Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 459

Diệu Kế vốn đã tưởng rằng kế hoạch của hắn hoàn mĩ vô khuyết không có bất kì sơ hở gì, không ngờ bỗng nhiên lại từ đâu nhảy ra hai cái Trình giảo kim, muốn phá hoại chuyện tốt của hắn.

Công sức hắn nhẫn nhịn tính kế bao lâu nay, sao có thể cứ như vậy liền bị người cho hủy hoại được. Cho dù phải liều mạng hắn cũng phải dùng hết sức mình đi hoàn thành việc này hôm nay, giết chết toàn bộ Hắc Nhật Tông cao tầng nhân vật.

Diệu Kế ánh mắt híp lại nhìn về phía Triệu Vô Cực hỏi:

“ ngươi là từ lúc nào đột nhập vào? Làm sao chúng ta một đám đỉnh phong cường giả cũng không phát hiện ra bất kì dấu vết nào?”

Triệu Vô Cực mỉm cười, lấy ra Thánh chủ lệnh bài, trên tay hắn cương khí lóe lên một cái lập tức hướng giữa bàn ném ra.

Lệnh bài xoay tròn cực nhanh, như một cái phi tiêu như vậy hướng giữa ba vị trưởng lão lao tới.

Phập!

Lệnh bài một góc cắm sâu vào bàn. bàn này cũng không phải cái gì gỗ chất liệu mà hoàn toàn làm bằng đá.

Triệu Vô Cực sử dụng cương khí bao bọc lấy lệnh bài nếu ném mạnh một chút vậy thì bàn đá cực kì dễ dàng nứt gãy, nếu ném nhẹ một chút thì lại không thể để lệnh bài cắm vào giữa bàn như vậy.

Hắn một ném nhìn như tùy ý, nhưng đối với lực đạo khống chế đến mức cực hạn, bên trong ẩn chứa cương nhu biến hóa vô cùng thần kì, khiến người ta trầm trồ thán phục.

Nhưng cả bốn người vừa nhìn thấy cái này lệnh bài sắc mặt liền trầm xuống.

Diệu Kế lập tức hiểu được, đối phương rốt cuộc là từ chỗ nào đi tới.

Mà ba vị trưởng lão khóe mắt đỏ lên, bởi vì bọn hắn biết, Thánh Chủ chỉ sợ đã thật sự lành ít dữ nhiều.

Thánh chủ lệnh, gặp lệnh bài như gặp Thánh Chủ, bất kì đời nào Thánh Chủ cũng sẽ không dễ dàng giao cho người khác lệnh bài này.

Triệu Vô Cực lại cầm cái lệnh bài này chỉ có thể nói rõ, Thánh chủ chỉ sợ đã chết.

Mà hắn chính là từ trên người Thánh Chủ đoạt được lệnh bài, từ mật thất bên dưới đi lên.

Hắn chính là dùng lệnh bài mở cửa, thảo nào bọn hắn không hề phát hiện bất kì cái gì đột nhập giấu hiệu.

Tên Diệu Kế này nói cũng là thật, mật thất quả nhiên không chỉ có một đường đi vào.

Cả bốn người sắc mặt đều trở nên âm trầm khó xem, mỗi người một suy nghĩ.

Triệu Vô Cực cười lạnh nói:

“ các vị, đây là di vật cuối cùng của Thánh Chủ, xin giữ cẩn thận! Mị nhi, ra tay đi!”

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hai tháng bế quan khổ tu, không chỉ có nội lực tăng cao mà khả năng “ khống lực” của bọn hắn cũng tăng trưởng tới viên mãn cảnh giới.

Vừa vặn chỉ tu luyện không có thực chiến không biết được bản thân mình sức mạnh tới đâu, tên Diệu Kế này xuất hiện vừa vặn để cho Tiếu Mị Mị thử tay một chút. 

