngươi vứt bỏ đi tôn nghiêm của bản thân ăn xin ở đây, thấy mà không đành lòng, nhưng lại có chút tức giận vì các ngươi đã xin lâu như vậy rồi mà không có một người nguyện ý bố thí cho một chút, cho nên nhất thời xúc động liền chạy tới cướp bát, ném vỡ."
Lâm Trinh thấy bọn họ vẫn là vẻ mặt không tin, lại nói: "Các ngươi đừng không tin a! Ta nói tất cả đều là sự thật, cho nên hiện tại ta muốn bỏ tiền ra mua một bát cơm mới cho các ngươi, sau đó lại mời các ngươi ăn một bữa cơm ngon."
Những tên ăn mày vừa nghe có thể ăn một bữa cơm ngon, hai mắt đều tỏa sáng, trong đó có một nam ăn mày nói: "Nha đầu ngươi nói là thật sao?"
Lâm Trinh vỗ bộ ngực của chính mình chắc chắn nói: "Đương nhiên, tửu lâu ở ngay trước mắt, chúng ta hiện tại liền đi vào." Dù sao hiện tại có một trăm lượng hoàng kim, sợ cái gì. Tuy rằng không biết một trăm lượng là nhiều hay ít, nhưng đại khái vẫn biết là có rất nhiều.
Tiếp theo Lâm Trinh liền mang theo những tên ăn mày đó vào tửu lâu, vốn dĩ ngay từ đầu tiểu nhị cùng chưởng quầy của tửu lâu không cho bọn họ vào, nhưng sau khi Lâm Trinh lấy ra một lượng hoàng kim cho bọn hắn thấy, lúc này mới lập tức thay đổi thái độ, mời bọn họ đi vào ghế lô, mang lên những món ngon nhất mà tửu lâu có.
Mà lúc này những người xem kịch vui cũng cảm thấy không còn gì thú vị nữa tản đi, sau khi rời đi trong lòng nghĩ thầm trên đời này thực sự lại có người đần độn như nữ tử kia, thế mà lại nguyện ý tiêu tiền mời ăn mày vào tửu lâu ăn cơm, nhưng mà chuyện này cũng làm dân chúng cảm thấy mới lạ, bắt đầu ngồi nói chuyện say sưa.
Sau khi những tên ăn mày đó ăn xong, cảm tạ nói tạm biệt với Lâm Trinh, Lâm Trinh cũng mua bát ăn cơm mới cho bọn hắn, những tên ăn mày đó càng thêm cảm động nói về sau nếu có gặp gì phiền toái đều có thể tìm bọn họ giúp đỡ.
Lâm Trinh nghĩ thầm: Có lẽ đến khi cô cùng đường thật ra có thể tìm bọn họ, sau đó theo chân bọn họ, cùng nhau làm ăn mày.
Ai~ vốn dĩ hoàn thành nhiệm vụ để có tiền, bây giờ thì ngược lại biến cô thành người tốt, mọi chuyện đều không thể đoán trước được a!
Lâm Trinh giải quyết xong chuyện của những tên ăn mày này xong thì cô cũng trọ lại tửu lâu này, nàng nằm ở trên giường nhìn trần nhà mà ngẩn người ra, đi tới thế giới này còn chưa được một ngày mà cô đã thật sự vô cũng nhớ tất cả mọi thứ ở hiện đại, ở thế giới này không có người quen biết, cũng không có máy tính xem chút gì đó linh tinh, thật làm cho cô cảm thấy vô cùng cô đơn, rõ ràng cô cũng không phải là người sợ cô đơn a!
Trong lúc Lâm Trinh đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên lại cảm thấy có chút quá mót, cô đứng dậy chỉnh sửa, mặc lại quần áo xong liền đi về phía nhà xí.
Trên đường Lân Trinh đi tới nhà xí nhiệm vụ chính đầu tiên xuất hiện.
【Xin kí chủ chú ý, xin kí chủ chú ý, nhiệm vụ chính xuất hiện, nhiệm vụ chính xuất hiện.】
Trong lòng Lâm Trinh hưng phấn một trận, nhiệm vụ chính tới, thật tốt quá, mà lúc này có một nam tử vô cùng tuấn tú từ trong nhà xí đi ra, màu da trắng nõn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng hồng thuận, mái tóc dài màu đen được búi cao, mặc áo dài màu trắng, đai lưng màu vàng, bên hông đeo một miếng ngọc bội, cả người có vẻ lịch sự nho nhã.
