Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 284

Triệu Vô Cực tìm kiếm một chỗ kín đáo bắt đầu ngồi xuống chữa thương.

Tử Hà Bất Diệt thần công cũng không hổ là hàng đầu chữa trị nội thương thần công, chỉ hết nửa ngày Triệu Vô Cực trước ngực cảm giác đau nhức liền tiêu trừ, hắn nội thương cũng đã khỏi hẳn kinh mạch cũng không còn cảm giác trướng đau.

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đồ ăn nướng sẵn, Triệu Vô Cực từng ngụm từng ngụm ăn vào. Hắn tiếp theo thời gian sợ rằng không hề bình tĩnh, không có quá nhiều thời gian hao phí vào việc ăn uống bởi vậy hắn phải nhân cơ hội bổ sung thể lực của mình.

Thể lực cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chiến lực, cái này Triệu Vô Cực sâu sắc hiểu rõ.

Ăn uống xong, trời cũng rạng sáng. Triệu Vô Cực bắt đầu từ thành tây bắt đầu thuận đường đi tới thành nam phương hướng tìm kiếm Lưu gia cùng Cụ gia hai vị trưởng lão.

Bởi vì thời gian gấp gáp Triệu Vô Cực cũng không hề mang lên phụ trọng mà một đường triển khai thân pháp lao nhanh, ngày đi đêm nghỉ.

Chỉ mất một ngày hắn đã tới được cách cổng thành phía nam phạm vi mười dặm. Triệu Vô Cực dựa vào kinh nghiệm ở cổng tây bắt đầu ở dọc đường tìm kiếm tung tích của hai người bọn hắn, bởi vì bản thân hắn biết rõ hai người này đã đi được một quãng đường khá xa nên chỉ thuận thế đuổi theo, không mất tới hai ngày liền lần mò ra tung tích của hai người này.

Lưu gia cùng Cụ gia trưởng lão bị Triệu Vô Cực bắt kịp khoảng cách Thiên Vân Thành khá xa, hắn dọc đường đều đang sử dụng Thủy Thượng Phiêu thân pháp mạnh mẽ đuổi theo.

Cũng may Tử Hà Bất Diệt thần công hồi phục nội lực nhanh chóng, nội công liên miên bất tuyệt đặc tính Triệu Vô Cực mới có thể thời gian dài sử dụng khinh công tới đi đường như vậy. Đổi lại là người khác sợ rằng đã sớm mệt chết.

Bắt kịp hai người, Triệu Vô Cực cũng không vội vàng ra tay, hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nửa ngày để cho bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong sau đó mới bắt đầu chờ đợi đêm tối thời cơ tới tập kích.

Hai người này buổi tối hiển nhiên cũng phân thành một người cảnh giới một người nghỉ ngơi sau đó đổi ca. Triệu Vô Cực có kinh nghiệm lần trước, lặp lại bài cũ tấn công.

Khống chế người Lưu gia, tiến công người Cụ gia. Quả nhiên bọn hắn cả ngày ở ngoài bôn ba cũng là rất mệt mỏi, người của Lưu gia vừa chìm vào giấc ngủ ngủ đặc biệt sâu, Triệu Vô Cực vừa ra tay ném phi châm đánh lén một kích liền thành công.

Tên còn lại người Cụ gia tuy cũng là nhất lưu trung kì cao thủ nhưng hắn hiển nhiên không có cái gì bí pháp giống như Cụ Tiến, bị Triệu Vô Cực triền đấu một hồi liền chém giết.

Răng rắc!

Thuận tay đánh ra một chưởng, Triệu Vô Cực kết thúc tính mạng của Lưu gia trưởng lão, hắn cũng thở dài ra một hơi.

May mắn lần này có kinh nghiệm lần trước tập kích Cụ gia cùng Lưu gia đám người, có kinh nghiệm cùng nhất lưu trung kì giao thủ, đối thủ của hắn Cụ gia trưởng lão cũng không có cái gì bí chiêu mạnh mẽ lần này hành động ngược lại để hắn thuận lợi tập kích thành công.

Lưu gia cùng Cụ gia truy sát quân phân ba đường, Triệu Vô Cực đã tập kích thành công hai đường khiến bọn hắn mỗi gia tộc tổn thất hai vị nhất lưu cao thủ.