Tiếu Mị Mị trên người cương khí màu hồng lóe lên, trên tay hai cái Cực ma trường lập tức hiện hình, dưới chân đạp nhẹ một cái cả thân hình như mũi tên rời khỏi cung hướng Diệu Kế lao tới.

Diệu Kế cảm giác được trên người nàng năng lượng rung động, là đỉnh phong trung kì, không hề thua kém hắn một chút nào, ánh mắt ngưng trọng vô cùng.

Trên giang hồ ai cũng biết, Tiếu Mị Mị là nữ nhân của Triệu Vô Cực. Mà có thể ôm được mĩ nhân vào trong tay Triệu Vô Cực, thực lực chắc chắn phải so nàng cường.

Cứ nhìn Tiếu Mị Mị một bộ hạnh phúc như chim non nép vào người Triệu Vô Cực liền hiểu được, ở trong hai người ai mới là người nắm giữ chủ đạo.

Triệu Vô Cực không ra tay, hiển nhiên hắn cảm thấy Tiếu Mị Mị đả đủ để đánh bại Diệu Kế, không cần hắn đích thân ra trận.

Tiếu Mị Mị cảnh giới bằng với Diệu Kế, hắn cũng không chắc chắn, bản thân có thể thắng nổi nàng hay không.

Tiếu Mị Mị tuy là đã xuất môn Âm hậu, đối với Cực Nhạc Ma Tông liên hệ trở nên nhạt, nhưng nàng cũng đã được chân truyền của Âm hậu. Cùng nàng đánh, không khác gì cùng một cái tiểu Âm hậu đánh.

Âm hậu ở trên giang hồ tung hoành bao nhiêu năm, mà Diệu Kế lúc đó có chút tiếng tăm gì chưa?

Hắn cũng chỉ là một vị Hắc Nhật Tông trưởng lão mà thôi, bởi vậy, Diệu Kế trong lòng cảm giác có chút hư, không đủ lực.

Nhưng đại sự không lẽ cứ như vậy bị hỏng? Diệu Kế một trăm cái không cam lòng, hắn không thể chấp nhận được điều này.

Cố gắng bao nhiêu năm, không thể nào cứ như vậy vứt bỏ.

Từ lúc sư muội chết, hắn sống chính là để trả thù.

Ngoài trả thù ra, cuộc sống của hắn gần như không còn cái gì ý nghĩa, cũng không còn cái gì ham muốn.

Tiếu Mị Mị thân ảnh ở trong nháy mắt càng lúc càng phóng to, Diệu Kế chỉ một giây thất thần, sau đó lập tức ánh mắt trở nên hung ác lên, trên người hắn cương khí hộ thể lập tức lóe lên.

Viên ma quyền pháp - Viên ma phá sơn!

Diệu Kế trên người cương khí mạnh mẽ sáng lên, trên người hắn quần áo không gió tự bay, ánh mắt trở nên tràn đầy tơ máu, khí thế trong nhất thời đạt tới tiểu đỉnh phong.

Hắn cả người khí chất cũng biến trở nên điên cuồng sôi sùng sục, như là muốn phát điên, sau lưng hắn cũng bị cụ hiện lên một tôn hư ảnh viên ma ngửa đầu lên trời im ắng gào thét.

Một quyền xuất ra, không khí cũng bị hắn đánh cho nổ tung, trên tay của hắn như là được viên ma phụ thể, nội lực trở nên cứng chắc dày đặc rất nhiều.

Một quyền đánh ra như viên ma vung quyền, kéo lên gió lốc, khí thế cực kì mạnh mẽ hướng Tiếu Mị Mị đánh tới.

Tiếu Mị Mị ánh mắt híp lại, nàng không ngờ đối phương vừa lên liền xuất toàn lực, cũng lười cùng nàng dùng cái gì thăm dò thực lực sáo lộ, một lời không vừa ý liền là một quyền.

