Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 45


Đây là nơi luyện ngục quái thú.
Từng lồng giam trong suốt san sát nhau giam giữ muôn loài quái thú.
Khoảnh khắc cửa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một quái thú nhỏ có bản thể là thằn lằn, gân xanh trên mặt hằn lên đáng sợ, chằng chịt như rễ cây ngoằn ngoèo rắn chắc, lớp vảy xanh lục lúc ẩn lúc hiện, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc bên cạnh cuồn cuộn bơm chất lỏng màu lam không rõ nguồn gốc vào trong cơ thể.

Con ngươi nó thay đổi không ngừng, một giây trước vẫn còn mang sắc đen không khác gì một con người, một giây sau đã vụt lóe thành con ngươi màu vàng của mắt thằn lằn, trên mặt không có bất kì cảm xúc nào, ngay cả đau đớn cũng không.
Trong không gian chật chội bên cạnh là một đứa trẻ bị cố định trên băng thí nghiệm thẳng đứng, ống dẫn vận chuyển vào trong cơ thể nó một loại chất lỏng có màu sắc rực rỡ tươi đẹp.

Thoạt trông, nó chỉ là một đứa trẻ loài người chừng năm, sáu tuổi với gương mặt đáng yêu ngoan ngoãn, sau lưng mọc ra đôi cánh trắng ngà tựa một thiên sứ, thế nhưng lồng ngực nó đã bị mở bung, không có da thịt bao bọc, chỉ có trái tim đỏ tươi đập từng nhịp yếu ớt.
Không thể không nhìn sang nơi khác, thế nhưng vẫn chẳng tài nào né tránh được những cảnh tượng tàn nhẫn ấy.

Bị tróc lột toàn bộ lớp da ngâm trong lọ thuốc nước, bị trói trên ghế điện co giật nôn mửa, bị tiêm quá nhiều thuốc khiến tinh thần không còn ổn định, cánh tay bị chặt sống phải dùng thuốc nước làm chất xúc tác để tái tạo sinh trưởng…
Hết cái này đến cái này, không có hồi kết.
Phát hiện ra cảm xúc của Mục Diêu ở bên cạnh đã dần trở nên kì lạ, Hứa Kỳ Sâm lập tức nắm lấy tay hắn, “Đừng nhìn nữa.”
Ngón tay Mục Diêu cứng ngắc lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán thấp thoáng ẩn hiện.
Còn chưa xoa dịu được cảm xúc của Mục Diêu, Ninh Tranh đã sụp đổ mất rồi.
Sự đối xử tàn nhẫn với những loài quái thú này khiến khuôn mặt Dư Thương hiện lên càng rõ nét trong tâm trí anh ta, tựa như có thể nhìn thấy từng vết thương, từng phương pháp nghiên cứu khủng khiếp ấy ngày một nhiều trên cơ thể cậu bé.
Không được.
Phải tìm được em ấy.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Ninh Tranh gần như mất đi toàn bộ lí trí, điên cuồng kiểm tra từng phòng giam một ở nơi này, không kìm đặng lòng lên tiếng nhắc nhở, “Ninh Tranh, anh bình tĩnh lại chút đi.”
Đối phương bỏ ngoài tai lời nói của cậu, bước chân càng lúc càng nhanh.
Mục Diêu và Hứa Kỳ Sâm vẫn theo sát đằng sau anh ta, mãi đến tận khi nhìn thấy bóng dáng vội vã ấy đứng dại ra trước một căn phòng kính.
Hai người lập tức chạy tới.
Quả nhiên, thứ được giam giữ trong căn phòng trước mặt này chính là Tiểu Thương mà bọn họ đã tìm kiếm từ nãy.
Cậu bé mặc bộ đồ thí nghiệm màu trắng, hai tay bị kéo cao lên bằng hai sợi dây cáp thép, tác dụng của thuốc khiến mái tóc dài chạm mắt cá chân chỉ trong một đêm.

Cậu bé bị treo cao, gục đầu thật thấp, không nhìn được rõ vẻ mặt.
Sợi xích kéo cao hai tay được liên kết với thiết bị giật điện, chỉ thấy đèn đỏ bên dưới máy móc chợt sáng lên, một dòng điện đi qua dây xích bắn thẳng vào cơ thể.

