Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 54


Thốt ra những lời này, trong lòng Hứa Kỳ Sâm thấp thỏm khôn nguôi.
Cái cảm giác này chẳng khác nào tâm trang khi chờ đợi thành tích kiểm tra được niêm yết danh sách trên bảng trường.
Rất muốn biết kết quả, rồi lại sợ hãi kết quả.
Nếu Tống Nguyên Ngôn từ chối cậu, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ phụ sau này thế nào đây.
Làm sao để anh ấy thích mình bây giờ.
Mấy ngón tay không kìm được siết chặt trường sam, đôi mắt vốn đang nhìn anh đảo sang phía sân khấu kịch.
“Xem trí nhớ của tôi này.”
Giọng nói anh bỗng nhiên vang lên, nhẹ nhàng tựa mây trắng.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Tống Nguyên Ngôn, thấy anh cười lấy ra một ít đồng bạc, đặt lên tay người hầu bàn, “Vị kia hát rất tuyệt, vẫn là vàng thật bạc trắng thì hơn.” Đoạn cầm lấy chiếc hộp kia đặt trên bàn, “Cậu đi đi.”
Người hầu bàn liên tục nói cảm ơn, vô cùng vui sướng đi xuống tầng.
Hứa Kỳ Sâm hơi xấu hổ.
Trong cơn bốc đồng nhất thời, cậu đã mở miệng hỏi xin quà, và giờ thì không biết phải làm gì tiếp theo.
Không có ai dạy cậu cả.
Đương hết sức rối rắm, hộp sô cô la được đẩy tới trước mặt cậu.
“Tôi cũng không biết có ngon không…” Vẻ mặt Tống Nguyên Ngôn cũng có đôi phần xấu hổ, vành tai ửng hồng, “Em nếm thử xem, có thể sẽ không ngon lắm, nếu không ăn được thì cứ vứt đi.”
Nhìn dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng của anh, Hứa Kỳ Sâm lại thấy rất vui vẻ, nhận lấy chiếc hộp mở nắp ra, bên trong có bốn hàng sô cô la, mỗi viên đều có hình dạng khác nhau.
“Hắn là đắt lắm nhỉ?” Hứa Kỳ Sâm cầm lấy một viên, dù sao đây cũng là thời kì Dân quốc, mấy thứ như sô cô la vẫn vô cùng hiếm lạ.
Tống Nguyên Ngôn sờ sờ chóp mũi, “Cũng bình thường, em ăn đi.”
Hứa Kỳ Sâm đặt viên trong tay lại chỗ cũ, đậy nắp hộp, “Về rồi ăn.” Sau đó lười biếng ghé đầu lên trên hộp, nghiêng mặt nhìn Tống Nguyên Ngôn, “Không giận nữa ạ?”
Tống Nguyên Ngôn ho khan hai tiếng, nhấc ấm vội vã rót trà cho mình, nhưng lúc tới miệng lại nóng bỏng cả lưỡi, “Phì, phì, khụ khụ khụ.”
Hứa Kỳ Sâm không nén được bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì, không cho cười.”
Hứa Kỳ Sâm nghe lời ra lệnh ngoan ngoãn dùng ngón trỏ và ngón tay cái kéo hai khóe môi của mình trễ xuống.
Nhưng đôi mắt vẫn cong cong.
Tống Nguyên Ngôn đảo mắt sang nơi khác, không nhìn cậu nữa.
Trái tim mãnh liệt va đập trong lồng ngực.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên hộp sô cô la.
Cũng không phải là rất muốn ăn luôn.
Giống như trước đây vậy, cậu tan học về nhà sẽ mở ngăn kéo, nhìn xem chiếc hộp sô cô la hoàn chỉnh.
Mở nắp ra, ngắm nghía từng viên hình cầu ánh vàng rực rỡ.
Tự nhắc nhở bản thân, có lẽ mình không quá cô độc.
Sau đó, một ngày nọ trở về nhà, bắt gặp dì nhỏ đang ngồi trước sô pha xem một chương trình tạp kĩ nhạt nhẽo, cậu nói “cháu về rồi” như thường lệ, thay giày vừa định vào phòng thì phát hiện ra trên bàn trà có mấy tờ giấy gói kẹo sắc vàng kim, rực rỡ như một ngọn núi vàng nhỏ.
“Dì ăn gì thế?”
Khi cậu bước tới sô pha, lọt vào tầm mắt là chiếc hộp sô cô la đã trống không quá nửa.
Đó là lần đầu tiên cậu nổi giận với dì nhỏ.
Mặc dù trong mắt cô, cậu chẳng qua là đứa trẻ con chưa qua thời kì phản nghịch.
Khúc xướng kết thúc, Tống Nguyên Ngôn và Hứa Kỳ Sâm đi xuống, nói vài câu khách sáo với bầu gánh dưới tầng, nhưng vừa chực rời đi, một người choàng áo trường sam, đội mũ vải nỉ màu đen, trong tay cầm túi sưởi bước vào, kẻ hầu người hạ đi theo, cực kì khoe mẽ.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất quen, nghe thấy bầu gánh đằng sau hô lên, “Ồ, đây không phải cậu cả Lưu sao? Hôm nay không ở hiệu buôn Tây nữa sao cậu?”
Người được gọi là cậu cả Lưu bước nửa chân qua ngưỡng cửa, “Sao lại không đi, vừa mới ra từ hiệu buôn Tây đấy, tiện đi ngang qua thì ghé xem hôm nay xướng khúc hí gì.” Dứt lời liếc mắt sang nhìn Tống Nguyên Ngôn, “Đúng là tới vội không bằng tới đúng lúc, cậu Tống cũng tới đây nghe kịch đấy à, dạo gần đây có khỏe không?”
Lúc anh ta nghiêng đầu, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy trên má phải có một nốt ruồi.
Cậu thầm kinh ngạc trong lòng, đây là cháu ngoại của Tạ lão gia, Lưu Minh Đức.
Theo thiết lập ban đầu của Hứa Kỳ Sâm, anh ta và mẹ mình – Tạ Văn Cầm hợp mưu tính kế hòng giết chết Tôn Lâm.


