Hệ Thống Điên Cuồng Tăng Cấp (Bản Dịch)

Chương 7 - Đánh Chết!

Trong khoảng thời gian kế Dịch Thiên Vân vẫn ngày đêm săn giết yêu thú, lần nào đi cũng ngồi Tuyết Lang vương trông rất uy phong lẫm liệt.

Do không còn thẻ kinh nghiệm x10 nên điểm kinh nghiệm kiếm được cũng tương đối ít, hơn nữa nơi này yêu thú vốn không có nhiều, cho nên để mà lên cấp thì cũng mất không ít công sức.

Thời gian như nước chảy thoi đưa, trong nháy mắt liền trôi qua nửa tháng.

Ở Thiên Tuyền Cung lúc này, tại bên trong Luận Võ Trường đã tụ tập rất đông người nhốn nháo trò chuyện, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng Dịch Thiên Vân ở đâu.

"Thi cung chủ, không biết bây giờ Dịch Thiên Vân ở đâu, các ngươi không đem hắn dấu đi rồi chứ?"

Triệu Hóa Long không nhìn thấy được bóng dáng của Dịch Thiên Vân, nét mặt của hắn có chút khó nhìn.

Sắc mặt của Phương Vân cũng trầm xuống, nếu như Dịch Thiên Vân chạy trốn thì hắn làm sao có thể báo thù cho đệ đệ đây.

"Hắn đang chuẩn bị ở bên trong, một lát nữa sẽ tới đây."

Sắc mặt của Thi Tuyết Vân lạnh xuống, thực ra trong lòng nàng còn ước gì Dịch Thiên Vân không tới đây, nàng ở nơi này chống đỡ là được rồi.

"Nếu thật như thế thì tốt, còn nếu hắn chạy đi thật thì Thiên Tuyền Cung các ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo! Nếu các ngươi không làm như vậy thì Thiên Linh tông bọn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Triệu Hóa Long trầm giọng nói.

"Làm sao ta phải chạy chứ? Nhà của ta chính là Thiên Tuyền Cung, ta làm sao lại phải trốn, ta đã dám nói thì nhất định sẽ dám đến!"

Từ đằng xa Dịch Thiên Vân từ từ bước tới, mỗi bước đi đều có khí thế vô cùng vững chắc, để cho người khác nhìn vào không thể biết được sâu cạn, hắn bây giờ khiến bọn họ có một cảm giác cùng hắn lúc trước có chút khác biệt.

Lần trước Dịch Thiên Vân đánh chết Phương Thần, bọn hắn đều cho rằng hắn ăn may nên mới có thể giết chết được Phương Thần, bọn họ cũng không tin hắn có thể giết chết Phương Thần.

"Ngươi không chạy trốn sao, tính ra ngươi cũng có chút khí phách!"

Phương Vân nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo.

Thi Tuyết Vân thở dài, Dịch Thiên Vân cuối cùng vẫn tới, không có người nào coi trọng hắn, bất kể là đệ tử của Thiên Tuyền Cung hay là đệ tử của Thiên Linh tông, cũng không có một ai coi trọng hắn.

Đám người Thiên Linh tông cảm thấy hắn là tới nộp mạng, mà đệ tử của Thiên Tuyền Cung thì lại vì hắn mà thấy mất mặt, là con kỳ đà cản mũi!

"Nếu đã tới vậy thì Thi cung chủ bây giờ có thể bắt đầu được rồi nhỉ!"

Triệu Hóa Long cười lạnh một cái, có tên phế vậy này ở đây thì bọn hắn có thể thắng một ván dễ dàng.

"Vậy thì bắt đầu được rồi, tỉ thí 5 trận, thắng 3 trận thì có thể quyết định số lượng vé vào Thiên Trầm Cổ Tích."

Giọng nói của Thi Tuyết Vân âm trầm vang.

"Đúng vậy, đánh 5 trận thắng 3 trận, trận đầu tiên ai sẽ lên?"

Ánh mắt của Triệu Hóa Long nhìn vào người Dịch Thiên Vân, rõ ràng là hắn muốn Dịch Thiên Vân lên đấu đầu tiên.

"Vậy thì ta lên trước!"

Dịch Thiên Vân thật sự muốn lên đánh trận đầu, liền nhấc chân hướng đi về phía trên luận võ đài.

Lúc Dịch Thiên Vân chuẩn bị bước lên phía trên Luận Võ Đài thì bị Thi Tuyết Vân kéo tay lại, nàng khẽ nói với hắn:

"Chờ một chút liền nhận thua nhé, xem như là Sinh Tử Quyết Đấu thì cũng có thể nhận thua!"