Mà lúc này trên đỉnh đầu hắn có một mũi tên màu đỏ thật to chỉ vào.
"Hệ thống, nhiệm vụ là gì? Mau nói." Lâm Trinh vội vã hỏi hệ thống.
【Manh mối nhiệm vụ chính: Yêu cầu kí chủ được nam tử phía trước đem quần đùi của chính mình tự tay đưa cho cô, hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho một Đạn mù, một lọ phấn Nhuyễn gân cốt, ba viên thuốc Ẩn thân. Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? 】
"Cái gì? Gió quá lớn, nghe không rõ, hệ thống mi có thể lặp lại lần nữa được không?" Lâm Trinh không thể tin được móc móc lỗ tai của mình nói.
【Manh mối nhiệm vụ chính: Yêu cầu kí chủ được nam tử phía trước đem quần đùi của chính mình tự tay đưa cho cô, hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho một Đạn mù, một lọ phấn Nhuyễn gân cốt, ba viên thuốc Ẩn thân. Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? 】
"..." Dù thế nào Lâm Trinh cũng không thể tưởng tượng được hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ không có mặt mũi như vậy.
Lâm Trinh thở dài nói: "Ta nhận. Không nghĩ tới bên trong hệ thống mi lại ẩn tàng nội tâm đáng khinh, thật sự làm cho người ta cảm thán mà. Mi đáng khinh như vậy, chủ nhân nhà mi có biết hay không?"
【... Kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ, mời kí chủ trong vòng một tháng hoàn thành nhiệm vụ, vượt quá thời gian một tháng chưa hoàn thành nhiệm vụ trực tiếp đem gạt bỏ, hiện tại bắt đầu tính thời gian. 】
"..."
Lâm Trinh bất đắc dĩ phải hoàn thành nhiệm vụ mất mặt mũi này, thật sự không nghĩ tới nhiệm vụ chính đầu tiên nhận được vậy mà lại là được một nam tử cổ đại tự tay đưa quần đùi của hắn cho cô, tốt, nhiệm vụ mất mặt mũi như vậy cô nhịn, trong lòng lại nghĩ có lẽ rất đơn giản là có thể hoàn thành thì sao?
Lâm Trinh nhìn nam tử tuấn tú đi xa, lập tức chạy đến trước mặt hắn.
Nam tử tuấn tú nhìn nữ tử đột nhiên chạy đến trước mặt hắn tờ mò hỏi: "Không biết cô nương có chuyện gì?"
"Khụ khụ! Vị huynh đài này, ta có chuyện muốn nói với ngươi, không biết có tiện hay không?" Lâm Trinh ho to hai tiếng mất tự nhiên nói.
"Mời nói." Nam tử tuấn tú cười nói.
Lâm Trinh ngượng ngùng hỏi: "Vị huynh đài này, quần đùi của ngươi bao nhiêu tiền? Ta muốn mua của ngươi."
Nam tử tuấn tú đỏ bừng mặt nói: "Cô nương, ngươi thật biết nói đùa."
Lâm Trinh nghiêm túc nói: "Ta không nói đùa, ta thật sự muốn mua của ngươi, bao nhiêu tiền cũng được, bán cho ta đi?"
Nam tử tuấn tú: "..."
Lâm Trinh: "Nếu ngươi không bán, không thì ta mua một cái quần đùi mới rồi đổi với ngươi?"
Nam tử tuấn tú dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn Lâm Trinh, xoay người trực tiếp đi mất.
Lâm Trinh lại đuổi theo ngăn cản đường đi của hắn nói: "Nêu không thì ngươi cho ta mượn một cái, sau ta lại trả cho ngươi mười cái được không?"
Nam tử tuấn tú yên lặng không nói, đi vòng qua nàng.
Lâm Trinh thấy nam tử tuấn tú lại muốn đi, có chút nóng nảy, chẳng qua chỉ là một cái quần đùi mà thôi a! Không cần keo kiệt như vậy chứ! Xem ra da mặt càng phải dày hơn mới được, bằng không nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không hoàn thành được.
Vì thế Lâm Trinh lập tức quỳ xuống trước mặt nam tử tuấn tú, ôm chạy lấy đùi hắn, khóc hô: "Huynh đài, cầu xin ngươi cho ta một cái quần đùi của ngươi đi!!!!!"