Sau khi Tôn Lâm chết, anh ta có thể coi là người được hưởng lợi lớn nhất, cũng là ứng cử viên có khả năng trở thành hung thủ nhất ở thế giới này.
Cậu vô thức siết tay lại.
Tống Nguyên Ngôn cong môi, “Anh Lưu dạo này có vẻ rất thoải mái thì phải, không biết khi nào mới mời em tới dinh thự nhà họ Tạ ngồi chơi đây?”
Sắc mặt Lưu Minh Đức thay đổi, “Đó là đương nhiên.” Dứt lời liếc mắt sang Hứa Kỳ Sâm, đầy vẻ khinh thường, “Đến lúc đó cũng mời cậu Tống đưa bùa hộ mệnh của mình tới làm khách dinh thự nhà họ Tạ anh đây nhé.” Rồi anh ta bước nghiêng người huých qua bả vai Tống Nguyên Ngôn, nghênh ngang đi vào kịch viện.
Hứa Kỳ Sâm đỡ cánh tay Tống Nguyên Ngôn.
Người này còn đáng ghét hơn trong thiết lập của cậu, mặc dù là con trai của trưởng nữ nhà họ Tạ nhưng buộc phải mang họ khác, dù có ra sao đi chăng nữa thì trong mắt Tạ lão gia cũng chỉ là một đứa cháu ngoại, không giống Tống Nguyên Ngôn, đường đường chính chính là con của vợ cả nhà họ Tống, thân phận tôn quý, hưởng thụ tất thảy yêu chiều.
Mặc dù hai nhà Tạ – Tống chưa từng chung đụng, nhưng cùng là thiếu gia mà một người trên trời một người dưới đất, e rằng anh ta đã thầm oán hận Tống Nguyên Ngôn trong lòng từ lâu rồi.
“Đói bụng không, có muốn ăn gì trước khi về đã không?”
Hứa Kỳ Sâm đi bên cạnh anh, lắc đầu, “Bình thường ạ, không đói lắm.”
Bước chân Tống Nguyên Ngôn đi rất chậm.

Đèn đường thắp lên sáng rực rỡ, mặc dù đường phố vô cùng náo nhiệt nhưng nhiệt độ cũng thấp xuống không ít, tay Hứa Kỳ Sâm rét căm căm, co rụt lại trong ống tay áo.
Đang đi, Tống Nguyên Ngôn bỗng nhiên dừng lại.

Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, thấy anh cắn găng tay da của mình cởi ra, đưa cho Hứa Kỳ Sâm.

Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, Tống Nguyên Ngôn đành phải túm lấy tay cậu, cúi đầu trực tiếp đeo vào.
Bàn tay ấm áp của Tống Nguyên Ngôn nắm lấy phần cổ tay lạnh lẽo, như thể đánh thức từng mạch đập say giấc.

Thấy anh chực cởi cái còn lại, Hứa Kỳ Sâm lập tức mở miệng, “Lát nữa về nhà, phu nhân nhìn thấy thì không hay đâu ạ.”
Tống Nguyên Ngôn dừng động tác cởi găng lại, “Nói cũng đúng.” Sau đó cầm lấy bàn tay không đeo găng của Hứa Kỳ Sâm nhét vào trong túi áo khoác, nghiêng đầu cười với cậu, “Vậy là được.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn chiếc răng nanh kia, quên cả trốn tránh.
Cùng chung sống với một người bạn thân như vậy mười tám năm.
Sao có thể không rung động cơ chứ.
Đúng là quá thử thách lòng người.
Đi được hai bước, Tống Nguyên Ngôn gọi một chiếc xe kéo.

Haingười ngồi trên xe, Hứa Kỳ Sâm vùi kín mặt trong chiếc khăn quàng cổ lencashmere dày, hô hấp từng nhịp giữa không gian ngập tràn mùi hương nước hoa quen thuộc của Tống Nguyên Ngôn.

Hương gỗ lành lạnh pha lẫn mùi trái cây chua chua ngọt ngọt, rất đỗi diệu kì.
Ngón tay bị nắm rất chặt, nơi tiếp xúc da dẻ đã chảy một lớp mồ hôi mỏng, chất kết dính như xúc tác cho một loại ảnh hưởng nào đó.
Con đường trở về trở nên ngắn ngủi biết bao.
Khi trở về dinh thự nhà họ Tống đèn đuốc sáng trưng, Hứa Kỳ Sâm rút tay mìn ra, cởi cả găng tay da kia xuống nhét vào trong túi áo khoác Tống Nguyên Ngôn.
Trong lòng nảy sinh một loại xúc cảm kì lạ.
Rõ ràng chỉ là một cái găng tay, vậy mà cứ như tín vật yêu đương vụng trộm.
Tống phu nhân đã trở về nhà từ sớm, lúc hai người bước vào, bà đang nói chuyện cùng chị cả của Tống Nguyên Ngôn – Tống Lễ Du, vừa nói vừa cười, xem ra đánh bài thắng được không ít.
Tống Nguyên Ngôn tự biết hôm nay mấy buổi hẹn hò của mình đều không thành công, vừa vào cửa đã chạy ngay tới ghế sô pha, thân mật sà vào lòng Tống phu nhân, “Mẹ, bên ngoài lạnh quá à.”
“Ôi chao, đang bóc quýt đây.” Tống phu nhân vừa trách giận, vừa đút múi quýt mật đã được bóc sạch sẽ vào miệng Tống Nguyên Ngôn.
“Ngọt ghê.”
Tống Lễ Du ngồi đan áo len bên cạnh cười nói, “Sao ngọt bằng miệng thằng nhóc nhà em được.”
Tống phu nhân không phải người có thể dễ dàng bị qua mặt bởi mấy hành động làm nũng này, nói một hồi vẫn quay trở lại vấn đề chính, “Hôm nay con hẹn hò thế nào? Thích tiểu thư nhà ai?”
Tống Nguyên Ngôn nghe đến đây bèn ngồi dậy từ trong lòng Tống phu nhân, húng hắng ho hai tiếng, thở ngắn than dài, “Đừng nói chuyện này nữa, tiểu thư cả ba nhà chẳng ai vừa mắt con.” Anh cười hì hì ôm lấy cánh tay Tống phu nhân, “Không thì con không cưới vợ nữa, ở bên cạnh mẹ mỗi ngày cũng rất tốt mà.”
Đôi mày thanh tú của Tống phu nhân tức giận đến run lên, “Đừng có nói nhảm nhí! Rốt cuộc là có chuyện gì hả!” Tống phu nhân quay đầu, ánh mắt rơi xuống người Hứa Kỳ Sâm đứng một bên cách đó xa xa, “A Lâm, con nói đi!”
Hứa Kỳ Sâm lạnh sống lưng, vừa định mở miệng đã bị Tống Nguyên Ngôn cắt đứt, “Mẹ làm khó em ấy cũng có ích gì, người ta vẫn cứ không vừa mắt con thôi.