Trên người nàng cương khí cũng mạnh mẽ sáng lên, nội lực được đẩy lên một cái tiểu đỉnh phong, Tiếu Mị Mị tay phải Cực ma trường bỗng nhiên bành trường:

“ Cực Nhạc Ma Công - đại cực ma chưởng!” 

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn vang lên, cuồng phong cuốn ngược, Tiếu Mị Mị cùng Diệu Kế giao đấu vị trí lập tức bị hai người một quyền cùng một chưởng đánh cho không khí loạn lưu thổi ngược tứ phía, đủ thấy được hai người nội lực mạnh mẽ đến mức nào.

Nhưng Diệu Kế võ công chính là cường công thức, không giỏi về lâu dài đấu tranh.

Mà Tiếu Mị Mị đại cực ma chưởng không chỉ giỏi về cường công, nó còn có thể dần dần ở trên chiêu thức của đối phương bóc ra nội lực của hắn, sau đó cuốn vào Cực ma trường trung tâm, thôn phệ hết sạch xóa bỏ đi đám này nội lực.

Chỉ cần cùng nàng đấu càng lâu, vậy thì tỉ lệ bại của đối phương càng lớn.

Diệu Kế cũng nhận ra điều này, hắn cảm giác không ổn, trên ngươi mạnh mẽ phóng thích năng lượng, cả hai người đang ở tình thế đấu nội công lập tức bị nổ văng ra, hướng phía sau lùi lại.

Diệu Kế ở trên mặt đất cày ra hai đạo khe rãnh, lùi phải bốn năm mét mới dừng lại được.

Tiếu Mị Mị ở trên không trung tận dụng sự dẻo dai của cơ thể mình nhẹ nhàng lắc mình một cái, một đầu ngón chân đáp xuống đất, vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái.

Vừa nhìn qua liền cảm giác được Tiếu Mị Mị là đang chiếm thượng phong, nhưng thực chất, hai người cũng chỉ mới đánh cái ngang tay mà thôi.

Đám trưởng lão vừa nhìn thấy Tiếu Mị Mị mạnh mẽ như vậy, lập tức ánh mắt sáng lên, có hi vọng!

Chỉ cần Tiếu Mị Mị có thể đánh ngang tay Diệu Kế, vậy thì Triệu Vô Cực nếu cùng lúc ra tay, Diệu Kế ắt hẳn phải bại.

Hắn bại, đám này trưởng lão cũng không phải chết. Hắc Nhật Tông còn có cơ hội trở mình.

Thánh Chủ có thể một lần nữa tuyển ra, Thánh Tử cũng có thể từ từ bồi dưỡng.

Chỉ cần bọn hắn không tận diệt, luôn luôn sẽ có một ngày, bọn hắn lại ở trước mặt người trên giang hồ bày ra sức mạnh của Hắc Nhật Tông, để cho đám người kia tiếp tục sợ hãi uy thế của bọn hắn, uy thế của tà phái đệ nhất tông.

Tiếu Mị Mị ánh mắt híp lại, thực lực đối phương không yếu a, không tệ.

Xứng đáng làm đối thủ luyện tay cho nàng.

Tiếu Mị Mị trên người nội lực nhanh chóng gia tăng, nàng miệng nhỏ bỗng nhiên mở ra, âm thanh thánh thót:

“ Cực Nhạc Ma Công - ma khí xung thiên!”

Trên người quần áo của nàng không gió tự bay, nhất thời như là bị gió mạnh thổi về phía sau, chỉ thấy khí thế trên người nàng lại kéo cao một đoạn, quanh người màu hồng hộ thể cương khí trong nháy mắt đại thịnh, trở nên càng cứng rắn hơn nhiều so với trước đây.

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn nàng, hắn nhanh chóng nhận ra, đây là một chiêu thức tự buff tăng cường tốc độ cùng sức mạnh của Cực Nhạc Ma Công, trong lòng lẩm bẩm:

“ Mị nhi muốn nghiêm túc sao?”
Bình Luận (0)
Comment