Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 16


Sau cảnh quay, Trần An Bình cho đủ thời gian để nghỉ ngơi, còn ông thì mở cuộc họp với vài người quay phim.

Nhân viên công tác đều đang bận rộn, trường quay khôi phục sự ầm ĩ khi trước.
Cơn đau dạ dày của Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa dứt, chợt nhớ tới cốc sữa tươi không biết từ đâu ra có thể xoa dịu, cậu đi tới tủ ở đầu giường, cầm lấy cốc sữa kia uống một ngụm.
“Đừng uống, nó nguội rồi.”
Giọng nói của Lâm Nhiên đột nhiên xuất hiện, Hứa Kỳ Sâm không hiểu vì sao, nói chung là chột dạ, ngay cả xoay người lại cũng không vững.
Lâm Nhiên vừa liếc mắt đã nhìn thấy đôi môi cậu bị hôn sưng đỏ cả lên, trong đầu bắt đầu nhớ lại hình ảnh khi nãy.

Anh nhìn qua lần nữa, thấy bên miệng cậu dính vệt sữa màu trắng như ria mép trông rất buồn cười, không nhịn được thấp giọng cười rộ lên, rút một tờ giấy ăn trong hộp trên tủ đầu giường đưa cho Hứa Kỳ Sâm.

Hứa Kỳ Sâm không hiểu ý anh, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhiên đành tới gần thêm một bước, vươn tay lau sạch vết sữa cho cậu.
“Cảm ơn ạ…”
Vừa dứt lời, Lâm Nhiên đã ném một hộp thuốc vào trong lồng ngực cậu.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy nhìn, là thuốc dạ dày, cậu giật mình nhìn về phía Lâm Nhiên: “Sao anh lại…”
“Đau đến nỗi cả người đổ mồ hôi cũng không lên tiếng.” Lâm Nhiên hừ một tiếng, “Ngày nào cũng ăn kem, lại còn uống nhiều cà phê đen như vậy, không đau mới là lạ.” Nói xong câu đó, Lâm Nhiên quay người rời khỏi phòng.
Hứa Kỳ Sâm đứng tại chỗ, nắm hộp thuốc dạ dày kia trong tay.
0901: “Ngài Hứa, sao ngài còn đứng yên đó nữa, đang chờ gì à?
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu cười: “Điểm thưởng á.”
0901: …
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau, trước mắt Hứa Kỳ Sâm xuất hiện giao diện thưởng điểm.
“Lần này có tận hai nghìn năm điểm cơ à? Nhiều thế.”
0901: “Ừm…Bởi vì có hôn môi, mặc dù chỉ là diễn phim thôi.”
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng nói được rồi, sau khi đắc ý cất cẩn thận điểm số lại thì ra ngoài tìm nước uống thuốc.
Quay xong cảnh phim ban đêm, tất cả mọi người kết thúc công việc, trở về khách sạn.

Hứa Kỳ Sâm vừa tắm xong đã nghe tiếng Trương Tiểu Tiểu gọi mình ngoài cửa.
“Sao thế, muộn vậy rồi còn chưa về ngủ à?”
Trương Tiểu Tiểu lích kích đủ thứ hộp lớn hộp nhỏ chen vào cửa:

“A a nặng chết mất, anh Mộng Trạch, đây là đồ fan tặng, em xem qua rồi, đều là món anh thích ăn, em đặt ở đây cho anh nhé.”
Cô bé này chẳng khác gì một cơn gió, vù vù đến vù vù đi, lần nào cũng mang đồ ngon đến cho cậu, Hứa Kỳ Sâm rất hài lòng về điểm này.
Đều là hộp trữ đông, Hứa Kỳ Sâm bừng bừng phấn khởi mở ra.

Cậu cực kì vui vẻ, bởi vì bên trong toàn là đồ ăn vặt cay đã lâu rồi mình chưa được nếm qua, mấy món như cổ vịt cay, mực cay xếp đầy trong chiếc hộp nhỏ.

Hứa Kỳ Sâm ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở ti vi chuyển sang kênh trò chuyện đêm khuya, sau đó ăn hết sức tập trung.
Uống nhiều cà phê quá, đến tận rạng sáng vẫn chưa buồn ngủ.

Sau khi ăn hết hộp cổ vịt, Hứa Kỳ Sâm cay đến nỗi thở phì phò.

Thông báo Weibo trên điện thoại không ngừng nhắc nhở, cậu đành rửa sạch tay, nốc một ngụm nước khoáng lớn, cầm điện thoại lên, là các thành viên đăng Weibo tag vào.

