Thiên Tuyền Cung, vị trí nằm ở một khu vực vắng vẻ của đế quốc Thiên Long, được xây dựng trên một ngọn núi tuyết.
Nơi đây đã có lịch sử gần mấy trăm năm, tuy nhiên ở trong đế quốc Thiên Long này, Thiên Tuyền Cung cũng chỉ có thể được xem là một tông môn cấp thấp.
Thiên Tuyền Cung có gần một ngàn tên đệ tử theo học, đa phần là Nữ đệ tử, mỗi người đều xinh đẹp như hoa.
Nơi đây có tuyết bạc rơi ngập trời, không có một loại cây cỏ nào có thể mọc được, thế nhưng do có nhiều nữ đệ tử xinh đẹp như hoa, khiến cho núi tuyết trắng xóa này vẫn tạo nên một phong cảnh xinh đẹp động lòng người.
Tuy thế lực Thiên Tuyền Cung nhỏ yếu, nhưng lại có rất đông nữ tử, vì thế có rất nhiều người của tông môn khác đến để tìm đạo lữ, do vậy các thế lực ở đây cũng không dám coi thường Thiên Tuyền Cung.
Bầu trời lúc này không ngừng đổ xuống những cơn tuyết lớn, ở bên trong sân luyện võ có rất đông các nữ đệ tử đang luyện võ, các nàng cùng vung trường kiếm một cách đồng loạt, kèm theo những tiếng hét đồng thanh vang vọng khắp Thiên Tuyền Cung, tạo ra thanh âm như một khúc hát khiến lòng người sôi động.
Dưới sự chỉnh tề, đồng thanh của các nàng, dường như đã làm cho mùa đông này chở nên ấm áp hơn.
Cùng lúc đó trong một cái sân ở Thiên Tuyền Cung, có một thiếu niên với gương mặt tái nhợt, tay cầm một trường thương bằng gỗ quơ qua quơ lại, liên tục hướng về phía trước đâm tới.
Mỗi một thương đâm ra là ý chí kiên cường, là toàn bộ sức mạnh mà hắn có thể phát huy.
Một bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, đúng lúc hắn vừa xuất ra một thương kia, mũi thương đâm thẳng vào bông hoa tuyết, làm cho cánh hoa tuyết tan biến thành bụi phấn bay tứ tung trong không khí.
Sau khi đâm liên tiếp mấy thương, hắn ngừng lại thở một hơi dài, ngước đầu lên nhìn bầu trời trắng xóa.
Lòng khẽ thì thầm, những quá khứ của kiếp trước lại ùa về trong tâm chí hắn.
Hắn tên là Dịch Thiên Vân, hắn là tên rất mê game, vào một ngày mưa to bão lớn đột nhiên có một tia chớp bổ xuống nơi hắn đang ở, tia chớp xuyên qua cơ thể hắn làm hắn mất đi ý thức.
Lúc ấy tại khoảng khắc cuối cùng đó, hắn liền biết mình chắc chắn phải chết, bị một tia sét khủng bố như vậy đánh trúng mà vẫn còn có thể sống sót được mới là chuyện lạ.
Nhưng khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã đến nơi này, trong đầu hắn lúc đó còn suất hiện một đống ký ức kỳ lạ.
Chủ nhân của thân thể này đã chết, là tại vì cơ thể này quá mức yếu đuối và do tu luyện quá độ kiệt sức mà chết, mà bây giờ cơ thể này của hắn vẫn yếu đuối như trước.
Nhưng không vì vậy mà hắn lười luyện võ, bởi vì nếu như không làm như vậy hắn biết mình cũng không chống đỡ được bao lâu, thân thể này thật sự quá kém.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Khuôn mặt hắn tái nhợt, thân thể mỏng manh, thoạt nhìn không giống những người tu luyện khôi ngô cường tráng kia, ngược lại giống như là một cô nương yếu ớt, chỉ động vào một cái liền nát, cơ thể của hắn thực sự quá yếu ớt.
"Đi cho ta!"
Hắn hét lớn một tiếng, ra sức hướng phía trước đâm một thương, một đạo khí toàn từ đầu nhọn của trường thương phá khí ra, làm cho đống tuyết phía trước vỡ tan tành, một lần nữa biến thành vô số bông hoa tuyết từ từ trên không chậm rãi rơi xuống, tạo nên một cảnh tượng thật đẹp.
