Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 21


Bầu không khí có phần lúng túng.
Hứa Kỳ Sâm không ngốc, cậu nhìn ra được thái độ kì lạ của Lâm Nhiên, nhưng để tránh tự làm mình bị thương, cậu vẫn chọn vờ như chưa thấy gì xảy ra cả.
Ngay sau đó, Lâm Nhiên cười mấy tiếng: “Đùa thôi, đến lúc tuyên truyền phim chắc chắn sẽ có chuyện marketing CP mà.”
Bạch Dực cũng cười rộ lên: “Đúng vậy, những chuyện này đều rất bình thường, trước giờ công ty chúng em vẫn thường marketing CP mà.” Nói rồi huých vai Thẩm Hoán, “Thực ra A Hoán cũng có nhiều mối quan hệ bí mật với phái nữ lắm, trước khi ra mắt không ít bạn gái đâu, tại công ty thấy Mộng Trạch và cậu ấy tương đối hợp nhau nên mới tạo CP chính thức, tên là CP Mộng Ảo (*), trưởng nhóm với Tưởng Lăng cũng ghép đôi, tên CP là Kỳ Lân, nghe hay nhỉ? Chỉ có mình em là không có CP với ai hết ha ha ha.”
(*) Mộng trong Mộng Trạch, Huyễn (Ảo) đồng âm Huàn với Hoán trong Thẩm Hoán.
Kỳ trong Minh Kỳ, Lân [Lín] gần âm với Lăng [Líng].
Hứa Kỳ Sâm thở dài, sao khả năng quan sát của Bạch Dực lại kém như vậy chứ, “Mau ăn đi, lát nữa lại nguội mất bây giờ.”
“Biết rồi mà.” Bạch Dực bĩu môi, “Nhưng mà dạo gần đây tớ thấy CP của cậu với Lâm Nhiên cũng nổi tiếng lắm, trên Weibo độ thảo luận rất cao, còn chưa quay xong đã nhiều người nhảy hố như vậy rồi, tiềm năng ghê á.”
Thẩm Hoán tháo găng tay ra, “Không ai bảo cậu lúc ăn thì bớt nói chuyện lại sao?”
Bạch Dực trừng mắt lườm cậu ta, “Cậu càng quản tớ càng muốn nói nhiều hơn đấy.” Bạch Dực hung hăng vặn xoắn đầu con tôm ném vào tay Thẩm Hoán, rồi lại như vừa nhớ ra điều gì, “Đúng rồi Mộng Trạch, cảnh quay tối nay của cậu vẫn ở khách sạn à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Thuê khách sạn này một ngày, có hai cảnh quay cùng địa điểm, một cảnh vừa quay gần như là xong rồi, buổi tối còn một cảnh…” Nói đến đây, Hứa Kỳ Sâm đột nhiên im bặt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên ung dung chớp mắt, cong khóe môi.
“Còn một cảnh gì?”
Nhớ ra đó là cảnh quay gì, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu giả ngu để qua mặt, “À… Thì là…”
Lâm Nhiên trả lời dứt khoát: “Cảnh giường chiếu.”
Bạch Dực phát sặc trước ba chữ này, không ngừng ho khan.

Thẩm Hoán tỏ vẻ ghét bỏ, hơi dịch khỏi chỗ ngồi, “Đã bảo cậu bớt nói đi rồi mà, đáng đời.”
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng mở lon nước trước mặt giúp Bạch Dực, “Mau uống đi.”
Bạch Dực tu một ngụm nước đầy, rồi lại tiếp tục ho khan, mãi mới dừng lại được: “Quả nhiên là đạo diễn Trần có khác, tớ có thể hỏi tiêu chuẩn cảnh giường chiếu cao cỡ nào không?”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Sao cậu nhiều chuyện vậy hả, không phải như cậu nghĩ, cảnh quay sẽ không quá rõ ràng đâu.”
“Có tắt đèn không?”
Thẩm Hoán đột nhiên gõ nhẹ lên đầu Bạch Dực: “Cậu im miệng đi.”
Lâm Nhiên cười trả lời: “Có thể coi là làm một nửa rồi tắt đèn.”

