Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be

Chương 60


Hứa Kỳ Sâm nghĩ cũng biết mình không thể thoát khỏi chuyến này.
Khi nãy suýt chút nữa bị hạnh phúc làm mụ mị, ngỡ rằng đồng ý ra nước ngoài với Tống Nguyên Ngôn là có thể kết HE suôn sẻ, thế nhưng dù đã rời khỏi nơi này, bằng thế lực của nhà họ Tạ, kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị bắt trở lại.
Có lẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Tạ lão gia đứng dậy khỏi ghế sô pha, tiến thêm hai bước, tay chống gậy đánh giá Hứa Kỳ Sâm, gương mặt già nua mà kiên nghị để lộ đôi chút cảm xúc phức tạp.
“Con… Con chính là Tôn Lâm?”
Hứa Kỳ Sâm tiến lên hai bước, hơi cúi thấp đầu, dáng điệu ngoan ngoãn nghe lời, “Vâng, thưa Tạ lão gia.”
Tạ lão gia gật gù: “Ừm, khuôn mặt này đúng là như in với Nho Quân, nhưng mà chân con làm sao…”
Không đợi Hứa Kỳ Sâm mở miệng, Tống phu nhân ở bên cạnh đã giải thích: ” Mấy năm trước lúc đi trên đường, A Lâm gặp tai nạn xe hơi phải làm phẫu thuật, nhưng cuối cùng… Thật sự quá đáng tiếc, dáng người đẹp như vậy.”
Tạ lão gia cầm tay Hứa Kỳ Sâm, “Không sao, không sao, người không việc gì là tốt rồi.” Vừa nói, ông vừa phủ một bàn tay khác lên, nhẹ nhàng vỗ về, “Con ơi, mấy năm nay con vất vả rồi.”
Tiết mục tình cảm sướt mướt lưu lạc nhiều năm mới về lại được nhà lẽ ra phải cảm động vô cùng, thế nhưng hiện giờ đầu óc Hứa Kỳ Sâm quay tròn không ngừng, chỉ tập trung nghĩ xem phải chuyển nguy thành an ra sao, làm thế nào mới thay đổi được kết cục của Tôn Lâm, căn bản chẳng còn hơi sức đầu mà diễn trò với kiểu người tình ý giả dối này.
Thấy Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Tống phu nhân ra mặt giảng hòa, cười nói với Tạ lão gia, “Đứa nhỏ A Lâm này từ nhỏ đã dịu dàng điềm đạm, không hay nói chuyện, xin Tạ lão gia đừng trách cứ.”
Tạ lão gia cười, “Không việc gì, cha nó vốn đã như vậy, cha con giống nhau là chuyện bình thường.”
Lời này như một sự nhắc nhở dành cho Hứa Kỳ Sâm.

Nhân đây mới nhớ, không biết tình huống hiện tại của Tạ đại thiếu gia thế nào, còn sống hay đã chết.

Nếu đã qua đời rồi thì hẳn phải treo cáo phó mới đúng, không có tin tức gì e rằng vẫn còn một sợi hơi tàn.
Hứa Kỳ Sâm ngẫm nghĩ, Tạ lão gia tới sớm hơn nội dung trong nguyên tháng một tháng trời, có chăng là bởi cốt truyện là có sự thay đổi.
Chẳng lẽ vì ở tiệc rượu lần trước phá hỏng chuyện của mẹ con họ Lưu, khiến bọn họ tăng thêm liều lượng thuốc độc của Tạ Nho Quân, đẩy nhanh tiến độ tử vong của ông sao?
“Hôm nay cùng ta trở về dinh thự nhà họ Tạ đi, cũng nên gặp mặt cha con một lần.” Giọng nói Tạ lão gia vương nỗi nghẹn ngào, “Những năm này nó vẫn cho rằng con đã biến mất, ốm bệnh lâu lắm rồi.”
Cách nói chuyện này khiến Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hơi làm bộ làm tịch, cậu chỉ ngẩng đầu lên, bình thản đáp lại một tiếng.
Cậu đứng thẳng người, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tống Nguyên Ngôn, thấy tay anh siết chặt thành nắm đấm, cụp mắt xuống không nói năng gì.
Hứa Kỳ Sâm không biết phải giải thích với anh ra sao, lòng cậu buồn phiền vô cùng.