Nhưng mà ngay sau đó cả cơ thể hắn nhanh tróng tái nhợt, so với bông tuyết cũng chẳng kém là bao.
Cơ thể tái nhợt của hắn nhìn thật đáng sợ, đã không còn một chút huyết khí nào, đây chính là điều tối kỵ đối với một võ giả.
Võ giả nếu không có huyết khí thì cũng chẳng sống được bao lâu, muốn tu luyện đến cảnh giới cao lại càng khó.
Nhìn thân thể hắn bây giờ giống như đã không còn một chút huyết khí nào, còn có thể sống sao?
Tình trạng thiếu niên trước mắt này đúng y như vậy, sắc mặt hắn tái nhợt, đang khó khăn thở từng hơi một, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra chết.
Lấy tình trạng này mà còn đi luyện võ thì đúng là muốn để mình sớm bước vào quan tài nằm.
Giờ hắn vẫn còn sống, là bởi vì hắn hiện tại cũng chỉ được coi là đúc luyện mà thôi, chứ chưa thể nói là luyện võ được.
"Khụ khụ khụ. . ."
Sắc mặt hắn đột nhiên đỏ ửng, khó thấy được có mấy phần huyết sắc.
Hắn ho một tràng kịch liệt đến nỗi thân thể không chống đỡ được, đầu gối quỳ thụp xuống.
Nhìn hắn có chỗ nào giống một võ giả, trông tựa như một con ma ốm thì đúng hơn.
Mới vừa rồi hắn tu luyện quá sức khiến cơ thể đau đớn đến cùng cực, khó lòng chịu nổi.
"A..., thiếu chủ, ngài tại sao lại ra đây tu luyện, như vậy sẽ làm chính ngài bị thương!"
Lúc này, một cô thị nữ từ trong cung điện chạy ra, nhìn thấy thiếu niên kịch liệt ho khan, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút trách cứ, nhưng càng nhiều vẫn là quan tâm.
Nàng vội vàng đem bộ y phục bên cạnh khoác lên trên người thiếu niên này, bởi vì do luyện võ cho nên trên người hắn cũng không có mặc quần áo gì nhiều, trong thời tiết trời lạnh như vậy mà còn mặc mỏng manh như thế thì đúng là thằng điên không muốn sống nữa.
"Tiểu Liên tỷ, ta không sao, chỉ là muốn hoạt động gân cốt một chút thôi. . ."
Dịch Thiên Vân nhịn xuống ho khan, trên khuôn mặt tái nhợt cố gạt ra vẻ tươi cười, thể hiện mình không có việc gì.
Hắn có một thân phận khác?
Chính là thiếu chủ Thiên Tuyền Cung, cung chủ hiện tại của Thiên Tuyền Cung chính là cô cô của hắn, nhưng mà nàng cũng không phải cô cô ruột của hắn, mà nàng là muội muội nuôi của mẹ hắn, từ lúc sinh ra mẹ hắn đã giao hắn cho nàng chăm sóc, còn mẹ hắn thì đến nay tung tích vẫn không rõ.
Nói song hắn liền đứng dậy, cũng không cần Tiểu Liên nâng đỡ, chứng minh mình không có việc gì.
Tiểu Liên nhìn từ đầu đến chân hắn, xác nhận Dịch Thiên Vân không có chuyện gì mới hơi yên tâm lại, tiếp đó lên tiếng:
"Cung chủ bảo ta dẫn ngài đi đại điện, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy ngài, thì ra là ngài ở chỗ này luyện võ. . . Thiếu chủ, ta biết ngài rất muốn luyện võ, nhưng lấy sức khỏe cơ thể của ngài bây giờ, nếu tiếp tục cậy mạnh tu luyện. . ."
Nói đến phần sau, Tiểu Liên ngập ngừng ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.
"Nếu ta tiếp tục tu luyện như vậy, kết quả chính là chết phải không?"
Dịch Thiên Vân cười nhạt một tiếng, thoải mái nói ra:
"Điều đó ta vẫn luôn biết, thân thể ta không có một chút huyết khí nào, một người võ giả không có huyết khí căn bản không thể tu luyện. Nhưng ta cũng không muốn cứ như vậy chờ đợi cái chết, ta không tin ông trời lại tuyệt tình như thế!"