Lần này Lưu gia cùng Cụ gia cũng xem như là xuất huyết nhiều một lần truy sát không những không thu được về cái gì ngược lại còn hao binh tổn tướng, đều là nhất lưu cao thủ hàng đầu võ giả.

Thời gian này hắn tập kích cùng nghỉ ngơi chỉ mất bốn ngày, Triệu Vô Cực tranh thủ bổ sung thể lực chuẩn bị trở lại Thiên Vân Thành.

Hắn lúc này cách Thiên Vân Thành đã khá xa, muốn trở lại hẳn lại mất thêm hai ngày nữa, thời gian vô cùng gấp gáp.

Còn thành đông chính là hai vị gia chủ truy sát, cho Triệu Vô Cực mười cái lá gan hắn cũng không dám cũng hai người này đánh lên.

Đừng nói là tập kích tỉ lệ thành công cực thấp, một người ở trong đó cũng có thể nghiền ép hắn, Triệu Vô Cực không cách nào có thể cùng đối phương chống lại. 

Nhất lưu trung kì cùng nhất lưu đỉnh phong cách biệt thật ra vẫn là rất lớn, hơn nữa bọn hắn là gia chủ cấp nhân vật bí pháp nhiều bảo vật trên người cũng là không thiếu.

Nếu không nắm chắc toàn thắng, Triệu Vô Cực hoàn toàn không dám cùng đối phương giao thủ.

Vậy nên chỉ có thể tạm thời gác lại tập kích công việc, trở lại tìm hiểu Từ gia săn bắn đại điển tin tức, nhanh chóng tìm tới tiếp ứng Từ Tiểu Bạch.

Nghĩ liền làm, Triệu Vô Cực nghỉ ngơi hồi sức nửa ngày sau đó lập tức bôn tập trở về Thiên Vân Thành.

Mất gần hai ngày hắn mới trở lại Thiên Vân Thành cổng nam. Tiến vào thành, Triệu Vô Cực nhanh chóng tìm tới sát thủ công hội.

Hắn ở trước mặt chưởng quỹ nói:

“ Từ gia săn bắn đại điển tổ chức ở đâu? Có bao nhiêu người tham dự cùng quan sát? Ta muốn biết thông tin cụ thể!”

Chưởng quỹ lập tức nở một nụ cười nói:

“ ba ngàn lượng bạch ngân!”

Triệu Vô Cực không chút do dự lấy ra ngân phiếu để lên bàn, chưởng quỹ không hề đếm qua liền thu lấy cười nói:

“ phía bắc Thiên Vân Thành, Huyễn Dạ Lâm!”

Triệu Vô Cực nhíu mày hỏi:

“ phía bắc? Là phía mà Lưu gia người tới?”

chưởng quỹ gật đầu nói:

“ không sai, chính là chỗ đó. Bên ngoài thành bắc chếch về phía tay phải khoảng ba mươi dặm chính là Huyễn Dạ Lâm. Nơi đó sở dĩ được gọi như vậy bởi vì buổi tối có những loại nấm thực vật phát tán quang mang huyền ảo, cả một khu rừng trông vô cùng sống động đẹp mắt nhưng lại ẩn chứa trí mạng nguy hiểm. Từ gia chính là ở đó tổ chức săn bắn đại điển. Bọn hắn lần này tham gia tổng cộng có bốn cái thanh niên tài tuấn, trong đó người lớn tuổi nhất cũng đã hai mươi lăm tuổi. Giám sát bọn hắn đương nhiên là Từ gia đám trưởng lão rồi!”

Triệu Vô Cực gật đầu, lại hỏi:

“ Hắc lang bang gần đây có động tĩnh gì không?”

Chưởng quỹ mỉm cười nói:

“ đây thực ra là một câu hỏi khác đáng lí phải tính thêm phí nhưng Triệu công tử muốn biết liên quan tới Từ gia săn bắn đại điển ta liền miễn phí cung cấp cho ngài thông tin liên quan đi. Hắc lang bang quả nhiên gần đây không ít cao thủ đều đột nhiên im hơi lặng tiến đi, bọn hắn đã rời khỏi Thiên Vân Thành tiến về phía Huyễn Dạ Lâm. Người ngoài vẫn là không hề biết được bọn hắn dị động, đây chính là chúng ta sát thủ công hội tin tức đặc thù con đường mới biết được!”