Thực ra căn bản cũng khó mà giải thích được, nếu giờ phút này ở đây là Tôn Lâm, chắc hẳn cậu ta cũng phải khiếp sợ tột cùng, không biết theo ai mới đúng, đâu ra còn nói gì với Tống Nguyên Ngôn được nữa.
“Mẹ, con hơi mệt, con lên tầng nghỉ ngơi trước đây.”
Ném lại một câu như vậy, Tống Nguyên Ngôn rời khỏi hiện trường nhận lại người thân có thể nói là chẳng hề dễ chịu chút nào này.
Sắc mặt Tống phu nhân hơi lúng túng, “Thằng nhóc này… Cháu nó lớn lên cùng A Lâm từ nhỏ, không khác gì anh em ruột thịt cả.” Nói đến đây, bà cười gượng hai tiếng, “Có lẽ là không nỡ.”
Tạ lão gia gật đầu, “Tôi biết.

Nhà họ Tống cũng có thể coi như là một nửa mái ấm của đứa nhỏ này, dù có trở về với tôi, cháu nó vẫn có thể thường xuyên qua lại nơi đây mà.”
Nghe đến đây, Tống lão gia đương ngồi trên ghế sô pha từ nãy tới giờ không hề lên tiếng cũng đặt điếu thuốc trên tay xuống, nói với Hứa Kỳ Sâm bằng tông giọng trầm nặng, “A Lâm, còn không mau gọi ông nội một tiếng đi.”
Giờ phút này cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng hiểu ra, nước đi này của nhà họ Tống là mượn hoa hiến Phật.

Dựa vào quan hệ của cậu để lôi kéo nhà họ Tạ, dù sao đều là người kinh doanh, nếu cứ mãi như nước với lửa sẽ khó tránh khỏi tình trạng hai bên cùng thua thiệt, chẳng bằng nương cơ hội này kết thành liên minh thương mại.
Tôi đã nuôi cháu cho ông bao nhiêu năm như vậy, nhà họ Tạ ông hẳn sẽ không để tôi mất mặt – đây chính là nước cờ mà Tống lão gia đã đi.
Hứa Kỳ Sâm kéo cao khóe môi, bày ra khuôn mặt tươi cười có thể gọi là rất đỗi chân thành.

“Ông nội.”
Tác phong của nhà họ Tạ khoa trương hơn nhà họ Tống nhiều.

Trong nguyên tác, sau khi Tạ Nho Quân chết, Tôn Lâm mặc quần áo tang bước chân vào nhà họ Tạ, không hợp làm lễ long trọng, vậy nên chỉ đăng thông cáo trên báo chí, tuyên bố thân phận con vợ cả nhà họ Tạ.
Nhưng bây giờ cốt truyện đã xảy ra thay đổi, Tạ Nho Quân còn chưa chết, việc cậu quay trở về là việc hỉ xua trừ tà vận.

Chuyện ân oán phân tranh trong dòng tộc họ Tạ từ lâu đã trở thành đề tài bàn luận trong mắt người ngoài, trong thành phố còn lan truyền bài đồng dao “Trường Giang dài, Hoàng Hà rộng, nhang đèn Giang Cù Tạ gia đoạn.”, ngay cả đứa trẻ con ba, bốn tuổi cũng có thể vanh vách hai câu này, hiển nhiên là một sự sỉ nhục đối với Tạ lão gia.
Vì vậy lần này Tôn Lâm về nhà phải chi thật mạnh tay, để cho cả thành phố Giang Cù ai cũng biết đến.
Dinh thự họ Tạ đã bắt đầu bài trí tiệc rượu từ ba ngày trước, Hứa Kỳ Sâm đã quen cách sinh hoạt ở nhà họ Tống, căn bản chưa quen được với cuộc sống tất cả mọi người đều vây quanh mình.
Hứa Kỳ Sâm nhìn bản thân trong gương, chợt hoảng hốt như thoáng bắt gặp bóng dáng Tống Nguyên Ngôn.

Cậu quay đầu lại, căn phòng rộng lớn chẳng hề có ai khác.
Cõi lòng trống vắng, tựa như thiếu mất thứ gì.
Vẫn thấy nhớ anh vô cùng.
Nếu lúc này anh có ở đây, hẳn là sẽ nhờ mình thắt cà vạt hộ.
Cậu vô thức thở dài, lấy ra cây gậy chống bằng gỗ lim Tống Nguyên Ngôn tặng, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó.

