Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 120

Đấu trường thấy sáu người xuất hiện lập tức sôi trào lên, tiếng hò reo một mảnh không ngớt, bầu không khí nào nhiệt vô cùng.

Hỏa Vân Thành yên ổn đã lâu thế cuộc đã định hình, không ai nghĩ ngày hôm nay ba vị gia chủ sẽ xuất hiện ở đây cùng một cái thiếu niên đại chiến.

Nếu như có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì Hỏa Vân Thành thế cuộc nhất định biến thiên, đây chính là cơ hội ngàn năm có một cho các tiểu gia tộc còn lại.

Triệu Vô Cực nhìn bầu không khí ở đây, cũng có một chút cảm khái. hắn vốn chiến đấu không phải vì danh lợi, nhưng đứng ở trước mặt nhiều người cổ vũ như vậy hắn cũng không nhịn được nhiệt huyết sôi trào, muốn thể hiện ra bản thân tất cả tuyệt kĩ chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình.

Ba vị gia chủ bên kia hẳn là cũng có cảm giác tương tự như vậy, nếu không bọn hắn cũng sẽ không đơn giản tới chỗ này, Triệu Vô Cực lúc đầu lời mời là để tránh dư âm chiến đấu lan ra ảnh hưởng tới người vô tội mà thôi, nhưng lại đúng ý bọn họ.

Nếu Triệu Vô Cực không mời bọn họ tới đây, bọn họ cũng sẽ chủ động mời Triệu Vô Cực tới đây.

Lúc này một vị nam nhân trung niên, mặc một chiếc áo bên trên có hình chữ “ đấu” đi tới, hẳn là người của đấu trường.

Hắn nói: 

“ Ta là trọng tài, ta muốn xác định lại các vị hình thức trận chiến này cùng các vị có phải là tự nguyện tham chiến hay là bị ép buộc!”

Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ đồng thời lên tiếng:

“ Ta tự nguyện!”

Vị này trọng tài gật đầu nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực đại diện ba người nói:

“ Chúng ta tự nguyện!”

Vị trọng tài này rất tinh minh, bắt được chỗ quan trọng hỏi:

“ Là chúng ta sao? ý Triệu công tử là hai vị này bằng hữu của ngươi cũng sẽ tham dự?”

Cát Hổ trong lòng chìm xuống, nếu chỉ một mình Triệu Vô Cực bọn hắn có lòng tin trăm phần trăm cầm xuống hắn, sau đó tiêu diệt. nhưng nếu thêm vào hai cái này không biết từ đâu ra hai thiếu niên, nói không chừng thế cuộc sẽ có biến đổi.

Hai người này khí tức trên người không ngờ cũng đã tới nhị lưu đỉnh phong cảnh giới, tên hòa thượng thì cũng đã rất tiếp cận nhị lưu đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa mà thôi.

Lấy tuổi của bọn hắn quả thật có thể xưng một tiếng thiếu niên thiên tài.

Từ lúc nào thiếu niên thiên tài có thể ở đâu cũng gặp thế này? thiên tài cũng không phải rau cải trắng a!

Hai tên thiếu niên này nếu cầm chân được Mục gia gia chủ cùng Trần gia gia chủ thì Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể đơn đấu Cát Hổ. 

Cát Hổ đối với bản thân mình rất tự tin nhưng hắn cũng không muốn vì thế mà mạo hiểm một chút nào.

Trận chiến này không phải để cho bọn hắn mài dũa sức mạnh của bản thân mà là để lấy lại mặt mũi cho gia tộc, không thể có một chút sơ sót gì.

Cát Hổ lập tức lên tiếng nói:

“ Triệu Vô Cực, chuyện này không phải là chuyện của tam đại gia tộc chúng ta cùng ngươi tư oán sao? sao ngươi lại kéo cả bằng hữu của mình xuống vũng nước đục này?”