Nét mặt của nàng rất nghiêm túc, đây là Dịch Thiên Vân lần đầu tiên nhìn thấy.

"Nếu như ta mà nhận thua, vậy thì không xứng đáng làm người bảo vệ cho cô cô."

Dịch Thiên Vân cười nhạt và nói với nàng một câu rồi tiến lên trên đài luận võ, bỏ lại Thi Tuyết Vân sửng sốt một hồi.

Sự bá đạo của Thi Tuyết Vân lần trước cũng đã để cho mọi người đều biết rằng Dịch Thiên Vân địa vị rất lớn trong lòng nàng, vì Dịch Thiên Vân nàng đều dám đối nghịch với Thiên Linh tông!

Thi Tuyết Vân có phải là cô cô của hắn hay không thì không có ai biết, nhưng chỉ cần nhìn Thi Tuyết Vân đánh cho Triệu Hóa Long một cái tát, hay thậm chí nàng còn không ngại phát động khai chiến với Thiên Linh tông, thì cũng đủ để thấy vị cô cô này của hắn quan tâm hắn tới mức nào!

"Khá lắm, vậy thì Phương Vân ngươi lên đánh với hắn đi."

Sau khi Dịch Thiên Vân lên đài thì Triệu Hóa Long vấy vẫy tay bảo Phương Vân tới gần, rồi trầm giọng nói:

"Trận này là sinh tử chiến, trừ khi nhảy ra khỏi vòng của Luận Võ Đài, nếu không nhận thua không có ý nghĩa!"

Triệu Hóa Long tăng lên điều kiện, thoạt nhìn là vẫn có thể nhận thua nhưng đối với hắn mà nói như vậy cũng đủ rồi.

Muốn đầu hàng chỉ cần hô lên một tiếng là được, nhưng có thể trốn đi ra ngoài vòng hay không lại là một chuyện khác.

Một tên phế vật, làm sao có thể cùng một tên cường giả so tốc độ?

Sắc mặt Thi Tuyết Vân khẽ đổi, nhưng nàng không có cách nào phản bác, chỉ có thể chấp nhận.

Phương Vân nhìn Dịch Thiên Vân, cười lạnh nói: "Ta biết rồi Nhị trưởng lão, hắn không có khả năng có thể chạy thoát được đâu!"

Sau đó Phương Vân cũng đi lên, đứng đối diện Dịch Thiên Vân lạnh lùng nhìn hắn: "Ta sẽ đánh ngươi một trận, để ngươi biết kết quả của việc giết đệ đệ của ta."

Rốt cuộc thời khắc này đã đến, trong lòng của hắn càng nhiều không phải muốn giúp đệ đệ báo thù, mà là lấy được thắng lợi ở ván này!

Phương Thần là đệ đệ của hắn, tuy Phương Thần bị người giết để hắn phẫn nộ, nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi sỉ nhục, Phương Thần không có bản lãnh gì, mỗi ngày cà lơ cà phất, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý giết chết!

"Giết đệ đệ ngươi? Đó là đệ đệ ngươi chết chưa hết tội, muốn cướp đoạt đan dược của ta, còn muốn giết ta, các ngươi đổi trắng thay đen, đơn giản là muốn danh ngạch vào Thiên Trầm Cổ Tích mà thôi!" Dịch Thiên Vân biểu lộ lạnh nhạt nhìn hắn, không lo lắng chút nào tình huống của mình, chợt đưa tay nói: "Ra tay đi, ta tiếp lấy."

"Là các ngươi đổi trắng thay đen mới đúng! Phô trương thanh thế, ta ngược lại thật ra muốn nhìn ngươi có mấy phần thực lực!"

Phương Vân hai tay khẽ chụp, biến thành ưng trảo, gào thét hướng phía Dịch Thiên Vân lao đến, một cái Phi Ưng Hư Ảnh vô cùng to lớn hiện ra ở phía sau hắn, dường như thật sự biến thành một con Cự Ưng hướng bên này nhào tới.

Móng vuốt sắc bén, không chút do dự mà nhắm ngay cổ họng của Dịch Thiên Vân, muốn làm một kích tất sát!

Xuất thủ cũng không phải chiêu thức bình thường, mà là muốn giết chết Dịch Thiên Vân ngay lập tức.

Dịch Thiên Vân vẫn chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, không có nửa điểm động tác.

Đệ tử Thiên Tuyền Cung tâm lập tức đến nghẹn họng, chẳng lẽ Dịch Thiên Vân thật là một phế vật?