Trương tiểu thư đầu tiên chê sức khỏe con yếu quá, mới ho hai tiếng đã dọa người ta chạy biến rồi.

Lâm tiểu thư thứ hai thì không hiểu sao chỉ đứng mỗi từ đằng xa liếc mắt nhìn con một cái rồi cũng bảo không phù hợp, cũng đi luôn, con còn chưa kịp nói chuyện câu nào với cổ cơ.” Tống Nguyên Ngôn thưởng thức quả quýt trên tay, “Chắc là Lâm tiểu thư chê con đẹp trai quá.”
Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bật cười.
Nói hươu nói vượn mà cũng nghiêm trang như vậy.
Tống phu nhân thở dài, “Thế… còn Hà tiểu thư thì sao?”
Tống Nguyên Ngôn nhìn thoáng qua Tống phu nhân, đặt quả quýt trong tay lên tay bà, “Mẹ đừng nhắc nữa.

Mới đầu thoạt nhìn con còn tưởng Hà tiểu thư đó là cậu ấm chứ.” Anh chỉ tay lên cổ mình ra dấu hình dung, “Mẹ không thấy đó thôi, tóc cô ấy ngắn như vầy nè, mặc trang phục cưỡi ngựa tới cuộc hẹn, tính cách cực kì táo bạo, chỉ thiếu mỗi cái cầm roi ngựa trên tay thôi.”
Nói xong còn trừng mắt nhìn Tống phu nhân, “Mẹ để con chọn vợ gì chứ, chẳng lẽ mẹ cảm thấy con thích mẫu người như vậy sao? Không bằng con trực tiếp tìm đàn ông luôn đi.”
Tống phu nhân cau mày, “Vớ vẩn! A Lâm!”
Hứa Kỳ Sâm tiến lên hai bước, “Phu nhân, thiếu gia… nói thật đó ạ, Hà tiểu thư không giống với những tiểu thư nhà giàu bình thường cho lắm.”
Tống phu nhân trầm ngâm, một hồi lâu sau không nói gì.
“Mẹ à, con còn nhỏ, cưới vợ gì mà cưới.” Anh ghé lên vai Tống phu nhân, “Mẹ không sợ con có vợ rồi sẽ quên mẹ à?”
Chị cả nhà họ Tống ngồi bên cạnh cũng cười tủm tỉm, lên tiếng khuyên giải, “Bây giờ mấy đứa nhỏ đều tôn trọng việc tự do yêu đương, lại nói những chuyện như bàn việc cưới hỏi thế này không thể chỉ một hai buổi hẹn hò mà xong ngay, mà phải tìm vài cơ hội gặp mặt, uống cà phê, qua lại mấy lần mới quen thân được.”
Vẻ mặt Tống phu nhân dịu đi đôi chút, đuổi Tống Nguyên Ngôn về phòng.
“Đại thiếu gia về rồi ạ.”
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt ra cửa, Tống Nguyên Phong – con trai cả nhà họ Tống vận bộ âu phục tối màu bước vào, ngũ quan anh ta rất dịu dàng, đôi mắt một mí hẹp dài sâu hút trông cực kì điềm đạm, thoạt nhìn hoàn toàn không có điểm gì tương tự với vẻ ngoài phô trương xuất chúng của Tống Nguyên Ngôn.
“Mẹ, chị.”
Tống phu nhân chỉ ừ một tiếng rồi im lặng đi lên tầng, nhưng Tống Lễ Du tươi cười chào hỏi đôi câu.
Hứa Kỳ Sâm nhìn qua góc nghiêng của Tống Nguyên Phong, trong lòng nghĩ tới cốt truyện nguyên tác.
Người này trông có vẻ mềm mỏng biết điều, thực chất lòng dạ khó lường, ngoài mặt tỏ vẻ nhún nhường ân cần với Tống Nguyên Ngôn được mọi người cưng chiều, thực chất trong lòng đã ghi tạc mối hận thù.
Tống Nguyên Phong kết thúc màn chào hỏi với chị cả, chuẩn bị trở về phòng, lúc đi ngang qua Hứa Kỳ Sâm chợt dừng bước lại, nở một nụ cười đầy quan tâm.
“A Lâm, dạo này đùi phải còn đau không?”
Sống lưng Hứa Kỳ Sâm đổ mồ hôi lạnh, gượng cười đáp lại, “Cũng bình thường ạ, mấy ngày nay chân không còn đau nhiều nữa.”