Triệu Vô Cực ha ha cười to nói:

“ không ngờ tam vị gia chủ thật là đủ tiện, không những lấy lớn hiếp nhỏ còn không ngại mất mặt mũi còn muốn lấy đông đánh ít! nói chuyện còn như thế lí lẽ thẳng thắn, tại hại bái phục!”

Bên ngoài lập tức ồn ào lên một mảnh:

“ tam đại gia chủ quá phận a, có cần mặt mũi hay không?”

“ vô sỉ, đã ý lớn hiếp nhỏ còn muốn lấy đông đánh ít sao? đây chính là đại gia tộc phong cách làm việc sao?”

“ không ngờ ta vị gia chủ cũng có thể tiện tới mức này, hôm nay quả nhiên mở mang kiến thức!”

Bên ngoài một mảnh ô ngôn uế ngữ khiến Cát, Mục, Trần tam vị gia chủ không tự chủ được đỏ mặt lên, bọn hắn cũng không muốn làm vậy a! nhưng tình thế ép buộc mà thôi.

Cát Hổ thì là sắc mặt âm trầm. nếu cho Triệu Vô Cực mời thêm trợ thủ bọn hắn hoàn toàn có cơ hội lật thuyền, nếu không cho thì sợ rằng tiếng mắng chửi sẽ càng lúc càng lớn.

Hắn tỏ ra vô cùng độ lượng nói:

“ nếu Triệu Vô Cực ngươi đã muốn hại bằng hữu của mình vậy thì ta cũng chấp nhận, hai người các ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Trận chiến này không phải là đùa vui, các ngươi đừng dễ dàng tin lời ma quỷ của Triệu Vô Cực mà khiến bản thân gặp nguy hiểm!”

Cát Hổ mở miệng chính là chụp mũ Triệu Vô Cực bất nghĩa sau lại li gián, nếu là dã đoàn đội sợ rằng lúc này đã bị lay động rồi.

Nhưng bọn hắn cũng không phải cái gì dã đoàn đội, đã phối hợp cùng nhau rất lâu, đối với đối phương đều là có lòng tin nhất định.

Ba người đều là thông minh hạng người, sao có thể vì một hai câu nói mà sản sinh nghi ngờ lẫn nhau? Từ Tiểu Bạch cười lạnh nói:

“ Cát gia chủ không cần phiền lòng, chúng ta tự có cửa mình chính kiến!”

Độ Hải thì chỉ bình tĩnh niệm lên một câu phật hiệu, tỏ rõ thái độ của hắn.

Cát Hổ sắc mặt càng là lạnh lùng, li gián vô ích, vậy thì chỉ có thể một trận chiến rồi.

Hắn đối với Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn hỏi:

“ các ngươi lúc trước điều tra luôn hai người này sao?”

Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn lập tức lắc đầu ;

“ toàn bộ chú ý của chúng ta đều bị tên Triệu Vô Cực này hấp dẫn nên bỏ qua đi cùng với hắn hai người, thất trách!”

Cát Hổ nhíu mày, không hề có tình báo.

Đối với người chưởng quản gia tộc như bọn hắn làm việc không có tình báo là một việc vô cùng không cẩn trọng hành động, nhưng bọn hắn hôm nay đã lên tên lên cung không thể không bắn.

Cát Hổ đối với Triệu Vô Cực nhóm người cười gằn nói:

“ nếu các ngươi đã vội vã như vậy muốn đi chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”

Trọng tài đúng lúc nói ra:

“ hình thức thi đấu là gì? luân phiên đấu hay là loạn đấu?”

Triệu Vô Cực mở miệng nói ; 

“ Loạn đấu!”

Cát Hổ cũng gật đầu đồng ý.

Thực chất loạn đấu đối với tam vị gia chủ càng có lợi hơn mà thôi, tách lẻ ra từng người đánh chính là hạ sách.

Khán giả lập tức sôi trào, loạn đấu a!

Từng người đấu bọn hắn sớm xem chán, loạn đấu mới là thứ càng thêm kích thích.