Bạch Dực hết sức phấn khích: “Một nửa là bao lâu ạ?”
Hứa Kỳ Sâm rất lúng túng: “Có thể đừng thảo luận vấn đề này nữa không…” Rõ ràng là đến tham ban cơ mà, sao lại biến thành vừa ăn tôm hùm đất vừa thảo luận cảnh giường chiếu là sao vậy.
Bạch Dực nhìn vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm, cầm lon nước đụng Hứa Kỳ Sâm một chút: “Không sao đâu, trai thẳng không sợ gì hết.”
Hứa Kỳ Sâm vùi đầu xuống thấp hơn nữa.
Quan trọng là, tớ không phải trai thẳng…
Bạch Dực tiếp tục bật đài: “Sợ cái gì, để tớ kể cho cậu nghe, lần trước tớ lang thang trên Weibo, vô tình bấm vào một bức ảnh toàn cảnh, dọa chết tớ rồi, là truyện người lớn 3P của tớ, Minh Kỳ với Tưởng Lăng! Tớ sợ đến nỗi suýt nữa thì trượt tay nhấn like!”
Hứa Kỳ Sâm nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta: “Cậu be bé cái mồm thôi.”
Đúng là đồ trai thẳng không biết sợ là gì.
“Khỏi nói, bạn fan kia viết tốt cực! Muốn văn phong có văn phong, muốn cốt truyện có cốt truyện, nhưng tớ không hài lòng lắm, dù gì đi nữa thì tớ cũng phải là công chứ, hơn nữa tớ mà công thì cũng phải là công của Mộng Trạch.”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày: “Đừng…”
“Bởi vì Mộng Trạch rất là đẹp! “Bạch Dực cười he he, “Lại nói, đây là cảnh giường chiếu đầu tiên của Mộng Trạch đó! Bởi vì trước toàn đóng mấy phim thần tượng không à, cuối cùng Mộng Trạch của chúng ta cũng có thể đóng cảnh giường chiếu rồi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn điệu bộ như người cha già rưng rưng của Bạch Dực, hoàn toàn cạn lời.
Lâm Nhiên cầm lon nước trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Vậy là cảnh giường chiếu đầu tiên lại quay cùng với tôi, nghe thảm quá nhỉ?” Nói rồi uống một ngụm.
Giờ phút này Hứa Kỳ Sâm chỉ muốn rút linh hồn mình khỏi cái hiện trường xử tội này, bỗng nhiên thấy chân ngưa ngứa, cúi đầu nhìn xuống thì bắt gặp tay của Lâm Nhiên đang thản nhiên đặt lên trên đùi cậu.
Hứa Kỳ Sâm ghé mắt sang, ấy thế mà con người này vẫn rất mực điềm nhiên, rõ ra dáng trò chuyện với Bạch Dực ngồi bên kia.
“Làm gì có chuyện, phải mà cho em cơ hội này chắc em tình nguyện hai trăm phần trăm luôn ấy chứ!” Bạch Dực cực kỳ phấn khích, Thẩm Hoán vừa định mở miệng, Bạch Dực đã ngăn lại, “Rồi rồi cậu đừng nói gì hết, tớ biết là tớ nằm mơ rồi.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn đang đeo găng tay, không thể rút tay anh ra được, đành lặng lẽ dịch chân đi, lại bị đối phương giữ chặt lấy không thể động đậy được.
Người này cũng thích trêu ghẹo người khác ra trò.
Hứa Kỳ Sâm thấy bất bình trong lòng, bèn đạp mạnh một cái vào chân Lâm Nhiên.
“A!”
Tiếng kêu của Bạch Dực dọa Hứa Kỳ Sâm run bắn, tưởng mình vừa dẫm nhầm người.