Tống Nguyên Phong vươn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Hứa Kỳ Sâm, “Vậy thì tốt, tôi có một người bạn học y ở Anh mới về, hai hôm nữa tôi mời cậu ấy tới nhà xem qua giúp cậu.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, che giấu ánh mắt chớp lóe, “Cảm ơn đại thiếu gia.”
“Không cần khách sáo, đều là người nhà cả.”
Giọng nói anh ta tựa như cơn gió xuân tháng ba ấm áp, Hứa Kỳ Sâm lại nghe như rơi vào hầm băng.
Đùi phải âm ỉ đau đớn.
Có lẽ người khác thì không biết, nhưng thân là tác giả, Hứa Kỳ Sâm lại rõ ràng sự thật rằng đầu sỏ gây tội khiến chân cậu biến thành thế này, không ai khác ngoài đại thiếu gia dịu dàng hiền lành ngay trước mắt.
Hứa Kỳ Sâm chậm rãi rời khỏi gian nhà trước, trở ra khu sau về phòng mình.
Thế giới này phức tạp hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều, mỗi người đều có xuất phát điểm vì lợi ích riêng của bản thân, và ở trong đó, cậu chỉ là một con tốt thí, muốn lật ngược ván cờ thì tuyệt đối không để mắc sai lầm dù chỉ một bước.
Mặc nguyên quần áo rồi nằm lên giường, cậu nhìn đăm đăm vào rèm giường, chìm trong suy nghĩ về tuyến nhân vật vừa rắc rối vừa phức tạp này, không biết suy nghĩ bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Hứa Kỳ Sâm chống người dậy, “Tôi ngủ rồi.”
“Là tôi.”
Nghe thấy giọng Tống Nguyên Ngôn, Hứa Kỳ Sâm khoác thêm một kiện áo ngoài rồi mới ra mở cửa, thấy anh mặc thường phục bưng một cái bát lớn đứng bên ngoài, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng kéo anh vào phòng, “Sao muộn thế này cậu còn chưa ngủ nữa.”
Tống Nguyên Ngôn cười bước tới, đặt cái bát trên tay lên mặt bàn gỗ lim, “Chiều nay em mới chỉ ăn một ít đồ ngọt lót dạ, tôi sợ em đói nên vừa nãy mới nhờ thím Trương nấu giúp một bát hoành thánh, chúng ta ăn cùng nhau đi.” Nói rồi kéo Hứa Kỳ Sâm tới cạnh bàn, “Mau lên, còn nóng đó.”
Hứa Kỳ Sâm bị kéo đến bàn, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Nguyên Ngôn.
“Em nhìn tôi làm gì, không đói bụng à?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Cũng đói ạ.” Nhận lấy thìa trong tay Tống Nguyên Ngôn, hai người cúi đầu ăn hoành thánh trong một cái bát tô lớn.

“Ăn ngon không?” Tống Nguyên Ngôn nhìn thẳng mắt Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhìn sa tế trôi nổi trên canh hoành thánh, rồi lại ngó qua vầng trán mướt mồ hôi của Tống Nguyên Ngôn, “Dạo gần đây cậu bắt đầu ăn cay rồi à?”
Tống Nguyên Ngôn ho khan hai tiếng, “Mùa đông trời lạnh, ăn cay cho ấm người.”
Hứa Kỳ Sâm nín cười, cắn vỏ miếng hoành thánh mỏng gần như trong suốt.
Hai người nhanh chóng hoàn thành bát hoành thánh, Hứa Kỳ Sâm mặc quá ít, vừa buông thìa xuống đã lê dép bò về giường, trùm chăn lên, “Trời lạnh lắm, em không tiễn cậu đâu.”
Nói xong, cậu lại tự cảm thấy mình có vẻ hơi lạnh nhạt, rõ ràng Tống Nguyên Ngôn có lòng tốt đưa bữa khuya tới cho cậu, mình ăn xong rồi lại đuổi người đi thì không hay chút nào, bèn bổ sung thêm, “Cảm ơn cậu ạ.”
Không ngờ Tống Nguyên Ngôn lau miệng xong, lập tức đi thẳng tới mép giường ngồi xuống.