Loạn đấu bên trong, bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra. 

Hai người đang đại chiến cùng nhau cũng có thể lập tức biến thành hai người vây công một người hoặc bị người khác từ phương xa bắn tới ám khí tiêu diệt.

Có thể nói xem loạn đấu càng thêm so với quyết đấu có nhiều tính bất ngờ cùng thú vị.

Trọng tài nhìn qua hai bên, không ai phản đối gì, hắn tiếp tục hỏi:

“ các vị muốn đặt cược cái gì?”

Triệu Vô Cực trước tiên mở miệng, hắn nói:

“ ta cùng Cát gia chủ đương nhiên là muốn cược mạng của mình rồi!”

Trọng tài nhìn về phía Cát Hổ hỏi:

“ Cát gia chủ thấy thế nào!”

Cát Hổ trầm giọng nói:

“ cược mạng, ta muốn hắn hôm nay nhất định phải chết, trả giá vì hành động ngu xuẩn của hắn!”

Bên trên khán đài lại truyền tới một hồi reo hò, quả thật kích thích a! 

Một vị gia chủ mang tính mạng của mình ra đánh cược, vậy chắc chắn hắn sẽ bùng nổ ra toàn bộ sức mạnh, trận chiến này chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt.

Trọng tài nhìn về phía Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn hỏi:

“ Hai vị muốn cược gì?”

Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn có chút do dự, bọn hắn tới trợ công không hẳn là muốn vì Cát gia bán mạng.

Bên kia Từ Tiểu Bạch thì lại trước tiên mở miệng nói:

“ Năm mươi vạn lượng bạch ngân!”

Khán giả lại lần nữa sôi trào! Năm mươi vạn lượng bạch ngân?

Đã từ lúc nào đấu trường chưa có được một trận chiến cược lớn như vậy? lần cuối cùng là lúc nào?

Tên kia thiếu niên vừa ra tay chính là năm mươi vạn lượng a, quả thật là đại thủ bút!

Một người bắt đầu nói:

“ tên kia thiếu niên chắc chắn là đại phú gia đi ra ngoài công tử, nếu không cũng không thể vừa ra tay chính là năm mươi vạn lượng a!”

“ không cần ngươi nói ta cũng biết, cho ta là đồ ngốc sao? Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn nếu thông minh thì không cần cùng hai tên bằng hữu của Triệu Vô Cực này đánh sống đánh chết a, nếu không quả thật hậu hoạn vô cùng!”

“ chuyện này thực ra Mục gia cùng Trần gia cũng không có bao nhiêu mất mặt a, chỉ có Cát gia tổn thất nặng nề, đối với Triệu Vô Cực không thể qua được mà thôi!”

“ Trận chiến này khí thế thật lớn a, thật kích thích!”

Mọi người điên cuồng xem đám người đưa ra phần đặt cược của mình, cược càng lớn bọn hắn lại càng hứng thú xem trận đấu.

Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn thì trong lòng trầm trọng.

Bọn hắn cũng hiểu được đối phương nếu dám đưa ra lớn như vậy đánh cược hiển nhiên thân thế không nhỏ, cùng đối phương đánh chính là đắc tội hắn rồi, lần này bị Cát Hổ kéo xuống nước quả là thất sách 

Nhưng tới đây rồi cũng không thể nhận túng, lâm trận lại lui binh chính là đại kị. bọn hắn chỉ có thể cắn răng mà tiếp lấy.

Năm mươi vạn lượng bạch ngân sợ rằng cũng là cả năm thu nhập của một số gia tộc cỡ vừa rồi, đối với đại gia tộc đều là năm trên trăm vạn lượng.

Đừng nhìn số liệu nhiều như vậy nhưng thực chất bọn hắn tích trữ tài bảo cũng không có bao nhiêu. 

