Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 468

Hoài Tử Vận kinh hãi. Kiếm của hắn cũng không phải cái gì phàm kiếm mà là chân chân thật thật bảo kiếm.

Xếp thứ hai danh kiếm bảng, Hải Ngọc kiếm, độ bền bỉ lớn nhất trong thập đại danh kiếm, lại mang theo đặc dị công năng để cho nội lực bám lên vũ khí càng nhiều hơn, vượt qua khả năng vốn có của người sử dụng, bởi vậy nhìn thấy kiếm của mình bị đánh cong, Hoài Tử Vận lập tức cảm giác được một cỗ không chân thật chi ý xông lên.

Kiếm của hắn là trường kiếm, nhưng ở trong thập đại danh kiếm, độ bền của kiếm hắn chính là lớn nhất.

Cho dù chịu cự lực lớn như thế nào, nó cũng không dễ dàng gì gãy đi hoặc uốn cong.

Nhưng hắn dùng kiếm bọc lên cương khí, vậy mà chỉ tiếp đối phương một chưởng tựu lập tức bị đánh cong.

Trên tay truyền tới một cảm giác tê rần, Hoài Tử Vận không nghi ngờ gì nữa, hắn lòng bàn tay đã bị đánh cho rách da chảy máu, cảm giác như bàn tay không còn là của hắn vậy.

Vốn khí thế hung hung mà đến Hoài Tử Vận, bây giờ lại thình lình bị một người ngạnh sinh sinh đánh lùi trở về, đến kiếm của hắn cũng bị uốn cong, khiến cho Hoài Tử Vận kinh hãi không thôi.

Bị đẩy lui đến mười mét, Hoài Tử Vận mới có thể ở trên không trung xoay người một cái ổn định thân hình, sau đó tiếp đất.

Vừa tiếp đất, hắn vội vàng lấy ra Hải ngọc kiếm nhìn xem nó có bị làm sao không.

Cẩn thận quan sát một chút, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hải ngọc kiếm chỉ là lâm thời bị uốn cong một cái sau đó lập tức tựu thẳng ra, không hổ là độ bền bỉ lớn nhất thập đại danh kiếm

Đối với Hoài Tử Vận mà nói, cây kiếm này không chỉ là bảo kiếm, mà nó còn liên quan tới kiếm pháp của hắn đang sử dụng.

Kiếm pháp của hắn muốn kết hợp với loại bảo kiếm này, mới có thể cho ra sức tấn công lớn nhất.

Bởi vậy Hoài Tử Vận mới quan tâm đến kiếm có hư hòng hay không như vậy.

Nhưng hắn chợt nhìn trên tay, lòng bàn tay của hắn đã bị đánh cho máu me be bét, nhìn có chút thảm.

Từ lúc nhận nhiệm vụ rời khỏi Thần Điện đến nay, đây đã là lần thứ hai hắn bị thương.

Mà tập kích hắn đối tượng đến bây giờ hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt đây.

Hoài Tử Vận vội nhìn lại, đứng trước mặt Hiền Tụ Nghĩa chính là một cái thiếu niên.

Gương mặt hắn rất trẻ trung, nhưng trên người khí tức vô cùng thâm hậu.

Không thể nhìn ra rõ ràng hắn là cảnh giới gì, nhưng chắc chắn là đỉnh phong cảnh cao thủ.

Đáng chú ý là đối phương lực lượng, vừa rồi một chưởng Hoài Tử Vận cảm giác như mình bị một đầu man ngưu húc vào, khiến cho lòng bàn tay tê rần như muốn tan ra vậy.

Đối phương gương mặt trẻ tuổi, vô cùng đẹp trai. Mày kiếm mắt sáng, bên trong ánh mắt như ẩn chứa sao trời, sống mũi thẳng khóe miệng còn đang treo một nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này như là nói lên sự tự tin của hắn, cho dù đứng trước mặt hắn có là Thần Điện võ giả, hắn cũng không sợ.