Hứa Kỳ Sâm trả lời từng người một, rồi lại xem bình luận của fan và tin nhắn riêng một chút, sau đó theo thói quen vuốt làm mới trang chủ.
Ồ, Lâm Nhiên đăng Weibo.
[Lâm Nhiên]: Dạo này rất thích ăn đồ ngọt, kẹo đúng là sức mạnh.
Lâm Nhiên thích ăn đồ ngọt? Hứa Kỳ Sâm uống một hớp nước.
À, không sai, trên người Lâm Nhiên bây giờ toàn thủ sẵn kẹo, lần trước còn cho cậu một viên đó thôi.
Anh còn trộm kem của cậu nữa chứ.
Liệt kê ra đủ chi tiết và tội trạng, Hứa Kỳ Sâm xác nhận tính chân thực trong bài đăng của Lâm Nhiên.

Bình luận bên dưới đương nhiên đều là fan trả lời.
[Hôm nay Lâm Nhiên cưới em không?]: Mua mua mua! Nhiên Nhiên muốn ăn bao nhiêu kẹo cũng được hết ~
[Biệt danh của con trai tui là Mềm Mềm]: Gần đây phong cách của Mềm nhà em ngọt ngào quá đi! Trước kia toàn là Lâm Quyến Rũ mà ~
[Thiếu phu nhân nhà họ Lâm]: @Trạm fan nhà Nhiên Vừa mới thảo luận xem nên tiếp ứng đoàn phim gì kìa! Anh trai muốn ăn kẹo nhớ ~
[Mềm Mềm không mềm chút nào]: Nhiên Nhiên ở Nice phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, rau dưa nghe chưa! Thời tiết rất nóng, nhớ phải chống nắng, cũng đừng để say nắng, nhất định phải chú ý sức khỏe đấy!!

Ước ao thật.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng nhớ ra mình vừa mới ăn đồ ăn fan tặng, tâm trạng cũng cân bằng trở lại, lăn lộn vài vòng trên giường rồi ngủ mất.

Hai ngày liên tiếp sau đó quay mấy cảnh ở bờ biển.

Hứa Kỳ Sâm sống ở thành phố đất liền, mặc dù là vùng ven sông, nhưng cũng họa hoằn lắm mới ra biển một lần.

Huống hồ, vịnh ở Nice thật sự đẹp lạ lùng, giờ nghỉ trong lúc đóng phim, cậu thường vô thức chạy đến bờ biển, nhưng cũng không định làm gì cả, chỉ ngâm chân trong nước biển, ngồi xổm nhìn những vỏ sò nhỏ và ốc mượn hồn ở vũng nước cạn.
“Anh Mộng Trạch ơi, che ô đi, anh nhìn cổ anh phơi nắng đỏ ửng rồi kìa.” Trương Tiểu Tiểu cố ý chạy tới đưa ô cho cậu, Hứa Kỳ Sâm nhận lấy, cười nói cảm ơn, sau đó lại cầm ô ngồi xổm xuống.
Đúng là không có một chút tính tự giác của thần tượng nào cả.

Trương Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Hứa Kỳ Sâm, cảm thấy rất lạ, không hiểu sao hôm nay không ăn kem, không ăn đồ ăn vặt, ngay cả nói cũng ít hơn ngày thường rất nhiều.
Mà thực ra ngày thường cậu cũng không nói nhiều lắm.

Trương Tiểu Tiểu thở dài, chợt nhớ ra chuyện chính cần thông báo: “Đúng rồi, anh Mộng Trạch, chơi xong rồi thì anh qua bên kia nhé, các fan góp vốn để tổ chức đợt tiếp ứng(*) đoàn phim, người hâm mộ trong fanclub bên Pháp từ Paris sang đấy.”
(*) Tiếp ứng: Là những hoạt động người hâm mộ tổ chức để tặng quà ủng hộ, cổ vũ trực tiếp thần tượng của mình.
Hứa Kỳ Sâm vừa thò tay trong nước biển bắt được một vỏ sò rất đẹp, nghe Trương Tiểu Tiểu nói tới tiếp ứng, lập tức đứng dậy: “Tiếp ứng đoàn phim? Fan của anh tới đây sao?”
Trương Tiểu Tiểu cười thành tiếng, vội vàng gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”
Trên mặt Hứa Kỳ Sâm lộ vẻ tươi cười: “Vậy chúng ta đi thôi.” Cậu cầm ô nhưng toàn nghiêng sang phía Trương Tiểu Tiểu, Trương Tiểu Tiểu đẩy cán ô qua chỗ cậu, “Anh Mộng Trạch cứ che đi, em không sao.”
“Anh phơi nắng không đen được.” Hứa Kỳ Sâm lại nghiêng ô sang.
Đi đến phim trường, Hứa Kỳ Sâm đưa ô cho Trương Tiểu Tiểu.