Dư Thương trúng điện, phần cổ gục xuống bỗng nhiên ngửa hẳn ra sau như phản xạ có điều kiện, lúc này cả ba người mới nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu bé.
Đôi mắt nhắm chặt tuôn ra hai hàng nước mắt đẫm máu.
Ninh Tranh giơ súng trên tay, bắn liên tiếp lên tấm kính trước mặt, nhưng tấm kính gần chỉ xuất hiện vết nứt.
Là kính chống đạn.
Mục Diêu lùi về sau vài bước, rồi đột ngột lao lên, đá vào đúng vết nứt vừa bị viên đạn sượt qua, tấm kính lập tức vỡ vụn, ba người tiến lại gần, Mục Diêu lại đạp một cước lên máy móc, rồi nhảy lên cao dùng móng vuốt cắt đứt hai sợi dây xích.
Dư Thương mất khống chế theo đà ngã xuống, được Ninh Tranh đỡ lấy.
Mục Diêu cảm thấy kì lạ, vừa định tiến lên đã bị Hứa Kỳ Sâm kéo lại, khó hiểu thì thầm hỏi, “Sao lại cản em? Tiểu Thương là yêu thú mà?”
Đúng là không có mắt quan sát gì cả.
Hứa Kỳ Sâm thở dài, nhỏ giọng, “Nói chung là hiện giờ em ấy không có cần em.”
Ninh Tranh kiểm tra hơi thở của Tiểu Thương, sau đó dùng bàn tay mềm mại lau nước mắt máu trên mặt cậu bé, khẽ khàng gọi tên, nhưng Tiểu Thương đã rơi sâu vào hôn mê, không có một tiếng đáp lại.
Mặc dù đã cứu được người, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn cứ âm ỉ một nỗi bất an trong lòng.
Tuy đúng là sức chiến đấu của Ninh Tranh và Mục Diêu không hề tầm thường, nhưng nơi này không thể so sánh với những chỗ khác, nếu đang tiến hành nghiên cứu phi pháp trên nhiều loại quái thú như vậy, theo lý mà nói phải có sự bảo vệ thật nghiêm ngặt mới đúng.
Cậu có cảm giác rằng lần hành động này của bọn họ quá suôn sẻ rồi.
Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Chúng ta đưa em ấy ra ngoài trước đã.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng vỗ tay.
“Quả nhiên là bản thể giống chó kích thước cỡ lớn, thể lực và sức chiến đấu đúng là không đặt lên bàn cân với mấy con quái thú nhỏ bé kia được.”
Hành lang văng vẳng một thanh âm, Mục Diêu theo bản năng đứng chắn trước người Hứa Kỳ Sâm, hai tay đã bung ra móng vuốt.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng đi tới trước mặt bọn họ, liếc mắt nhìn Ninh Tranh đang ôm Dư Thương, đẩy gọng kính trên sống mũi, “Ồ, đây không phải đội trưởng của Cục quản lí dân số dị biệt sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ninh Tranh lạnh lùng nhìn hắn, đối phương lại nở nụ cười, “Trước đây chúng tôi đã nhắc đến chuyện hợp tác với Cục quản lí dị biệt, nhưng mà các người nhất quyết không đồng ý, làm chúng tôi phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể bắt được nhiều vật thí nghiệm như vậy.

Lúc đó tôi còn băn khoăn, không hiểu nổi rõ ràng chức trách của Cục quản lí dị biệt là bắt giữ quái thú trà trộn trong con người, nếu giờ đây bọn chúng được sử dụng để nghiên cứu mang lại lợi ích cho con người, tại sao lại không đồng ý cơ chứ?”
Nói đến đây sắc mặt bỗng thay đổi, hừ lạnh một tiếng, “Suy nghĩ lâu như vậy, hóa ra đội trưởng Ninh của Cục quản lí dị biệt lại thích thế này.


Mà kì lạ thật đấy, tôi nghe nói rằng không phải bố mẹ của đội trưởng Ninh đã chết trong tay quái thú sao, tại sao giờ đây lại ôm một con quái thú vào lòng thế này, không sợ bố mẹ dưới suối vàng chết không nhắm mắt ư?”
Lời nói này như lưỡi dao sắc nhọn, từng câu từng chữ khoét thẳng vào lồng ngực Ninh Tranh.
Hai tay ôm Dư Thương siết lại thật chặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc mày đã làm gì em ấy rồi?!”
“Cái loại quái thú thấp kém này nếu không phải tự dâng mình tới cửa, bọn tôi cũng chẳng thèm lấy làm vật thí nghiệm làm gì.” Thạch Vĩ khoanh hai tay, “Mới dùng thuốc liều lượng thấp nhất đã hôn mê bất tỉnh rồi, vốn chỉ định lột da làm tiêu bản cho xong chuyện thôi.”
Vừa nói, vừa quét mắt về phía Mục Diêu.
“Nhưng tôi lại suy nghĩ một chút, không được, phải giữ nó lại làm mồi nhử chứ.