Đây là món đồ duy nhất cậu cầm đi từ nhà họ Tống.
Cũng là thứ duy nhất thực sự thuộc về cậu.
Ngoài cửa có tiếng vang lên, “Thiếu gia, lão gia nói khách mời đều đã đến cả, mời cậu xuống tầng.”
Hứa Kỳ Sâm ừ một tiếng, nắm lấy cây gậy chống trong tay, bởi nỗi chờ mong trong lòng quá đầy, cậu không kìm được lòng hỏi thêm một câu.
“Phải rồi, khách nhà họ Tống đã tới chưa?”
Người làm đáp, “Tống đại thiếu gia đã đến rồi ạ.”
Trái tim Hứa Kỳ Sâm chùng xuống, “Vậy… Tiểu thiếu gia thì sao?”
Người làm hơi ngẫm nghĩ, “Nghe nói là tiểu thiếu gia sức khỏe không tốt nên đã từ chối thiệp mời, không biết có phải thật không.”
Bước chân trở nên nặng nề lạ, nhưng cậu cũng có thể hiểu được.

Nếu cậu là Tống Nguyên Ngôn, ngay trước khi đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ rồi lại phát sinh rủi ro như vậy, tất thảy mong ước ấp ủ khi trước đều tan thành bọt nước, đương nhiên là chẳng dễ chịu gì cho cam.
Nhưng mà cậu vốn nghĩ rằng anh sẽ đến, ít nhiều cũng có thể gặp nhau một lần.
Tâm trạng Hứa Kỳ Sâm lập tức lao thẳng xuống đáy vực, đứng trên tầng nhìn đại sảnh chật kín khách mời mà chẳng thể cười nổi.

Cậu đi tới bên cạnh Tạ lão gia, nhẹ nhàng gọi một tiếng ông nội.
Tạ lão gia gật đầu cười, bưng một ly rượu lên giới thiệu với đám đông khách mời, “Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây nâng ly cùng Tạ tôi, xin phép được giới thiệu với mọi người, đây là cháu trai đích tôn đã thất lạc nhiều năm của tôi – Tạ Lâm, cũng là con trai độc nhất của Nho Quân.

Vì để tìm được cháu nó, tôi đã nhọc lòng biết bao, cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng, giúp tôi đưa được đứa cháu đích tôn tội nghiệp này quay về nhà họ Tạ.” Ông ta cầm tay Hứa Kỳ Sâm, “Hôm nay là ngày đẹp của Tạ gia chúng tôi, hi vọng mọi người tận hưởng hết lòng!”
Nói xong mấy câu khách sáo này, Tạ lão gia đẩy nhẹ Hứa Kỳ Sâm: “Ra kia đi, làm quen thêm bạn bè mới.”
Hứa Kỳ Sâm đáp một tiếng, không đợi cậu chủ động mở miệng đã có rất nhiều quý công tử tiến tới chào hỏi cậu rất nhiệt tình, có nhà xí nghiệp nọ, có nhà ngân hàng kia, Hứa Kỳ Sâm nhất thời đáp lại không xuể, chỉ có thể gật đầu cười liên tục.

Ngoại trừ những người tận lực lấy lòng, cũng không tránh khỏi đôi lời đàm tiếu.
“Hóa ra con riêng của nhà họ Tạ vẫn còn sống cơ đấy.”
“Con riêng gì, hiện giờ người ta là con trưởng đường đường chính chính của nhà họ Tạ đấy.”
“Sao tôi lại thấy người này quen mắt thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.”
“Sao mà không quen mắt cho được? Đây là người đã được nhà họ Tống nuôi dưỡng từ nhỏ, bùa hộ miệng của Tống Nguyên Ngôn đấy…”
“À… Là cậu ta à, thảo nào…”
Hứa Kỳ Sâm lười để ý tới những người này, từ đằng xa đã nhìn thấy gương mặt đeo sầu của Lưu Đức Minh, ngay cả vẻ tươi cười giả dối hắn cũng lười chẳng buồn trưng, sắp bóp nát cái ly trong tay tới nơi rồi.
Thấy Hứa Kỳ Sâm nhìn mình, Lưu Đức Minh thả ly rượu trong tay xuống, nghênh ngang đi tới, “Ồ, tao còn đang không biết đứa cháu trai mà lão gia tìm kiếm từng ngày là ai đấy.” Hắn quan sát Hứa Kỳ Sâm từ trên xuống dưới một lượt, “Chậc chậc chậc, không ngờ lại là bùa hộ mệnh của con ma ốm Tống Nguyên Ngôn.