Hứa Kỳ Sâm sợ lạnh, bọc chăn kín cả người, chỉ để lộ từ đôi mắt trở lên.
Ở nơi này không có chăn điện nên dù kín cỡ nào Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy lạnh.

Cậu duỗi thẳng cứng cả người, gắng không để bản thân run rẩy, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Ngôn không nói lời nào.
Tống Nguyên Ngôn bất chợt thò bàn tay vào trong chăn, hành động này khiến Hứa Kỳ Sâm giật bắn, “Cậu, cậu làm gì thế?”
Anh cười cười, túm được chân Hứa Kỳ Sâm, “Em nói xem tôi định làm gì?” Nói rồi vén một góc chăn lên, tìm được đùi phải của Hứa Kỳ Sâm.
Tay Tống Nguyên Ngôn rất ấm, giữ lấy mắt cá chân lạnh lẽo của Hứa Kỳ Sâm, phần hổ khẩu ấm nóng tiếp xúc với mắt cá chân hơi nhô lên, cảm giác này quen thuộc lạ.
Hứa Kỳ Sâm chống khuỷu tay hơi nhổm nửa người dậy, nhìn anh vừa nắm vừa chầm chậm dịch lên trên, từ từ đẩy ống quần ở mắt cá chân chân phải lên dần, động tác vừa thong thả vừa nhẹ nhàng, ấy vậy mà lại khiến cả người cậu như bị điện giật, trái tim cũng run rẩy theo.
Mãi đến khi ống quần được đẩy lên phần đầu gối để lộ ra một vết sẹo phẫu thuật thật dài, đường khâu vẫn còn nhìn thấy được mờ mờ.
Tống Nguyên Ngôn lấy một chiếc lọ nhỏ không biết từ đâu ra, vừa mở ra đã tràn ngập mùi hương nồng đậm của thảo dược.
Anh đổ hỗn hợp cao màu nâu sẫm ra lòng bàn tay, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay để làm ấm, sau đó nhẹ nhàng thoa khắp vùng xương bánh chè nhô lên và vết sẹo của Hứa Kỳ Sâm, chậm rãi xoa bóp.

Cao dinh dính từ từ hòa tan trên da dẻ, dần dần nóng lên, nhiệt độ mơ hồ và mùi hương thảo dược lành lạnh thẩm thấu vào sâu trong xương cốt từng chút một, lưu thông tuần hoàn, chảy tràn trong ngực.
Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mô hôi, điều này rất kì lạ, bởi vì chỉ mới nãy thôi cậu còn đang lạnh đến nỗi toàn thân cứng đờ.
Giờ phút này, dưới sự xoa bóp chầm chậm như thôi miên của anh, lại sắp sửa tan chảy.
Hệt như sô cô la.
Tất cả phần bắp chân dưới đầu gối đều lộ ra ngoài, Tống Nguyên Ngôn sợ cậu lạnh, kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên, “Còn đau không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, xem ra đúng là anh đã nghe được cuộc đối thoại của mình với Tống Nguyên Phong.
Chăm chú quan sát người đang cúi đầu mát-xa cho cậu, hai hàng lông mi của anh, độ cong từ sống mũi đến chóp mũi, và còn cả khóe miệng cong lên tự nhiên.
Thật sự rất giống.
Khung cảnh xung quanh đột nhiên đổi dời kì lạ, không còn là mùa đông lạnh thấu xương, không còn là ánh đèn ban khuya mờ mờ tỏ tỏ, mà là khuôn viên vườn trường trải đầy lá bạch quả vàng.
Cũng là tư thế kiểu này, co nhấc đầu gối lên băng ghế dài cho hai người.
“Phòng y tế không có bác sĩ nên tớ đi mua Vân Nam bạch dược.