Lỡ như hai đứa ngu xuẩn kia phá hỏng chuyện của tôi, không đưa được người tới thì phải làm sao bây giờ?”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày.
Ninh Tranh giơ súng lên nhắm thẳng vào Thạch Vĩ, Thạch Vĩ liếc mắt nhìn Dư Thương vẫn còn đang hôn mê.
“Tôi nói này đội trưởng Ninh, anh suy nghĩ kĩ lại rồi hẵng nổ súng nhé.”
Ninh Tranh hơi do dự, ngón tay đặt trên cò súng cuối cùng vẫn đành buông lỏng.
Thạch Vĩ cười cười, lấy trong túi áo ra một bộ điều khiển nhỏ tinh vi.

Hắn lùi về sau mấy bước, mở cửa phòng giam gần nhất bên cạnh, tự mình đi vào, sau đó đóng cánh cửa kính lại.
Qua lớp cửa kính cách âm, giọng nói hắn ta như bị đè nén xuống, khô quắt và méo mó.
Hứa Kỳ Sâm nắm lấy cánh tay Mục Diêu: “Không thể ở lại đây được nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cậu tận mắt chứng kiến Thạch Vĩ ấn bộ điều khiển trên tay, mặt đất bắt đầu rung chuyển, sàn kim loại chầm chậm tách sang hai bên.
Một dãy lồng kim loại dưới sàn từ từ nhô lên, sau đó cạch một tiếng, tất cả các lồng lập tức được mở ra, đủ loại quái thú mặt mũi ghê rợn xuất hiện, phần lớn ở dạng nửa người nửa thú, kích thước khổng lồ, tốc độ cực nhanh.
Đây là những quái thú dị năng mà Thạch Vĩ nghiên cứu ra!
Mười mấy con quái thú đáng sợ lập tức nhìn về phía cả bốn người, dường như bọn chúng đã hoàn toàn mất trí, tròng mắt không có con ngươi, chỉ là một khoảng xanh trắng.


Mặc dù vẫn mang khuôn mặt của con người, nhưng những cái miệng khổng lồ không che kín được răng nanh mọc dài, dựa vào bản năng giết chóc lao thẳng tới con mồi trước mặt.
Ninh Tranh vững vàng nổ súng nhằm vào chính giữa đầu của mấy con quái thú đột biến gần nhất, nhưng những con quái thú ấy căn bản không còn là sinh vật tầm thường nữa, thể lực của bọn chúng đã có sự biến hóa kinh người dưới sự kích thích của thuốc, dù vết thương bị bắn trúng chảy máu ồ ạt cũng chỉ giữ chân được một chút mà thôi, khuôn mặt máu me đầm đìa trở lại vẻ hung dữ, một lần nữa lao về phía bọn họ.
Mục Diêu phi người lên trước, đạp bay những con quái thú dợm tới gần, khiến cơ thể chúng va mạnh vào phòng giam bằng kính nơi Thạch Vĩ đang ở trong.

Hứa Kỳ Sâm nhìn về phía Thạch Vĩ, ánh mắt đối phương vô cùng kì lạ.
Sự kì lạ không thể giải thích được.
Ninh Tranh ôm Dư Thương tới một góc phòng giam, đặt cậu bé xuống dựa người lên vách tường, sau đó xoay người nói với Mục Diêu.
“Kéo sợi dây thép này xuống giúp tôi.”
Mục Diêu quay đầu lại, nhìn Ninh Tranh cởi cổ tay áo ra, đạp lên băng thí nghiệm chặt đứt đầu dây cáp thép cổ định trên trần nhà, ném về phía Ninh Tranh, sau đó lập tức quay người, đá văng một con quái thú chực lại gần ra lần nữa.
Nhưng dù con quái thú đó có bị đánh như thế nào cũng sẽ không dừng lại.
Như thể đã không còn cảm nhận được đau đớn.
Không, bọn chúng không còn cảm nhận được bất cứ cái gì nữa.
Hành động chống đỡ liên tục bò dậy nhằm về phía con mồi của bọn chúng chính là bản năng săn mồi bị phóng đại vô tận bởi thuốc.
Một con quái thú loang lổ đốm hoa trên mình nhào tới, động tác cực kì nhanh nhẹn.