“Tớ vừa mới nhớ ra bánh ngọt mua cho cậu vẫn đang để ở công ty…” Bạch Dực ra chiều khóc lóc, “Thể nào cũng bị chị Vân lấy đi hết cho xem.”
Lâm Nhiên bị đạp một chân vẫn vô cùng bình tĩnh, cười hỏi: “Sao lại thế?”
Bạch Dực bắt chước theo điệu bộ của Lý Vân, trả lời: “Thân làm thần tượng, nhiệm vụ hàng đầu phải là tự quản lý vóc dáng.” Cậu ta thở dài, “Trong nhóm chỉ có mỗi Mộng Trạch là được ăn thả ga, bởi vì có ăn mãi cũng không mập lên được.”

Hứa Kỳ Sâm thầm trả lời trong lòng, vì đó là hình tượng thiết lập của cậu thôi…
“Mà này, trước đây chắc hai người đã từng diễn cảnh hôn rồi nhỉ?”
Cuối cùng Hứa Kỳ Sâm không nhịn được nữa, “Sao cậu lại bắt đầu thế rồi! Ăn nhanh lên rồi đi về đi, tớ còn phải làm việc nữa chứ.”
Bạch Dực tủi thân, “Mộng Trạch, sao cậu có thể đối xử như vậy với tớ được chứ ~ Tớ đang quan tâm cậu cơ mà.”
Thẩm Hoán cũng không nhịn nổi nữa, xách Bạch Dực lên, “Đi đi đi, cậu phiền quá đi, lát nữa còn phải tới thử tạo hình nữa đây, đừng có ở đây nhiều chuyện nữa.”
Bên Bạch Dực cũng nhận được WeChat, đành phải trưng ra vẻ mặt đưa đám kết thúc cuộc hành trình tham ban lần này.
Tiễn được đồng đội đi rồi, Hứa Kỳ Sâm thở phào một hơi.
Bữa ăn này quá mức vất vả.
Bỗng nhiên cảm thấy vai mình trĩu xuống.
Là Lâm Nhiên đứng ở đằng sau, gác cằm lên vai cậu.
“Đau chân quá đi à.”
Hứa Kỳ Sâm tránh vai ra, “Tại anh trêu em trước đấy.”
Vẻ mặt Lâm Nhiên cực kì vô tội, “Đâu có đâu mà.”
Hứa Kỳ Sâm biết anh sẽ không thừa nhận, bỏ đi trước một mình, Lâm Nhiên vẫn theo đằng sau, “Tủ lạnh nhỏ của em đâu rồi, từ lúc về nước đã không thấy bóng dáng nó nữa, tôi vẫn còn muốn ăn kem mà.”
Hứa Kỳ Sâm: “Xử lí xong hết ở Pháp rồi, không cần thiết phải chở về, sao tự nhiên anh lại muốn ăn kem?”
“Đầu lưỡi đau lắm.” Lâm Nhiên thốt lên ai oán, “Tôi vừa phải ăn tôm hùm đất cay như thế với em còn gì.”
Hứa Kỳ Sâm quay người, liếc mắt nhìn Lâm Nhiên, “Sao anh lại nói chuyện với em bằng cái giọng đó? Anh bị nhiễm Bạch Dực rồi đấy à?”
Lâm Nhiên nghe vậy, bất đắc dĩ đến cùng cực, thở dài: “Xét về phương diện này, em đúng là một con số không.”
Hứa Kỳ Sâm chẳng hiểu gì: “Phương diện nào cơ ạ?”
Lâm Nhiên xua tay, “Thôi, không có gì.”
Nói xong câu đó, Lâm Nhiên rời đi.

Cậu cũng không đi tìm, chỉ gọi Tiểu Tiểu đến giúp thu dọn tàn cục một tay, mặc dù Tiểu Tiểu không muốn để cậu động tay động chân, nhưng từ trước tới nay Hứa Kỳ Sâm chưa từng coi mình là minh tinh chân chính, dù sao cũng chỉ là một phần chức trách mà thôi.