Từ đằng xa, cậu đã nhìn thấy khu tiếp ứng các fan dựng sẵn cho mình, ở đó có rất nhiều đồ ăn và quà tặng người hâm mộ đã chuẩn bị sẵ.

Cậu đi từ đầu này đến đầu kia, nhìn qua đống đồ ăn một lượt, đều là những thứ cậu thích, nhưng hiện tại cậu không ăn hết được, niềm hạnh phúc trên mặt chuyển thành tủi thân.
Hứa Kỳ Sâm mím môi thở dài, bảo Trương Tiểu Tiểu gọi các nhân viên đang làm việc ra ăn cùng, còn mình chụp ảnh chung và kí tên cho các fan đại diện đến phim trường, ai muốn gì được nấy.

Sau khi fan rời đi hết, cậu ngồi một mình trên băng ghế nhỏ cạnh khu tiếp ứng, mở quà.
Cậu yên lặng mở chiếc hộp đầu tiên, là máy chơi game mới, hai mắt sáng lên trông thấy, trông cực kì vui vẻ.
Hộp quà thứ hai không lớn, mở ra là một cặp kính mắt.


Hứa Kỳ Sâm không khỏi ngạc nhiên và mừng rỡ, đã lâu lắm rồi cậu không đeo kính, vì vậy thích thú quơ quơ cho Tiểu Tiểu xem, sau đó đeo lên.

Cậu chợt nhớ ra một ngày trước khi mình đột tử, cũng là lúc vừa nhận được cặp kính mới toanh mua qua mạng, còn chưa đeo được bao lâu đã đi đời, đáng tiếc thật.
Trương Tiểu Tiểu đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy rất kì lạ, “Anh Mộng Trạch, anh không ăn à?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn bàn thức ăn tiếp ứng, trong mắt để lộ niềm lưu luyến: “Em giữ lại một ít cho anh đi, cất trong tủ lạnh của anh ở khách sạn ấy, mấy hôm nữa anh ăn sau.”
Trương Tiểu Tiểu không hiểu tại sao, nhưng vẫn làm theo lời cậu.
Hứa Kỳ Sâm đeo kính lên, chụp một bức ảnh, sau đó đăng Weibo.
[Soulmate Quý Mộng Trạch]: Cảm ơn quà tặng của mọi người, mình thích lắm.

[trái tim]
Trước khi đăng tải, Hứa Kỳ Sâm lại thấy như vậy có vẻ quá đơn giản, bèn thêm vào một câu.
Thời tiết rất nóng, mọi người nhớ chú ý đề phòng cảm nắng nha.

~
Nhấn gửi đi xong, cứ một giây tải lại trang là lại thêm hàng trăm bình luận mới xuất hiện, Hứa Kỳ Sâm xem mãi không hết.
[Manh Manh đáng yêu]: Má ơi xác nhận nhanh vậy! Manh Manh đeo kính đẹp lắm, muốn xem Manh Manh diễn vai sói đội lốt cừu quá đi!
[Hôm nay Quý Mộng Trạch cưới em không]: Tóc của Manh Manh mọc nhanh ghế ~ Nice nóng lắm nhỉ, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính bết vào trán rồi kìa, quá là đáng yêu [ảnh chụp màn hình phóng to]
[Điên cuồng yêu Quý Mộng Trạch]: Không biết trạm fan có gửi nhiều kem không ha ha ha ~
[Manh đáng yêu tự nhiên]: @Trạm fan Trung đầu tiên của Quý Mộng Trạch Đầu tàu được lật thẻ rồi này! Chúc mừng nha chúc mừng nha!

Hứa Kỳ Sâm ôm điện thoại, mím môi cười.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì thế, fan Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch đều đến đây tiếp ứng, đoàn phim như kiểu ăn Tết không bằng ý ha ha ha.”
“Đúng đấy, nhiều đồ ăn ngon thật, fan hai bên đúng như thách đấu với nhau không bằng, quá là đáng yêu!”
Hứa Kỳ Sâm nghe các nhân viên công tác thảo luận, mới biết hôm nay fan Lâm Nhiên cũng tới.
Trong lòng cậu rất tò mò, bởi vì còn nhớ bài đăng mấy hôm trước của Lâm Nhiên, chắc lần này fan của anh tiếp ứng rất nhiều đồ ngọt và kẹo.
Đều là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt cả.
Nhưng mà… có ăn hết đâu, đừng nhớ thương thì hơn.
Hứa Kỳ Sâm thở dài, đoạn cầm lấy một lá thư bên trong hộp quà, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nheo mắt đọc.