Đối mặt với một đối thủ như vậy, những đòn tấn công thông thường căn bản không thể giúp bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, Mục Diêu đành khẽ cắn môi, dùng móng vuốt đâm xuyên qua vai phải đối thủ, sau đó gắng sức kéo mạnh, xé toạc cánh tay phải của nó xuống, đá ra thật xa.
“Cẩn thận đằng sau!”
Nghe thấy Hứa Kỳ Sâm nhắc nhở, Mục Diêu vừa định quay lại đã nghe thấy tiếng dây thép vung tới.
Một con quái thú họ sói định tấn công từ đằng sau bị Ninh Tranh quấn chặt dây thép quanh cổ, mặc dù Ninh Tranh chỉ là một con người bình thường, những nhiều năm ròng thực chiến đã sớm huấn luyện cho anh ta sức chịu đựng và kĩ năng chiến đấu đáng kinh ngạc.
Mục Diêu xoay người, thấy con quái thú đã mất hoàn toàn lí trí, tay siết chặt thành nắm đấm.
Ninh Tranh nghiến răng gào hỏi: “Cậu vẫn còn tưởng rằng bọn chúng là đồng loại của mình à?”
Mục Diêu cau mày, trở tay xé toang cơ thể của con quái thú họ sói đang bị Ninh Tranh siết cổ không thể thở nổi, Ninh Tranh đột ngột hất cổ tay, dây thép cũng bị vung ra.
Đúng vậy.
Những con quái thú này đã không còn là đồng loại của hắn nữa.
Bọn chúng sớm đã chỉ còn là một bộ xác rỗng mà thôi.
Bị dồn đến không còn đường lui, Mục Diêu từ bỏ ý định ban đầu là không làm hại tới những con quái thú.
Vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, dù hai tay có nhuốm đầy máu tươi, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hai người phối hợp càng thêm ăn ý, những con quái thú dị năng đều bị Mục Diêu xé xác, máu tươi chảy thành vũng, quần áo của hai người cũng nhuộm đỏ gay mắt, mãi tới tận khi con quái thú cuối cùng ngã xuống.
Không hiểu vì sao.
Cảm giác bất an trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa vơi bớt, thậm chí lồng ngực ngày một nặng nề hơn.

Ninh Tranh buông dây thép xuống, dùng cánh tay chằng chịt vết thương bế Dư Thương trong góc lên.
Sau cánh cửa phòng kính, Thạch Vĩ lại vỗ tay một tràng.
Như thể đối với hắn ta mà nói, trận giết chóc vừa rồi chỉ là một màn biểu diễn tuyệt vời mà thôi.
Hoặc là nói, một cuộc thử nghiệm thực sự.
“Đúng là quái thú mà tôi nhìn trúng có khác.”
Hứa Kỳ Sâm đột ngột hiểu ra.
Bản thân cậu vất vả thay đổi từng chi tiết một, phá hủy từng điềm báo ban đầu.
Căn bản đều là vô ích!
“Mục Diêu! Chạy mau!”
Ngay khoảnh khắc Hứa Kỳ Sâm gào thật to những lời này.
Hai đầu gối Mục Diêu mềm nhũn, khuỵu rạp trên mặt đất.
Hứa Kỳ Sâm bước qua sàn nhà loang lổ máu tươi, quỳ thụp xuống ôm lấy khuôn mặt của Mục Diêu.
“Mục Diêu, em sao vậy? Em nhìn anh một chút đi, nhìn anh này.”
Hắn ngẩng đầu, trống rỗng nhìn Hứa Kỳ Sâm.

Đôi mắt đã từng gom trọn ý cười dành riêng cho cậu không biết bao nhiêu lần giờ đây đã chẳng còn ánh sáng, con ngươi đen như mực dần bị ăn mòn bởi sắc máu đỏ.
Trái tim đập dữ đội một cách bất thường, cơ thể dường như không còn thuộc về mình nữa, mùi máu tươi thấm đẫm khắp sàn trở nên chất xúc tác hoàn hảo nhất.

Mục Diêu chậm rãi giơ tay lên, cố sức rút kim tiêm bắn vào cổ mình ra.
“Đi… mau…”
Nhọc nhằn, đẩy mạnh Hứa Kỳ Sâm ra.



Bình Luận (0)
Comment