Mày về Tạ gia không sợ thằng oắt kia đột tử ở dinh thự nhà họ Tống luôn sao?”
Hứa Kỳ Sâm vốn không muốn phát sinh bất kì xung đột nào với hắn, dù sao tính tình cậu cũng ôn hòa, thế nhưng lời nói này của Lưu Minh Đức chọc đúng vào vảy ngược của cậu.

Cậu vô thức nhíu mày, “Anh họ nói đùa rồi.

Hôm ông nội đưa em về nhà đã có rất nhiều người hay tin, cùng hôm ấy trở về, em đã muốn tới chào hỏi anh họ rồi đấy chứ.” Cậu nở một nụ cười dịu dàng, “Mà vì nóng lòng mong nhớ anh quá nên em lại quên mất, anh họ đâu có được sống trong dinh thự nhà họ Tạ đâu.”
Lưu Minh Đức nghe vậy, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Thấy hắn như vậy, Hứa Kỳ Sâm trước nay chưa từng hiếu chiến hiếu thắng cũng thấy trong lòng thỏa mãn hơn rất nhiều.

Cậu xoay người, nhìn thấy Tống đại thiếu gia Tống Nguyên Phong đứng từ xa mỉm cười với mình, nâng ly rượu trong tay, song không hề có ý định tới gần trò chuyện.
Thành thật mà nói, Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng có ý định đó, chỉ cười đáp lại từ xa.
Trong mắt cậu, tất cả những người ở đây đều là ứng cử viên có khả năng trở thành hung thủ giết chết mình.
Trong đám đông, chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Lần này thì đã uốn tóc lại rồi.
Lâm Niệm Chi vận váy đầm đỏ thắm, chói ngời giữa một đám tiểu thư.

Thấy Hứa Kỳ Sâm cũng nhìn thấy mình, cô đi tới, vẫn là vẻ mặt hơi hất cằm kiêu ngạo, trông chẳng thay đổi gì mấy.

“Tôn… À không, Tạ tiên sinh.” Sắc mặt Lâm Niệm Chi có vẻ phức tạp, thở dài một hơi, “Đúng là thế sự khó lường, mới mấy ngày không gặp, cậu đã trở thành Tạ tiểu thiếu gia rồi.”
Hứa Kỳ Sâm cười cay đắng, đúng lúc một người phục vụ tình cờ đi qua, cậu lấy hai ly champagne trong khay, đưa cho Lâm Niệm chi một ly, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Lâm Niệm Chi gật đầu, hai người tìm tới một nơi yên tĩnh, “Không phải cậu chưa bao giờ biết gì về thân thế của mình đấy chứ?” Còn không đợi Hứa Kỳ Sâm đáp, Lâm Niệm Chi đã tự trả lời, “Tôi nói cái gì thế này, đương nhiên là cậu không biết rồi, bằng không sao có thể từ bỏ những tháng ngày làm thiếu gia để sống cuộc đời người làm ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy được.”
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết nên cười hay nên khóc, chỉ điềm nhiên thay đổi đề tài, “Hôm nay cô tự mình tới hay vẫn bị cha ép buộc thế?”
Lâm Niệm Chi lè lưỡi, “Năm mươi năm mươi, ít nhiều gì chúng ta cũng là đồng nghiệp một thời gian, chuyện vui hoành tráng như thế này của cậu đương nhiên là tôi phải tới xem rồi.

Nhưng mà cậu cũng nói đúng đấy, cha tôi nghe nói mấy ngày trước chúng ta còn cùng dạy học trong trường tiểu học từ thiện, cảm thấy rất có duyên, hiện giờ cậu đã bước chân vào nhà họ Tạ rồi, ông ấy càng muốn tôi qua lại với cậu thường xuyên hơn.”
Mặc dù nói là như vậy, nhưng ánh mắt Lâm Niệm Chi không hề đặt trên người Hứa Kỳ Sâm, cứ mải ngó nghiêng đông tây.

Hứa Kỳ Sâm cười, “Bác sĩ Hà chưa tới đâu.”
Lâm Niệm Chi lườm nguýt cậu, “Cậu đừng có tự cho mình thông minh.” Cô nhấm một ngụm rượu, rồi nhón thêm một miếng bánh ngọt hạt dẻ nhỏ trên bàn mà bọn họ đang ngồi dựa bỏ vào miệng, trêu ghẹo ẩn ý, “Tôi nói cậu này, bây giờ không giống ngày trước nữa đâu, hiện tại cậu với Tống Nguyên Ngôn xem như hết hi vọng rồi.