Chữ của bạn fan này viết hơi ngoáy, Hứa Kỳ Sâm khom lưng, gần như dán cả đầu vào tờ thư.
Đột nhiên, một vật gì đó nho nhỏ cưng cứng đập trung đầu cậu.
Hứa Kỳ Sâm đau đến nỗi nhỏ giọng kêu thành tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Nhiên đứng ngay trước mặt, vẫn dùng cái vẻ nửa cười nửa không kia nhìn cậu, trong lồng ngực ôm mấy túi kẹo đủ hình đủ loại.


Hứa Kỳ Sâm cúi xuống liếc nhìn trên mặt đất, quả nhiên thấy được viên kẹo vừa đập trúng đầu mình, cậu nhặt nó lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, không nói gì.
Lâm Nhiên mở miệng: “Fan cũng thật là, thiếu nước đem tất cả kẹo trong nhà máy đến nữa thôi, chia cho hết nhân viên công tác rồi mà vẫn còn thừa nhiều thế này.” Anh nhướng mày, “Cho em chút đó.”
“Cảm ơn ạ.” Ánh nắng hơi chói mắt, Hứa Kỳ Sâm lấy tay phải chắn ánh mặt trời, “Anh đặt ở đây đi.”
Rõ ràng Lâm Nhiên không hài lòng với câu trả lời này: “Em không muốn ăn giờ luôn à?”
Hứa Kỳ Sâm nheo mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tại sao?” Lâm Nhiên liếc qua khu tiếp ứng chật kín bên cạnh của cậu, “À, ra là fan mình tặng rồi nên không vừa mắt kẹo của tôi nữa đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, không nói lời nào.
Lâm Nhiên cũng ngồi xổm xuống, đoạt lấy viên kẹo sữa trong tay cậu, bóc giấy gói kẹo ra nhét mạnh vào trong miệng Hứa Kỳ Sâm.

Hứa Kỳ Sâm bị ép ngậm một viên kẹo, vẻ mặt không hề vui sướng như trong tưởng tượng của Lâm Nhiên, thậm chí còn sắp khóc đến nơi, chỉ muốn nhổ kẹo ra thôi.
“Này, hôm nay em làm sao thế?”
“Em nhổ ra được không ạ?” Hứa Kỳ Sâm lúng búng dò hỏi.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu, Lâm Nhiên không tài nào nổi giận được, chỉ thấy cậu cứ lạ kì sao sao: “Nhổ đi.”
Hứa Kỳ Sâm cầm lấy giấy gói kẹo trong tay Lâm Nhiên, sau đó gói viên kẹo mình vừa nhổ lại thật cẩn thận.

Lâm Nhiên quan sát cậu hoàn thành một loạt động tác này, bỗng nhiên nắm lấy cằm cậu: “Há miệng ra.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, mím miệng thật chặt.
“Nhanh lên.

Không tôi nhét kẹo ngập đầy miệng em.”
Hứa Kỳ Sâm đành phải hé miệng ra một xíu xiu.
“Rốt cuộc là em bị sao vậy?”
“Chỉ là hơi…loét miệng, mỗi lần ăn đồ ngọt vào là rất đau.” Hứa Kỳ Sâm thì thầm trả lời.
Lâm Nhiên nhíu mày: “Ở chỗ nào, để tôi xem.”
Hứa Kỳ Sâm rướn đầu lưỡi ra, trên đó có một vết thương rất rõ ràng, diện tích loét không hề nhỏ, giờ đã trắng bệch.
“Em chê đồ ăn đoàn phim không ngon, muốn ăn thịt đúng không?” Lâm Nhiên bắt đầu cười nhạo cậu không thương tiếc.
Hứa Kỳ Sâm lí nhí phản bác: “Không phải do em tự cắn mà.”
Lâm Nhiên vô thức cao giọng lên: “Không phải em tự cắn thì là tôi cắn chắc…”
Vừa dứt lời, thấy đối phương nhìn thẳng vào mình, vẻ cười nhạo trước đó của Lâm Nhiên dần dần biến mất.



Bình Luận (0)
Comment