Hoài Tử Vận cũng không phải loại người mù thông tin, hắn lập tức nôn ra ba chữ:

“ Triệu ~ Vô ~ Cực!” 

Triệu Vô Cực hứng thú:

“ a, có nhận ra ta a! vậy đỡ công ta phải giới thiệu! Hiền Tụ Nghĩa, ngươi còn định ở đấy ăn vạ đến bao giờ nữa? lùi về sau đi!”

Hiền Tụ Nghĩa có chút mộng, hắn vừa rồi tưởng chừng như phải chết, lấy thân hi vì chính nghĩa, quyết không cúi đầu làm nô, sắp bị đối phương một kiếm chém làm đôi, Triệu Vô Cực lập tức như là thiên thần giáng thế, cứu vớt hắn trong gang tấc.

Cho dù là đỉnh phong viên mãn cường giả, hắn lúc này cũng không nhịn được lập tức ánh mắt trở nên long lanh nói:

“ cảm tạ Triệu thiếu hiệp ra tay hiệp nghĩa tương trợ!”

Đám chưởng môn ở phía sau cũng giống như là tỉnh hồn lại, lập tức mừng như điên nói:

“ cảm tạ Triệu thiếu hiệp ra tay tương trợ!”

Vấn Kiếm tông một vị trưởng lão ánh mắt đảo một vòng, lập tức la to:

“ Triệu thiếu hiệp, đám người tự xưng là đến từ Thần Điện này muốn cho chúng ta ăn cổ độc, muốn dựa vào cổ độc cũng võ lực khống chế giang hồ. Mong Triệu thiếu hiệp hôm nay có thể ở chỗ này chủ trì chính nghĩa, bảo vệ võ lâm an nguy!”

Ba vị chưởng môn ánh mắt lập tức liếc sang tên trưởng lão Vấn Kiếm tông này.

Đối phương mở miệng ra liền một tiếng Triệu thiếu hiệp hai tiếng Triệu thiếu hiệp ngọt xớt, hiển nhiên là muốn xem Triệu Vô Cực là một cái thiếu niên, lợi dụng hắn trong lòng một ngụm nhiệt huyết, để hắn đứng ra giúp bọn hắn đối địch đây mà.

Lão gia hỏa này, thật sự xem Triệu Vô Cực là đồ ngốc sao? Không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ sao? Vậy mà còn muốn ở giữa thanh thiên bạch nhật lợi dụng hắn?

Nhưng tên trưởng lão này cũng không quản nhiều như vậy, hắn chính là lo lắng cho Hiền Tụ Nghĩa, Hiền Tụ Nghĩa nếu chết, vậy Vấn Kiếm tông của hắn cũng liền xong.

Mấy vị trưởng lão này quả thật không gánh lên nổi cái này quái vật khổng lồ, bọn hắn nếu bắt tay vào làm, chỉ sợ không mấy năm Vấn Kiếm tông sẽ xuống dốc, không giữ nổi chính phái đệ nhất tông danh hiệu a.

Không biết có thể lợi dụng hay không, trước tiên cứ kể lể lại tố giác một phen, nếu Triệu Vô Cực muốn ra tay, vậy thì không thể trách được hắn rồi

Dù sao đối phương cũng là tuổi trẻ thiên kiêu, trong lòng thích tranh đấu cũng không nhẹ, hắn cùng tên Hoài Tử Vận này nổ ra đại chiến xác suất cũng không nhỏ.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn đương nhiên hiểu tên trưởng lão kia có ý đồ gì.

Nhưng hắn xuất hiện chính là muốn cùng đối phương đánh một trận tiện tay cứu cái này Hiền Tụ Nghĩa mà thôi.

Dù sao đối phương cũng là đỉnh phong cảnh viên mãn cao thủ, cho dù đang bị thương biết đâu Triệu Vô Cực cùng tên kia đánh một lúc yếu thế, hắn lại có tác dụng thì sao? 