Tất cả mọi thứ đều phải khấu trừ chi phí tiền lương thưởng, thuê nhân viên mặt bằng cùng tồn trữ và phát triển tại chi nhanh cửa hàng làm ăn của mình, tiền đưa về gia tộc thật không nhiều.

Mục Chiếu Minh liếc qua Trần Mãnh Sơn, tên này vẫn là câm miệng không nói, hiển nhiên muốn nhường lại cho mình cái này đây mà.

Trần gia là gia tộc yếu nhất trong tam gia, tiền tài thu được cũng có hạn lượng, không dám tiếp đơn này sinh ý cũng là bình thường.

Mục Chiếu Minh chỉ có thể mở miệng nói:

“ ta cũng ra năm mươi vạn lượng bạc!”

Trọng tài gật đầu, quay về phía Từ Tiểu Bạch hỏi:

“ vị này công tử, ngươi có thể chứng minh mình có thể trả được phần cược này sao?”

Đánh bạc liều mạng cược, báo giá hư cao cược cũng không phải không có.

Ví dụ đơn giản ngươi trong người không có mười vạn lượng, đối thủ của ngươi có.

Ngươi liền cược mười vạn lượng sau đó cùng đối phương đánh sống đánh chết.

Thắng ngươi lập tức phất nhanh, thua đối thủ cũng không kiếm được mười vạn lượng kia, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy mạng của ngươi, như thế đánh cuộc công bằng sao?

Đương nhiên là không, đấu trường cũng sâu am hiểu đạo này, bọn hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng thả ra lỗ hổng.

Từ Tiểu Bạch từ trên người lấy ra một cái lệnh bài, dùng tốc độ nhanh chóng ném cho trọng tài nói:

“ ngươi xem là được không cần công bố ra!”

Trọng tài nhanh tay tiếp lấy, nhìn trên mặt lệnh bài chính là hình một cây kiếm đâm thẳng vân tiêu, hắn lập tức biết được Từ Tiểu Bạch gia thế.

Đối phương hoàn toàn có tư cách đặt cược năm mươi vạn lượng bạc.

Đừng nói năm mươi vạn, năm trăm vạn cũng có thể.

Hắn ném trả lại lệnh bài, nói:

“ Còn hai vị nữa muốn đặt cược gì nào?”

Hiển nhiên, Từ Tiểu Bạch thân phận nghiệm chứng thông qua, hắn cùng Mục Chiếu Minh đã đạt thành năm mươi vạn lạng bạc ước chiến, ai thua phần thưởng sẽ về người kia.

Độ Hải cười nói:

‘ bần tăng không giàu như vị bằng hữu này, hai mươi vạn lượng được không?”

Bên trên khán giả cũng là hít một ngụm khí lạnh, tên này hòa thượng cũng thật giàu.

Đừng nhìn hắn một cái hòa thượng mà xem thường, hai mươi vạn lượng đã là tiểu gia tộc cả năm thu vào.

Hắn mở miệng chính là không giàu, nhưng ra tay thật là kinh người.

Thực chất Vạn Sơn Tự cũng không phải là cái gì kinh doanh tổ chức, bọn hắn tiền bạc cũng có hạn hơn nhiều. Độ Hải ra hai mươi vạn cũng đã rất kinh người rồi.

Tuy nhiên cũng cần nói rõ, Vạn Sơn Tự ít tiền bạc mà thôi, tài nguyên tu luyện của bọn hắn cũng không hề thiếu.

Trần Mãnh Sơn lúc này mới mở miệng ;

“ ta cũng ra hai mươi vạn!”

Hai mươi vạn hắn còn chịu được, quan trọng là không phải đánh cược mạng sống cùng đối phương đánh sống đánh chết là được rồi!

Triệu Vô Cực lúc này chợt lên tiếng nói:

“nghe nói bên đấu trường có người mở cá cược, ta thắng tỉ lệ một ăn ba? là ai đang mở sao?”

Hắn nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm chủ cá cược lần này. trọng tài lập tức lên tiếng nói.