So với những lời Lâm Nhiên vừa nói, những lúc rảnh rỗi, Hứa Kỳ Sâm lại lo về cảnh giường chiếu tối nay nhiều hơn, vừa nghĩ tới đây đầu óc cậu đã choáng váng khôn tả.

Mới cảnh hôn thôi cậu đã không ứng phó kịp rồi chứ đừng nói gì đến cảnh giường chiếu, cậu chỉ lo đến lúc đó cậu sẽ sợ đến nỗi cứng đơ thành một khúc gỗ.
Hơn nữa kịch bản cũng rất đơn giản, hơn phân nửa bộ phim này đều dựa vào bản thân diễn viên tự mình thể hiện.
Hứa Kỳ Sâm hết cách rồi, đành phải xem lại tiểu sử của nhân vật trong truyện mình đã viết ra để lấy cảm xúc.
Không biết đã xem bao lâu, đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói của Trần An Bình, “Cậu đang xem cái gì thế?”
“Dạ?” Hứa Kỳ Sâm đứng phắt dậy.
“Cậu viết tiểu sử nhân vật à?” Ánh mắt đạo diễn Trần toát lên vẻ khen ngợi, “Bây giờ chẳng có mấy diễn viên nghiêm túc được như vậy đâu.”
Hứa Kỳ Sâm không phải không biết xấu hổ, viết tiểu sử nhân vật là thói quen cậu vẫn luôn duy trì mỗi khi viết truyện.
“Cậu căng thẳng lắm nhỉ.” Trần An Bình cười, “Thật ra cũng không có gì đâu, cảnh giường chiếu chẳng qua cũng chỉ là một cảnh quay, đối tượng là ai không quan trọng, như trong tình yêu ấy, có người thích nữ giới, có người thích nam giới, có vấn đề gì đâu nào.”
Quả nhiên, thiết lập bối cảnh ở nước ngoài vẫn tốt hơn cả, Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ, lời nói như thế này chẳng dễ gì mà nghe được từ miệng của một vị đạo diễn trung niên.
“Không phải cháu mâu thuẫn việc quay cảnh giường chiếu với minh tinh nam đâu ạ.” Hứa Kỳ Sâm giải thích, “Thực ra là vì cháu không đủ kinh nghiệm nên mới thấy lo lắng, sợ mình diễn không tốt làm chậm trễ cả đoàn phim.”
Trần An Bình cười: “Diễn không tốt là chuyện rất bình thường, nếu lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu mà tự nhiên hoàn chỉnh thì mới kì lạ.” Ông vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Yêu cầu duy nhất của tôi với cậu là hoàn toàn tập trung tinh thần vào nhân vật.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Trần An Bình nói không sai, tính cách của Úc Ninh ở giai đoạn này có một sự chênh lệch quá lớn với cậu, tựa như những mặt trái, hay thậm chí là những khía cạnh tăm tối từ sâu trong con người cậu đang dần tập hợp lại và được khuếch đại hơn.
“Hơn nữa, chúng tôi cũng không cần cảnh quay quá rõ ràng, bằng không khó mà qua được khâu kiểm duyệt trong nước.