Thiên phú của hắn không tính là kém, nhưng do không có huyết khí nên vấn đề lại khác, mặc cho thiên phú của hắn cao tới đâu, trong một cái cơ thể không có huyết khí thì mạng cũng khó giữ, vì vậy cần thiên phú làm cái gì?
"Thiếu chủ. . ."
Khóe mắt Tiểu Liên đỏ lên, nàng lớn hơn Dịch Thiên Vân mấy tuổi, có thể xem như là nhìn Dịch Thiên Vân lớn lên, nhìn hắn cứ thế mà chết đi nàng cũng sẽ thương tâm cả đời.
"Không nói nữa, chúng ta nhanh tới đại điện đi, không biết cô cô tìm ta làm gì."
Dịch Thiên Vân đem trường thương ném qua bên cạnh, chính xác là rơi vào bên trên giá vũ khí, sau đó liền đi vào trong cung điện.
Đi vào bên trong cung điện, bên trong này ấm áp hơn rất nhiều.
Hắn mới vừa bước vào liền nhìn thấy người xung quanh nhao nhao nhìn hắn, bên trong tất cả đều là Nữ Nhân, đều là Nữ đệ tử của Thiên Tuyền Cung.
Nơi này có thể nói là Thiên Đường của Nam Nhân, phía ngoài không ít Đệ Tử đều muốn gia nhập vào nhưng không phải tất cả đều được nhận, chỉ tuyển nhận một phần nhỏ nam Ngoại Môn Đệ Tử, còn lại chủ yếu đều là tuyển Nữ đệ tử.
Các Nữ đệ tử bên trong nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy chán ghét, còn có bất mãn.
Các nàng đối với Dịch Thiên Vân cảm thấy chán ghét cùng bất mãn, ngoại trừ hắn là một tên luyện võ phế nhân ra, còn một nguyên nhân nữa là hắn chính là con trai của cung chủ tiền nhiệm.
Thiên Tuyền Cung có một luật lệ, là đương nhiệm cung chủ tuyệt đối không thể kết hôn sinh con, vậy mà mẹ của Dịch Thiên Vân lại làm trái với quy định, sau khi sinh ra hắn liền cùng nam nhân kia bỏ chạy!
Nếu không phải có cô cô hắn che trở, Dịch Thiên Vân sớm đã bị ném ra ngoài mà không phải đứng ở chỗ này.
Tiểu Liên tỷ xưng hô hắn là thiếu chủ, nhưng những người khác lại không xưng hô với hắn như vậy, thậm chí ngay cả chào hỏi đều không có, tại nội bộ đều gọi Dịch Thiên Vân là phế vật, hoặc là Nghiệt Chủng.
Đối mặt loại tình huống này, ánh mắt Dịch Thiên Vân không chút biểu tình, trong lòng sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo, đã thừa nhận sự thật này.
Mỗi lần cảm nhận được ánh mắt khinh miệt của các nàng, hắn liền nắm chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn lại bất lực không cách nào cải biến sự thật này.
Rất nhiều lần hắn muốn bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng hắn nghĩ tới cô cô của mình hắn lại không đành lòng rời đi.
"Thiên Vân, ngươi cuối cùng đã đến, ngươi có phải lại trốn đi luyện võ hay không?"
Nương theo lấy một tiếng quát, một Thiếu Nữ Tuyệt Mỹ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người hướng bên này đi tới, nàng khoảng trừng hai mươi mấy tuổi, so với hắn không lớn hơn được bao nhiêu tuổi cho lắm.
Khi nàng đi tới, Nữ đệ tử xung quanh nhao nhao cúi đầu xuống cung kính hô: "Cung chủ!"
Người thiếu nữ này chính là cô cô của Dịch Thiên Vân, tên là Thi Tuyết Vân.
Tuổi không lớn lắm, lại có thể trở thành cung chủ Thiên Tuyền Cung.
Có thể trở thành cung chủ, ngoài thiên phú kinh người của nàng ra thì còn có tu vi, lúc nàng mới hơn hai mươi tuổi tu vi đã đạt đến Ngưng Đan Kỳ!
Phải biết cái tuổi này chủ yếu chỉ có tu vi Luyện Linh kỳ mà thôi.
"Cô cô."
Dịch Thiên Vân nhìn Thi Tuyết Vân nổi giận đùng đùng đi tới, trong lòng hiểu ý cười một tiếng, trong toàn bộ Thiên Tuyền Cung người quan tâm hắn nhất chính là thiếu nữ Thi Tuyết Vân này.