Chỗ này đau không?” Trong trí nhớ, người kia ấn lên mắt cá chân của cậu, một cơn đau buốt do lệch vị trí ập tới.
Cậu gật đầu, nước mắt suýt chút nữa trào ra khỏi hốc mắt.
“Cậu bị trật chân rồi.”
Khẽ xì một tiếng, làn sương phun lành lạnh nồng đậm mùi thảo dược đâm xuyên qua không khí, bao trùm lên mắt cá chân sưng phù của cậu, y như một tấm chăn mùa hè mát mẻ, không thể thoải mái hơn.
“Đừng cử động, để nó ngấm đã.”
Nói xong, cả hai người rơi vào khoảng đợi chờ trầm mặc.
Ở sân thể dục cách đó chưa tới 10 met, quả bóng rổ rơi xuống, nảy từng nhịp trên mặt đất.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Giống như trái tim cậu lúc này.
“Được rồi.” Người đó đóng nắp lại, cất bình phun sương nhỏ vào trong ngực mình.
“Có đi được không? Hay là… tớ cõng cậu nhé?”
Mùi nước thuốc mãi chẳng tan biến, cũng như sự hèn nhát mà cậu chưa bao giờ gạt bỏ được ra khỏi đáy lòng.
Sự hèn nhát ấy buộc cậu phải từ chối lời ngỏ ý của đối phương.
Hồi ức đột ngột bẵng đi, Hứa Kỳ Sâm vô thức rụt chân về.
“Sao vậy? Lạnh không?”
Hứa Kỳ Sâm không nhìn vào mặt của Tống Nguyên Ngôn, cậu nằm xuống, co chân vào trong chăn, “Vâng… Hơi lạnh ạ.”
Tống Nguyên Ngôn đắp chăn lên người Hứa Kỳ Sâm, giúp cậu dém hết các mép chăn vào, chặn kín không còn khe hở.