“ Triệu công tử nếu muốn cá cược ta có thể giúp ngươi lập tức đi đăng kí, ngươi là muốn đặt mình thắng hay sao?”

ở đấu trường cũng không ít người tự đặt mình thắng. thua bọn hắn chết, cũng không cần bạc làm gì, thắng lập tức một đêm phất nhanh đổi đời tiết tấu a!

Triệu Vô Cực gật đầu, làm bộ từ trong ngực móc ra ngân phiếu, hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một chồng lớn ngân phiếu, mỗi tờ đều là một vạn lượng bạch ngân, Triệu Vô Cực đưa cho trọng tài nói:

“ năm mươi vạn lượng đặt ta thắng!”

Bên ngoài mọi người hít một ngụm khí lạnh, hôm nay ngày gì a, sao đấu trường tới toàn là người có tiền? tên kia thiếu niên dùng lệnh bài nghiệm chứng thân phận nhưng không đưa ra tiền mặt bọn hắn còn đỡ kích thích, nhưng tên này Triệu Vô Cực thiếu niên lập tức chính là năm mươi vạn ngân phiếu, còn đập bản thân thắng!

Hắn là có bao nhiêu tự tin a, đây là trận đấu sinh tử được hay không?

Thế là trong đám người không ít người bắt đầu tình kế, học theo Triệu Vô Cực quay sang đặt cửa của hắn. dù sao Triệu Vô Cực cũng đã từng có chiến tích đánh bại nhất lưu, hắn lại tự tin như vậy, cũng không phải là không có phần thắng nào.

So với đặt ba vị gia chủ thắng, đặt Triệu Vô Cực bên này một ăn ba mới là đại lãi, một đêm phất nhanh.

Không ít thèm khát tiền tài cùng đặt cược mê người bắt đầu rục rịch thay đổi cửa đặt cược của mình, dù sao trận đấu chưa bắt đầu mọi người đều có thể thoải mái đặt thế nào cũng được!

Trọng tài gật đầu, giao tiền lại cho một cái phụ tá, hắn lập tức đi vào bên trong, hẳn là đi đăng kí cho Triệu Vô Cực.

Trọng tài lúc này gật đầu nói:

“ như vậy trận chiến này mọi người cần chú ý nếu không phải cược tính mạng của mình thì điểm tới là dừng, nếu muốn ra tay tàn nhẫn chúng ta đấu trường nhân viên sẽ lập tức ngăn cản, nhưng trong chiến đấu thương tật là không thể tránh khỏi phải tự mình gánh lấy, tài nghệ không bằng người không thể trách ai. Còn Triệu công tử cùng Cát gia chủ, hai người có thể thoải mái biểu diễn tài nghệ của mình, giữa hai người chính là luật rừng, mạnh được yếu thua, người thua sẽ phải chết!”

Hắn nói xong dừng lại một chút cho mọi người tiêu hóa lời nói của mình, nhưng thực ra cũng là sáo lộ mà thôi, mọi người đã sớm nghe chán.

Hai bên đoàn đội tinh thần cũng kéo căng lên, tất cả mọi người đều vào thế của mình.

Cát Hổ dùng cũng chính là quyền pháp, trên tay hắn xuất hiện một đôi bao tay, thủ thế súc lực.

Mục Chiếu Minh dùng chính là kiếm, Trần Mãnh Sơn thì là đao.

Bên này Triệu Vô Cực cũng lấy ra của mình Ẩm huyết thủ sáo bày ra trảo công tư thế, Từ Tiểu Bạch Lăng vân kiếm pháp thức mở đầu, Độ Hải đập mạnh thiền trượng của mình xuống đất.

Khán giả tiếng reo hò càng lúc càng lớn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Từ phía đấu trường lập tức xuất hiện thêm hai người, là hai cai trọng tài phụ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay kiểm soát tình hình trận đấu.