Thấy được nàng, trong lòng Dịch Thiên Vân cảm giác ấm áp vô cùng.
Lúc trước hắn mới đi vào cái thế giới này, hắn cảm giác mười phần mê mang, những năm tháng đó đều do Thi Tuyết Vân một mực bồi bạn cùng mình, quan tâm mình, để rồi hắn cũng chấp nhận được sự thật này.
Tuy là tiếp nhận trí nhớ của thân thể này, không có nghĩa liền có cảm giác đối với thân nhân của thân thể này, tình cảm là phải bồi dưỡng lên dần dần, chứ không phải sinh hoạt vài ngày là có thể nảy sinh ra.
Không có người nào có thể so sánh với sự quan tâm của nàng dành cho hắn, nàng rất chu đáo, một mực hỏi han ân cần, khiến cho hắn cảm nhận được tình thương nàng dành cho hắn lớn đến nhường nào.
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp ấy của nàng, hắn trong lúc nhất thời nhớ tới những chuyện kiếp trước.
Thi Tuyết Vân cũng giống tỷ tỷ của hắn, một tay nuôi hắn lớn lên, bình thường lúc tu luyện đều đem hắn đi cùng, không để cho bất kỳ kẻ nào có thể ức hiếp hắn.
Cho dù là trưởng lão Thiên Tuyền Cung, Thi Tuyết Vân vì hắn cũng dám cùng những trưởng lão kia chống đối.
Nếu không phải Thi Tuyết Vân có thiên phú kinh người, những trưởng lão kia đúng thật là không muốn để hắn ở lại.
Cung chủ tiền nhiệm lưu lại nghiệt chủng cũng xem như thôi, nhưng mà hắn không cách nào tu luyện, chính xác mà nói là có thể tu luyện nhưng không có chút huyết khí nào, võ giả như vậy nếu tiếp tục tu luyện chính là cái chết, vậy nghiệt chủng này cùng phế vật khác nhau ở chỗ nào, còn lưu hắn lại làm cái gì?
"Đông!"
Thi Tuyết Vân đưa tay nhẹ nhàng gõ đầu của hắn, nhíu lại mũi thon nói:
"Ngươi tu luyện ta không trách ngươi, nhưng không thể quá mức, nếu cứ như vậy ngươi sẽ biết tay ta!"
Vừa nói nàng lại vừa đem cái hộp từ trong ngực ra, nhẹ nhàng mở ra, một cỗ mãnh liệt Huyết Khí từ trong cái hộp ngọc toát ra.
Đệ Tử chung quanh nhìn thấy cũng không khỏi kinh hô lên, chợt nhìn qua hắn thì vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, nhưng các nàng lại không thể làm gì.
Ai kêu phế vật này là thân nhân của cung chủ.
Đây là Thi Tuyết Vân từ bên ngoài đặc biệt lấy về cho hắn, chỉ cần không phải lạm dụng quyền lực từ bên trong Thiên Tuyền Cung lấy một chút đan dược ra cho Dịch Thiên Vân phục dụng, thông qua đường tắt là phát đan dược, thì cũng không tính là làm trái với quy định.
"Đây chính là Long Huyết Thần Đan. . ."
Dịch Thiên Vân nhìn thấy viên Long Huyết Thần Đan liền chấn động không thôi, Đan dược này vẫn rất quý giá, có thể bổ sung rất nhiều huyết khí, không ngờ tới Thi Tuyết Vân lại có thể lấy ra, nàng nhất định cần phải tốn không ít công sức mới có được.
"Đúng vậy, đây là Long Huyết Thần Đan, ngươi lấy về dùng chắc có thể cải thiện phần lớn tình trạng thiếu huyết khí trong cơ thể ngươi."
Thi Tuyết Vân ôn nhu cười một tiếng, không thèm để ý đến giá trị của Long Huyết Thần Đan, nàng chỉ mong muốn thân thể của Dịch Thiên Vân có thể tốt hơn một chút mà thôi.
"Thế nhưng. . ."
Khoé mắt Dịch Thiên Vân đỏ lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, những năm gần đây cô cô của hắn vẫn luôn tìm đến cho hắn không ít đan dược có công hiệu gia tăng huyết khí, nhưng đối với tình trạng thân thể hắn tác dụng cũng không lớn, cũng nhờ đó mà hắn mới có thể kéo dài tính mạng đến bây giờ, lần này còn hơn cả những lần trước, nàng tìm cho hắn Long Huyết Thần Đan một loại đan dược quý giá vô cùng.