Nhưng lúc đến chỗ mình, anh đột nhiên không dém nữa.
Mà xốc chăn lên, chui hẳn vào.
“Này! Cậu làm gì thế?”
Tống Nguyên Ngôn suỵt khẽ một tiếng, “Tôi thấy nếu em còn thế này thì có nằm cả đêm cũng không ấm lên nổi đâu.” Anh ghé lại gần Hứa Kỳ Sâm, nhưng cũng chỉ sát vào thôi chứ không ôm cậu, “Không phải hồi nhỏ chúng ta vẫn thường xuyên ngủ cùng nhau thế này sao? Nhiệt độ cơ thể của tôi khá cao, đợi khi nào em ấm lên rồi thì tôi sẽ về phòng ngủ.”
“Em không cần để ý đến tôi đâu, cứ ngủ đi.” Anh nở nụ cười gần như là lấy lòng với Hứa Kỳ Sâm, răng nanh sắc nhọn khiến lồng ngực Hứa Kỳ Sâm rất khó chịu.
Cậu xoay người, quay lưng về phía Tống Nguyên Ngôn, “Cậu đừng có ngủ quên luôn ở đây, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Giọng nói đối phương vang lên từ sau lưng, “Biết rồi, ngủ đi.”
Chừng một giây sau, người kia lại như vừa mới nhớ ra điều gì, “Đợi đã, trước khi ngủ, em có thể… gọi tên chữ của tôi một tiếng được không?”
Hứa Kỳ Sâm từ chối thẳng thừng, “Không ạ.”
“Một tiếng thôi.”
Dứt khoát không trả lời nữa.
Tống Nguyên Ngôn cũng không lằng nhằng thêm.
Hứa Kỳ Sâm không nhắm nổi mắt, cứ mỗi lần nhắm lại xuất hiện khuôn mặt đối phương, cuối cùng quyết định mở to mắt, bất động nhìn thẳng vách tường.
Người kia lại tưởng rằng cậu đã ngủ rồi, đôi chân mang tất chậm rãi dịch chuyển trên giường, đến gần mũi chân lạnh căm của cậu.
Trái tim điên cuồng không yên như con mèo hoang chẳng tài nào thuần phục, từ từ bình tĩnh lại dưới bàn tay và cái ôm dịu dàng của anh.
Ngày hôm sau, khi thức giấc, trên giường chỉ còn lại một mình cậu.
Hứa Kỳ Sâm không biết Tống Nguyên Ngôn đã rời đi từ khi nào, cậu cũng lười suy đoán.
Sáng sớm lên giúp đỡ quản gia xử lí đủ thứ việc vặt từ trên xuống dưới trong phủ, bận bịu cả một buổi sáng.
Trong lúc rảnh rỗi khi giám sát công nhân khuân vác hòn non bộ, ngồi nghỉ ngơi dựa lưng vào gốc cây khô bên cạnh hồ, Hứa Kỳ Sâm nghe được tiếng dương cầm.
Rất dịu dàng.
Cậu không hiểu biết nhiều về dương cầm, kiến thức về âm nhạc cổ điển càng ít hơn.
Nhưng không hiểu vì sao, khúc nhạc này lại khiến cậu cảm nhận được một loại trầm uất và cố chấp vô cớ.
Nha hoàn Tiểu Nguyệt theo cùng giúp đỡ đi tới, nhìn cánh cửa sổ lưu ly màu sắc rực rỡ của căn biệt thự sân vườn, lên tiếng bằng vẻ mặt đầy ước ao, “Tiểu thiếu gia lại bắt đầu đánh đàn rồi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nhớ tới cây dương cầm mình nhìn thấy trong phòng anh lần đầu tiên gặp mặt.
Tiếng đàn bỗng chốc xoay chuyển, nốt nhạc nhỏ vụn như bước chân dồn dập đang đuổi theo cái gì.
Giây tiếp theo, đột nhiên im bặt.
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nghe thím Trương gọi tên mình, cậu đáp lại rồi nhanh chóng bước tới gian biệt thự.
“Thứ sáu này tiểu thiếu gia sẽ tham gia vũ hội ở dinh thự nhà họ Hà, phu nhân bảo cậu cũng theo cùng để canh chừng thiếu gia.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài trong lòng, không lên tiếng.
“Giờ cậu tới phòng của thiếu gia nhỏ đi, bà đã mời hẳn một thợ may có tiếng ở vùng tô giới Anh tới thiết kế tây trang cho cậu và thiếu gia đấy.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lên cầu thang, đi tới kịch đường.
Gõ cửa hai lần, nghe thấy Tống Nguyên Ngôn nói vào đi mới đẩy cửa phòng ra.
Tống Nguyên Ngôn ngồi trước cây dương cầm đã đóng nắp, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm mà cười với cậu.
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết là do mình bị ấm đầu hay sao, ngây người hỏi thẳng , “Vừa rồi cậu đàn… khúc gì thế?”
Tống Nguyên Ngôn xoay người, đưa lưng về phía cậu, ngón tay gõ mấy tiếng lên nắp đàn.
“Bản giao hưởng số 2 cung F thứ, nghe hay không?”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng, đi vào.
Hai người không tiếp tục đề tài dương cầm, mặc dù trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn muốn nghe anh đàn trọn vẹn.
Người thợ may Tống phu nhân mời đến rất nhanh, là con lai Trung – Anh, giao tiếp với họ bằng tiếng Trung mang hơi hướng khẩu âm địa phương.
“Này, cậu có thể đo giúp tôi độ rộng của vai vị thiếu gia này không? Tôi cảm thấy có một số vấn đề ở đây cần phải chỉnh sửa lại, cảm ơn.” Anh ta đưa một cuộn thước dây cho Hứa Kỳ Sâm, còn mình cúi đầu sửa lại bản vẽ.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy thước dây, đi tới trước mặt Tống Nguyên Ngôn, níu một đầu thước, đầu ngón tay đè lên giữ bả vai anh.
Hai người ở rất sát nhau, Hứa Kỳ Sâm gần như có thể nghe được cả tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Tống Nguyên Ngôn.

Mắt nhìn không rõ, Hứa Kỳ Sâm tới gần thêm chút nữa, cẩn thận quan sát số đo trên dây thước.
Người đứng gần cậu chỉ trong gang tấc bỗng nhiên mở miệng.
“Bản nhạc này được Chopin viết khi ông mười chín tuổi.”
Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác ngước lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.
“Viết cho bạn học nữ mà ông ấy thầm yêu.”
(*)

Bình Luận (0)
Comment