Tên trọng tài lúc nãy lúc này dồn sức rống to:

“ Trận chiến bắt đầu!”

Lời nói vừa dứt, hai bên lập tức lao vào nhau, đại chiến nổi ra.

Triệu Vô Cực trên cổ tay lập tức xuất hiện hai cái âm dương hoàn, Thiên Địa Tinh biến chưởng ngưng tụ vô cùng nhanh chóng.

Cát Hổ cương khí ngưng tụ quanh nắm đấm hình thành một vầng sáng bảo vệ nắm đấm hắn đồng thời tăng phúc sức mạnh cho một quyền này.

“ Toái thạch quyền!”

Rống to một tiếng, hắn lập tức xuất thủ. cánh tay hắn như giao long xuất hải, dùng một tốc độ cực kì nhanh chóng bắn ra, khí thế dũng mãnh như cầu vồng khiến người khác cảm thấy bị đè ép vô cùng. một quyền vừa ra cho dù là có cự thạch cản trở trước mặt hắn cũng sẽ một quyền đánh nát giống như là không gì có thể ngăn cản một quyền này của hắn như vậy.

Bên kia Từ Tiểu Bạch cũng sử xuất ra Lăng Vân kiếm pháp của bản thân hắn:

“ Lăng Vân kiếm pháp - xuyên vân nhất kích!”

Kiếm chiêu nhanh chóng đâm ra, Từ Tiểu Bạch một kiếm này hiện lên từng luồng mờ ảo khí tức như là vân vụ, đầu kiếm thì mạnh mẽ phá không đâm tới Mục Chiếu Minh.

Mục Chiếu Minh cũng không hề xem thường hắn, trên thân kiếm kiếm cương hiện lên, rống to:

“ Ất mộc kiếm pháp - ất mộc địa sát!”

Hắn kiếm lập tức được bao bọc bởi một luồng khí tức màu xanh, còn không ngừng hiện lên giống như từng cái rễ cây mọc trên thân kiếm, một kiếm này nội lực không hề ngưng tụ bao nhiêu mà là phân tán bớt đi cho khắp nơi trên thân kiếm vậy.

Hai kiếm cùng xuất, lập tức va chạm.

Độ Hải cùng Trần Mãnh Sơn bên kia thì chính là đơn giản trực tiếp vận công gia trì, man lực va chạm. 

Trượng cùng đao khí thế cuồng mãnh lao tới, nhanh chóng đụng vào nhau. bọn hắn đều là nhị lưu cảnh giới, một người đỉnh phong một người gần tới đỉnh phong, nhưng Độ Hải là luyện thể làm chủ tu sĩ, cũng không hề yếu thế!

Ầm! ầm! ầm!

ba tiếng nổ mạnh vang lên, giữa sân đấu lập tức khí tức bạo tạc hỗn loạn, trung tâm ba vụ nổ đều bắn ra của mình cực mạnh sóng khí, sóng khí lại va chạm lẫn nhau khiến sân đấu sàn gạch vốn cực ít bụi cũng phải cuốn lên từng cơn bụi bặm.

Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ đối một chưởng, hắn liền cảm thấy được sự khác biệt.

Cùng Cát Báo trước đây đánh nhau, cùng là chiêu thức ấy nhưng Cát Hổ cho hắn phản chấn cùng tê dại ở cánh tay so Cát Báo còn hơn rất nhiều.

Hiển nhiên tên này công lực so với Cát Báo còn thâm hậu, chiêu thức tu luyện cũng có thành tự cao hơn nhiều lắm, Triệu Vô Cực chịu không ít thiệt thòi.

Bị cương khí đánh vào lòng bàn tay khiến cho hắn cảm giác lòng bàn tay bây giờ đang không ngừng phát ra từng hồi nóng rực đau đớn, Triệu Vô Cực vội vã vận chuyển nội lực tới bảo vệ tay mình 

Đồng thời khí tức nổ tung kéo tới, Triệu Vô Cực vội vàng phát động tiểu thần thông của mình.