Thi Tuyết Vân đã tùy thời chuẩn bị kỹ càng để đi cứu người, dù là nhận thua cũng phải đem Dịch Thiên Vân cứu cho bằng được!

Triệu Hóa Long bên khóe miệng câu lên nụ cười tà ác, hắn phảng phất liền đoán được Dịch Thiên Vân sẽ bị đánh bay ra ngoài sân.

Phương Thần thực lực không tính mạnh nhất, nhưng đối phó với tên phế vật này thì tuyệt đối không có nửa điểm áp lực!

Sau một khắc, Dịch Thiên Vân ngước mắt lên, bên trong ánh mắt sắc bén phát ra một tia sáng, tựa như Tinh Hà mênh mông ở trong mắt chuyển dộng.

"Hấp Tinh Đại Pháp!"

Tốc độ Dịch Thiên Vân cực nhanh, đưa tay hướng phía trước đánh một trảo, tốc độ so với Phương Vân nhanh hơn rất nhiều, một trảo liền tóm được cánh tay của đối phương, Hấp Lực kinh khủng đem năng lượng trong cơ thể Phương Vân toàn bộ đều rút ra!

Cơ hồ trong nháy mắt cánh tay Phương Vân lưu chuyển Năng Lượng lập tức liền biến mất, thậm chí linh lực trong cơ thể hắn, đều nhao nhao hướng bên ngoài tràn ra!

"Nhận được một điểm kinh nghiệm, 2 điểm kinh nghiệm, 3. . ."

Thân thể Phương Vân lúc này cứng đơ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn cảm giác linh lực trong cơ thể mình vậy mà thoáng cái đã bị rút hơn phân nửa!

Hắn muốn thoát cánh tay ra, nhưng lại phát hiện đã dính vào trong lòng bàn tay của Dịch Thiên Vân, căn bản không thể thoát ra.

Nếu một người tu luyện mà không có linh lực và cơ thể quá yếu, vậy thì cùng người tàn phế không khác biệt bao nhiêu.

"Thả ta ra!"

Phương Vân nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay còn lại nhanh chóng từ trong ngực móc ra một cây dao găm, nhắm ngay tim Dịch Thiên Vân mà đâm tới, mà đâm vào trái tim, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng chỉ thấy Dịch Thiên Vân bỗng nhiên kéo một cái, bỗng nhiên một đập hướng xuống mặt đất một tiếng "Bành", Phương Vân bị trùng điệp nện xuống đất, chỉ kém một chút nữa là ngất đi.

Tiếp theo Dịch Thiên Vân nắm lấy con dao găm kia của Phương Vân, hướng lồng ngực của hắn mà hung hăng đâm một phát xuống, một tiếng "Phốc", con dao găm này chui vào ngực Phương Vân, thẳng đến tận chuôi dao mới ngừng lại.

"Quả nhiên có huynh, tất có đệ, ngoại trừ đánh lén ra còn có bản lãnh gì!"

Dịch Thiên Vân cười lạnh một tiếng, nhấc chân một phát đạp vào cơ thể Phương Vân, một phát đạp bay Phương Vân, bay trên không trung tạo nên một đường vòng cung rồi mới rơi xuống, Triệu Hóa Long cấp tốc kịp phản ứng liền vội vàng phi thân nhảy lên tiếp được Phương Vân.

"Phốc phốc. . ."

Phương Vân từng ngụm từng ngụm máu tràn ra, hai mắt mở to nhìn, sắc mặt trở nên đen nhánh vô cùng, cái này cùng Phương Thần trước đó không khác nhau mấy, đều là dấu hiệu trúng độc.

Sau một khắc, Phương Vân trừng mắt lên, liền chết.

Tràng cảnh quen thuộc, cùng trước đó đánh chết Phương Thần không có một chút khác nhau, đều là dùng chiêu thức giống nhau đối phó mình.

{Đinh, chúc mừng ngài Thành Công giết chết đệ tử Thiên Linh tông Phương Vân, nhận được 700 điểm kinh nghiệm, giá trị điên cuồng 20 điểm!}

{Đinh, chúc mừng ngài nhận được chiến lợi phẩm là một viên đan dược Khôi Phục!}

"Quá nghèo!"

Dịch Thiên Vân lắc đầu, còn tưởng rằng có thể rơi ra đồ tốt chứ, nhưng mà ít ra cũng được một viên thuốc.

Tuy nhiên trước đó hắn thi triển võ học, chính là Ưng Trảo công, là giết Phương Thần nhận được.

Do đó, nếu đã có thì đoán chừng sẽ không rơi ra lần nữa.

Chương 7

Bình Luận (0)
Comment