Nếu muốn truyền đạt được điều gì thông qua bộ phim này, phải đảm bảo được rằng có thể chiếu phim thuận lợi trong nước, không thì chẳng còn nghĩa lí gì nữa.”
Lời nói của Trần An Bình rất thật, mặc dù Hứa Kỳ Sâm thiết lập thế giới này không hoàn toàn phong sát(*) chuyện đồng tính luyến ái, nhưng thành kiến thì vẫn còn tồn tại, bởi cậu không muốn tạo ra một thế giới quá mức tốt đẹp, thế giới giả tưởng quá thoát ly với hiện thực sẽ làm mất đi rất nhiều cảm giác chân thực và tính cộng hưởng.
(*) Phong sát: Cấm hoặc phong tỏa ngăn chặn một người hoặc một nội dung, sản phẩm tiếp tục xuất hiện trong một lĩnh vực nhất định.
“Vâng ạ.”
“Lát nữa Lâm Nhiên tới đây, chúng ta sẽ cùng thảo luận cụ thể hơn về quy trình và mấy thứ khác như vị trí, tổ mĩ thuật tạo hình cũng sẽ chờ sẵn bên này, hỗ trợ chỉ đạo bố trí phim trường và phân công ống kính.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, sau cuộc trò chuyện với Trần An Bình, nỗi sợ hãi trong lòng cậu đã vơi đi rất nhiều.
Chợt nhớ tới gì đó, Hứa Kỳ Sâm hỏi trong lòng: “0901, tôi muốn mua đồ.”
0901: “Ngài Hứa cần gì sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Có kem không?”
0901: “Có, ngài Hứa muốn lấy vị gì?”
Hứa Kỳ Sâm: “…Vị chanh đi.”
0901: “Được thôi.”

Hứa Kỳ Sâm: “Đợi lát nữa tôi đến chỗ không có ai rồi cậu hẵng đưa nhé.”
0901: “Được thôi…”
Hứa Kỳ Sâm đi ra đằng sau một tấm bảng đạo cụ: “Được rồi đấy.”
0901: “Xòe tay ra đi, ngài Hứa.”
Ngoan ngoãn xòe tay ra, lập tức trên tay xuất hiện một hộp kem vị chanh.

Hứa Kỳ Sâm rất hài lòng, cảm thấy năm trăm điểm trong tài khoản bị trừ đi cũng chẳng quá mức đau lòng.
Cậu ngó nghiêng xung quanh, thấy Lâm Nhiên đang ngồi một góc đọc kịch bản, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.

Hứa Kỳ Sâm do dự giây lát, song vẫn rón rén đi tới, đặt kem bên cạnh anh, sau đó vờ như chưa có chuyện gì xảy ra chuồn đi.
“Đứng lại!” Đúng như dự đoán, Lâm Nhiên vẫn gọi cậu lại, “Em nghĩ tôi bị mù đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm xoay người, “Không ạ, chỉ là em không muốn làm phiền anh thôi.”
Lâm Nhiên nhìn thoáng qua hộp kem, trên mặt lộ ra một nụ cười trẻ con, “Mua kem cho tôi thật đấy à.” Anh vui vẻ xé đóng gói ra, “Có thời gian đi khi nào thế?”
“À… “Hứa Kỳ Sâm chột dạ không thôi, “Em nhờ Tiểu Tiểu mua giùm.”
Thấy Lâm Nhiên vui vẻ, Hứa Kỳ Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy em…”
“Đợi chút đã.” Lâm Nhiên đứng lên, “Tôi muốn giải thích.”
“Giải thích gì ạ?”
“Vừa nãy em hỏi tại sao tôi lại làm mấy chuyện như thế, tôi bảo rằng trên phương diện nào đó, em như con số không ấy.”
Hứa Kỳ Sâm à một tiếng.
Vẻ mặt Lâm Nhiên bỗng nghiêm túc hẳn lên.
“Thứ nhất, lúc đó không phải tôi bị nhiễm Bạch Dực, đó là làm nũng.”
“Thứ hai, cũng không phải tôi trêu em.”
Anh sải một bước dài tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, nhỏ giọng mà rằng.
“Mà là, tôi đang ghen.”
Cảm tưởng như trái tim mình không thể nào đợi chờ thêm được nữa, chỉ muốn nhảy phắt ra khỏi cái cơ thể tầm thường chẳng có gì lạ này, nhào hẳn lên người người trước mắt.
Đây là một loại ảo giác lâu rồi không gặp.



Bình Luận (0)
Comment