Triệu Vô Cực gật đầu, quả nhiên chính là như thế. Đám Hắc lang bang quả nhiên nhúng tay chuyện này, không biết Từ Tiến rốt cuộc hứa hẹn cho bọn hắn cái gì chỗ tốt mà bọn hắn lại quyết hưng sư động chúng như vậy.

Chỗ tốt đương nhiên phải đủ lớn mới có thể đánh động nhân tâm. Thiên Vân Thành đám người đều là một đám người hoạt động dưới lợi ích thôi động, không lợi không làm.

Triệu Vô Cực nhíu mày hỏi: 

“ hắc lang bang ra bao nhiêu người?”

chưởng quỹ hít một hơi nói:

“ hai vị nhất lưu cao thủ, Triệu công tử nhất định phải cẩn thận a. đám người Hắc lang bang này có chút không giống với gia tộc trưởng lão bình thường. Gia tộc trưởng lão có nhiều người đã nhiều năm không hề động võ công cùng người giao thủ tài năng mai một chỉ còn lại cái vỏ bọc cảnh giới bên ngoài mà thôi. Hắc lang bang cao thủ lại là chân chính hung ác hạng người, ở trên lưỡi đao liếm máu loại kia. Bọn hắn cảnh giới có thể không thật sự cao nhưng chiến lực chắc chắn đảm bảo!”

Triệu Vô Cực mày kiếm nhẹ nhíu, hắn lại hỏi:

“ là nhất lưu sơ kì cao thủ sao?”

Chưởng quỹ lắc đầu nói:

“ một cái nhất lưu sơ kì, một cái trung kì!”

Triệu Vô Cực hít vào một hơi:

“ quả nhiên bỏ không ít tiền vốn a. đối phó một cái sơ nhập nhất lưu Từ Tiểu Bạch lại phái ra tới hai cái lâu năm nhất lưu cao thủ, hơn nữa mỗi người chiến lực đều không yếu. Hắc lang bang đây chính là muốn làm chết Từ Tiểu Bạch tiết tấu mà!”

Nói xong, Triệu Vô Cực quay người rời đi, hắn thời gian đã không còn nhiều.

Kể cả lần này tập kích cùng di chuyển, Triệu Vô Cực đã dùng hết sáu ngày. Lúc này Từ gia đám người đã sớm hơn hắn một ngày xuất phát tới Huyễn Dạ Lâm chuẩn bị cho săn bắn đại điển.

Triệu Vô Cực bây giờ xuất phát đuổi theo nếu toàn lực dốc sức có thể đuổi kịp bọn hắn, nhưng hắn tới nơi thể lực tiêu hao quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Hắn nếu may mắn có thể ở trong Huyễn Dạ Lâm tìm ra Từ Tiểu Bạch trước đám người kia thì không nói, nếu không may mắn tìm được để Từ Tiểu Bạch bị vây công vậy thì hẳn là lành ít dữ nhiều.

Tìm được nhưng thể lực tiêu hao quá độ chiến lực giảm sút Triệu Vô Cực cũng không giúp được gì quá nhiều.

Bởi vậy hắn thời gian tuy gấp nhưng cũng không thể quá tiêu hao thể lực của mình.

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, bỏ tiền ra mua một con ngựa lập tức cưỡi ngựa rời đi phía bắc cổng thành hướng Huyễn Dạ Lâm phương hướng thúc ngựa lao như điên.

Ba mươi dặm nói dài không dài nói ngắn không ngắn nhưng con ngựa này bị Triệu Vô Cực một đường thúc ép cũng không chịu nổi, Triệu Vô Cực vừa tìm tới Huyễn Dạ Lâm bìa rừng, nó liền ngã ra sùi bọt mép bất tỉnh.

Triệu Vô Cực mua cũng không phải là cái gì hãn huyết bảo mã, chỉ là bình thường ngựa mà thôi.

Liếc mắt nhìn nằm trên đất bất tỉnh ngựa, Triệu Vô Cực thở dài một hơi nói:

“ mã huynh, cảm ơn ngươi. Tiếp theo là công việc của ta, ngươi nghỉ ngơi đi. Từ nay ngươi được tự do!”
Bình Luận (0)
Comment