“ thiên cân trụy!”

Xẹt!

Triệu Vô Cực ở trên mặt đất cày ra hai đường vết chân sâu sắc, nhưng hắn lại có thể tránh được bay ngược mà ra sau đó va chạm cùng mặt đất hai lần bị thương kết quả 

Đương nhiên việc này cũng có cái giá của nó, Triệu Vô Cực cảm giác bởi vì cường chống mà trong ngực một ngụm nghịch huyết càng khó khống chế, nó đang không ngừng chạy loạn làm Triệu Vô Cực khó thở vô cùng.

Khóe miệng hắn lập tức rỉ ra một dòng máu, không hề dễ chịu chút nào.

Cát Hổ cũng là liên tục lùi lại năm bước mới có thể đứng vững được thân hình.

Nhờ có cương khí hộ thể hắn có thể tản đi phần lớn Triệu Vô Cực man lực va chạm nhưng một luồng ám kình cũng đang không ngừng len lỏi trong kinh mạch hắn ý đồ phá hư hắn kinh mạch.

Cát Hổ nhất lưu cao thủ cũng không phải chỉ là có tiếng mà không có miếng, lập tức dùng nội công tiêu diệt đi luồng dị khí này,nhanh chóng hồi phục trạng thái.

Nhưng cánh tay hắn vẫn là đang hơi nhẹ nhẹ run lên, hắn tuy có thể triệt tiêu phần lớn sức mạnh của Triệu Vô Cực, nhưng không ngờ đối phương sức lực lại lớn tới như vậy.

Cùng hắn đối chiêu một lần thôi mà Cát Hổ như cảm thấy mình đấm vào không phải huyết nhục chi khu mà là một cái thiết trụ.

Một quyền này của hắn nhận tới lực lượng xung kích vào không hề nhẹ 

Bởi vậy hắn mới lùi lại một lúc tận mười bước mới có thể đứng vững thân hình, tình huống so Triệu Vô Cực không tốt đi bao nhiêu, chỉ là phong độ so hắn còn tốt hơn mà thôi, ít nhất miệng không cần rỉ máu.

Bên kia Từ Tiểu Bạch cùng Mục Chiếu Minh va chạm một kiếm, đầu hai mũi kiếm đâm vào nhau cũng bùng phát ra lực lượng to lớn.

Hai người đều bị phản lực đánh lùi lại, nhưng Từ Tiểu Bạch một kiếm khí tức tập trung vô cùng, tất cả đều dồn tới mũi kiếm khiến cho hắn lực công kích cũng xuyên thấu mạnh mẽ đánh tan Mục Chiếu Minh cương khí trên kiếm, đánh cho hắn lòng bàn tay cầm kiếm không ngừng rung động rỉ máu.

Mục Chiếu Minh lùi mạnh mấy bước, cánh tay run run, trước ngực khí tức chập chùng chưa ổn định, tạm thời vô lực xuất tiếp kiếm chiêu tiếp theo.

Từ Tiểu Bạch thì lại không rảnh rỗi như thế, hắn tiếp đối phương một kiếm tuy là chiếm thượng phong, nhưng đây chính là đối phương không ngưng khí tới cực hạn để hắn được lợi.

Mục Chiếu Minh kiếm chiêu nổ tung, lập tức từ trên thân kiếm bóc ra từng cái màu xanh cương khí, như là rễ cây lại như là đao phong đâm tới Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch vừa bay ngược mà ra, lập tức lông tơ dựng đứng.

Hắn cảm nhận được rất nhiều nguy hiểm tiến tới, vội vàng lấy lại tinh thần, mở mắt ra chính là vô số thứ giống như rễ cây sắc bén đang cực nhanh đâm tới.

Hắn vội vàng điên cuồng múa kiếm bảo vệ quanh thân:

“ Lăng Vân kiếm pháp - lăng vân loa toàn!”

Leng keng ~ leng keng ~ leng keng!