Lúc đó lợi dụng một chút hắn cầm chân đối thủ để Triệu Vô Cực có thể chạy cũng được a.

Mọi người đều là tính kế lẫn nhau

Nhưng nếu đối phương đã mở miệng nhờ vả như thế Triệu Vô Cực cũng nên phối hợp diễn một chút.

Hắn lập tức nói:

“ a, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này. Hiền chưởng môn, đây cũng là ý của ngươi đúng không? Ngươi muốn mời ta đứng ra chủ trì chính đạo phải không?” 

Triệu Vô Cực lập tức đá vấn đề này cho Hiền Tụ Nghĩa, nếu hắn đồng ý, vậy thì xem như nợ Triệu Vô Cực một cái ân tình cứu mạng.

Hiền Tụ Nghĩa ngẩn ra một chút, lập tức hiểu ngay ý của Triệu Vô Cực.

Hắn lúc đầu có chút ngần ngại, nhưng rất nhanh liền vui vẻ nói:

“ Triệu công tử, đúng vậy, mời giúp chúng ta chủ trì công đạo a! giang hồ không thể để đám người này cứ như vậy dùng bạo lực khống chế được. Muốn có được giang hồ, nhất định phải lấy đức phục người a!”

Triệu Vô Cực mỉm cười, tên này coi như là đã thừa nhận nợ hắn ân tình, lập tức nói:

“ vậy mời Hiền chưởng môn lùi ra sau nghỉ ngơi một chút, ở đây giao cho tại hạ được rồi!”

Hiền Tụ Nghĩa cố gắng đứng lên, một vị trưởng lão lập tức chạy tới đỡ hắn lùi ra sau.

Hiền Tụ Nghĩa trong miệng lẩm bẩm:

“ ân tình này, coi như bị ghi lại. Hôm nay nếu không chết, sau này chỉ sợ nhất định phải trả cho hắn!”

trên giang hồ nợ bạc dễ trả, nợ ân tình khó trả.

Có một số người, vì trả nợ ân tình mà cái mạng của mình cũng góp đi vào, hoặc rơi vào những tình huống vô cùng khó xử.

Bởi vậy, chỉ cần không nợ ân tình, thì nhất quyết không thể nợ.

Nhưng Triệu Vô Cực xuất hiện quá đúng lúc, nếu hắn không muốn nợ ân tình, vậy lỡ Triệu Vô Cực phủi áo bỏ đi thì làm sao? 

Ân tình có thể trả, nhưng mạng chỉ có một cái a!

Cái nào quan trọng hơn, Hiền Tụ Nghĩa đương nhiên hiểu được.

Không ngờ một cái đỉnh phong viên mãn như hắn, có lúc cũng phải đi nợ đỉnh phong sơ kì như Triệu Vô Cực ân tình, đúng là nhân sinh vô thường a, không thể biết được ngày mai sẽ xuất hiện cái gì.

Triệu Vô Cực nhìn đối phương lùi lại, cũng là thoải mái.

Dù sao cũng định đánh một trận, kiếm thêm một cái đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả, chưởng môn cấp nhân vật ân tình, cũng không phải là một cái tệ thu hoạch.

Triệu Vô Cực nhìn lại, tên Hoài Tử Vận đang ở chỗ kia ánh mắt bốn phía dò xét.

Triệu Vô Cực cười hỏi:

“ ngươi đang tìm gì?”

Hoài Tử Vận lạnh nhạt nói:

“ không phải ngươi cùng Tiếu Mị Mị là một đôi, ở đâu có ngươi thì ở đó có nàng sao? Hôm nay sao ngươi lại tới một mình!”

Triệu Vô Cực gỡ một thanh kiếm ở bên hông ra, cắm mạnh xuống đất nói:

“ tại vì, chỉ cần có ta liền đủ rồi!”
Bình Luận (0)
Comment