"Không có gì phải ngần ngại, phải hồi phục thật tốt đối với ta là báo đáp lớn nhất, hiểu chưa? Không nên suy nghĩ nhiều nữa."
Thi Tuyết Vân đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt của hắn, hơi lôi kéo một chút, như một nữ hài tinh nghịch.
"Vâng!"
Dịch Thiên Vân gật đầu một cái, hắn biết hiện tại mình cần phải làm gì, khôi phục thân thể đúng là báo đáp tốt nhất với nàng!
"Cung chủ, người Thiên Linh tông đến!"
Lúc này một người đệ tử vội vã từ bên ngoài đi vào bẩm báo nói.
"Thiên Linh tông tới?"
Thi Tuyết Vân nhíu mày, có mấy phần sát ý từ trong mắt lướt qua, cùng với thái độ vừa rồi đối xử với Dịch Thiên Vân khác một trời một vực, hoàn toàn có khí phách của một người cung chủ, chợt nàng đối với Dịch Thiên Vân cười nói:
"Bây giờ cô cô phải đi xử lý một số chuyện, ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt."
Tiểu Liên tỷ cũng hướng hắn gật đầu, nàng đồng dạng cũng muốn đi theo Thi Tuyết Vân xử lý những chuyện này, việc này mới là đại sự hàng đầu.
"Ừm, biết."
Dịch Thiên Vân nhẹ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Thi Tuyết Vân rời đi, hai tay hắn nắm chặt, hận mình lại không thể giúp đỡ nàng.
Thiên Linh tông tới thăm, hay chính xác mà nói là đến uy hiếp, muốn ép giao ra danh ngạch tiến vào Cổ Tích.
Những chuyện này hắn đều biết, nhưng lại không thể làm gì hơn là đứng nhìn.
"Đến phục dụng Long Huyết Thần Đan thử một chút, nhìn xem có thể giúp ta khôi phục một chút huyết khí không . . ."
Dịch Thiên Vân thu hồi Long Huyết Thần Đan, quay người hướng về gian phòng của mình đi đến.
Khi hắn mới vừa đi đến sân nhỏ kia liền có ba người tới ngăn ở trước mặt hắn.
"Thiếu chủ của chúng ta có thể đem viên Long Huyết Thần Đan kia cho chúng ta dùng không?
Gần nhất chúng ta còn kém một chút liền có thể đột phá, hãy đem đan dược giao cho chúng ta đi, ngươi phục dụng cũng không có tác dụng gì, còn không bằng cho chúng ta."
"Đúng đấy, còn không bằng cho chúng ta. Cho chúng ta dùng lại qua một thời gian ngắn nữa theo chúng ta xuống núi, chúng ta đem ngươi đi thấy chút việc đời!"
"Đúng vậy, ngươi ăn vào một chút tác dụng cũng không có, có ăn cùng với không ăn chẳng khác gì, cho chúng ta ăn còn hơn!"
Trước mắt ba người đều là nam Đệ Tử được tuyển vào, nhưng thật ra là do tông môn khác cưỡng ép Thiên Tuyền Cung cho họ gia nhập vào, cho nên căn bản không tính là đệ tử Thiên Tuyền Cung.
Nghe giọng nói của bọn hắn chính là xem Dịch Thiên Vân như phế phẩm, bọn chúng tới thời gian cũng không lâu, nhưng bọn hắn lại biết Dịch Thiên Vân chính là một tên phế vật, một người núp bóng nữ nhân!
"Há, nếu như ta nói không cho thì sao?"
Ánh mắt Dịch Thiên Vân lạnh lẽo nhìn hai tên kia, Long Huyết Thần Đan chính là cô cô hắn vất vả lấy tới cho mình, thế nào lại có thể đem cho người khác dùng được!
Truyện này phần đầu dịch hơi sai sót với không tốt, nhưng càng về sau chất lượng sẽ càng tốt hơn, đồng giá tất cả chương VIP toàn truyện chỉ 20 TLT!
Ngoài ra còn mã giảm giá 20%, 10% ở phần thông báo, mọi người có thể cân nhắc đi theo truyện này!