Từng tiếng thanh thúy kim thiết va chạm vang lên, Từ Tiểu Bạch thân thể từ từ bình tĩnh lại, tốc độ cũng chậm lại, vừa rồi thật nguy hiểm.

Hắn suýt nữa bị đối phương một chiêu kiếm hậu chiêu đánh trúng, may mắn trong giây phút đó cảm giác được có thứ nguy hiểm xông tới mới có thể bình tĩnh xuất ra Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức phòng ngự, nếu không sợ rằng đã bị trọng thương rồi.

Hắn trọng thương không sao, nhưng nếu vì thế mà làm Triệu Vô Cực bị rơi vào tình thế nguy hiểm hắn sẽ vô cùng tự trách bản thân.

Từ Tiểu Bạch bĩnh tĩnh phân tích tình hình, hắn nhìn Độ Hải cùng Trần Mãnh Sơn một chút, hai người này thực lực có vẻ tương đương, đang đứng tại chỗ run lên tay của mình, quả nhiên man lực va chạm không hề dễ chịu gì.

Hắn tin tưởng Độ Hải sức mạnh, Độ Hải lúc trước ở Thiếu Vân Sơn còn có thể mạnh hơn hắn, thời gian này tu luyện chắc chắn có không nhỏ thành quả, bây giờ có thể cân bằng thế cục nhưng một lát nữa thôi Độ Hải chắc chắn sẽ chiếm thượng phong.

Triệu Vô Cực thì không nói, hắn vốn là đội trưởng, võ lực mạnh nhất trong ba người.

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đều đối với hắn vô cùng tự tin, chưa nói Triệu Vô Cực đủ loại kì quái thần kì chiêu thức luôn có thể tìm được cơ hội lật bàn.

Khó khăn nhất chính là hắn, yếu nhất trong ba người nhưng lại phải đối đầu với nhất lưu cao thủ.

Tuy nói mỗi cái thiên tài đều phải cụ bị vượt cấp khiêu chiến lực lượng, nhưng vượt cấp khiêu chiến vật này nói thì dễ mà làm thì khó.

Hắn chỉ cùng đối phương vừa chạm sơ qua mà đã suýt nữa ăn thua thiệt, thời gian tới phải thật cẩn thận nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền trong mương.

Đao kiếm không có mắt, bọn họ tuy không kí cái gì sinh tử khế ước, nhưng trong lúc giao chiến một tí ti không cẩn thận thôi cũng có thể bị nhất kiếm xuyên tâm, ấm ức bỏ mạng.

Bởi vậy trận chiến này, thắng thua thế nào lại vô cùng buồn cười nằm ở hắn trận đấu này, người yếu nhất trong ba người.

Hắn nếu thả Mục Chiếu Minh đi, Triệu Vô Cực trăm phần trăm là gặp xui xẻo, Triệu Vô Cực bây giờ đã là toàn lực ứng chiến rồi không thể phân tâm.

Từ Tiểu Bạch nhớ tới Triệu Vô Cực lúc ở Thiếu Vân Sơn không buông không bỏ, nhất đinh phải cứu lấy hắn, lúc đó hắn tâm có bao nhiêu cảm động a!

Hắn nhất định phải cuốn lấy Mục Chiếu Minh, cho dù có trả giá thê thảm thế nào đi nữa.

Có thể vì bằng hữu đổ máu, trận chiến này, hắn sẽ dốc toàn lực.

Từ Tiểu Bạch cảm thấy nhiệt huyết của mình như đang được đun sôi lên, hắn đã sẵn sàng đối mặt vượt cấp khiêu chiến nhất lưu cao thủ!

Hắn quát lên:

“ Lăng Vân kiếm pháp - lăng vân bộ ~!

Từ Tiểu Bạch lập tức tốc độ tăng vọt, như một cái tàn ảnh hướng Mục Chiếu Minh lao tới.
Bình Luận (0)
Comment