Giờ cậu là độc đinh dòng họ Tạ, bao nhiêu khuê tú danh môn ở Giang Cù dõi theo chằm chằm, hai người có duyên mà không có phận thôi.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Lâm Niệm Chi cũng tự nhận ra lời mình nói không ổn, trầm mặc một lúc rồi vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Này, không thì như vậy đi, cậu cưới tôi, dù sao tôi cũng không thích cậu, cậu với Tống Nguyên Ngôn làm xằng bậy gì tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho, thậm chí còn yểm trợ cho hai người được, cũng tốt mà nhỉ?”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, “Vậy quan hệ hiện tại của cô với Hà tiểu thư như thế nào? Chẳng lẽ…”
“Chẳng, chẳng quan hệ gì hết.” Lâm Niệm Chi né tránh ánh mắt, “Tôi còn chưa làm rõ gì cả đâu.”
Thấy cô như vậy, Hứa Kỳ Sâm lắc đầu bất đắc dĩ, “Tư tưởng này cũng tiên tiến thật đấy.”
Trong xã hội hiện đại, cái này gọi là hôn nhân hình thức đó, Lâm Niệm Chi à.
“Tôi thấy cách này được lắm.” Lâm Niệm Chi vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục cậu, “Cuối cùng đằng nào tôi cũng phải kết hôn, thay vì chờ đợi bị sắp đặt với một người chắc chắn mình không thích, chẳng bằng chủ động ra quân, sau khi kết hôn cũng có không gian riêng, không phải quá tự do luôn sao?”
Hứa Kỳ Sâm vươn tay gõ lên trán Lâm Niệm Chi, “Đại tiểu thư, hôn nhân không đơn giản như cô nghĩ đâu…”
Còn muốn tiếp tục quở trách, trong đầu cậu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Đằng nào cũng phải kết hôn, thay vì chờ bị sắp đặt, chẳng bằng chủ động ra quân.
“Này, cậu sao đấy?” Lâm Niệm Chi vẫy tay trước mặt cậu, “Ngớ người ra làm gì?”
Hứa Kỳ Sâm lấy lại tinh thần, nói với cô một câu cảm ơn không đầu không đuôi.

Cậu ngước lên nhìn, trùng hợp bắt gặp Hà Nhạn Nhân vừa mới bước vào đại sảnh.
Tiến vào cùng với cô chính là Tống Nguyên Ngôn khoác áo bành tô màu đen.
Hứa Kỳ Sâm uống cạn rượu trong ly, lồng ngực lập tức ấm sực.
“Người trong lòng cô tới rồi kìa.”
Lâm Niệm Chi nghe vậy quay đầu lại, sau đó khẽ huých Hứa Kỳ Sâm, “Hừ, cậu cũng vậy thôi.”
Cách đám người đương khiêu vũ trên sàn nhảy, Hứa Kỳ Sâm nhìn Tống Nguyên Ngôn từ đằng xa, người ở phía cuối tầm mắt cũng nhìn về phía cậu.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tần suất nhịp tim đập hoàn toàn bị đối phương nắm giữ.
Hứa Kỳ Sâm siết chặt cây gậy chống theo bản năng, dõi theo anh từng bước một đi về phía mình, tất thảy đều như một cảnh quay chậm qua lớp kính lọc phủ mờ hơi nước ẩm, từng cử động của anh vừa chậm rãi vừa nhỏ nhặt.
Khiến Hứa Kỳ Sâm bắt đầu lo lắng mất tự chủ.
Mãi đến tận khi Tống Nguyên Ngôn dừng lại trước mặt cậu.
“Lâu rồi không gặp.”
Hứa Kỳ Sâm hít sâu một hơi, đưa tay ra, “Không phải cậu từ chối thiệp mời sao? Em còn tưởng cậu không định tới nữa.”
Tống Nguyên Ngôn nắm lấy tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Sau đó, anh dùng sức kéo cậu vào lòng, ôm chầm lấy thật chặt.
“Tôi nhớ em không chịu được, cuối cùng vẫn phải tới.” Giọng nói anh mềm mại nhẹ bẫng, vang lên chỉ trong giây lát.
Sau đó buông Hứa Kỳ Sâm ra, hơi cong môi.
Đầu cậu như bị anh nhét một con thỏ vào trong, nhảy nhót không ngừng, khiến người ta không khỏi hoang mang lo lắng.
“Khụ.” Hà tiểu thư đứng bên cạnh nhìn xấu hổ ho khan một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng, “Đã lâu không gặp, giờ tôi nghĩ mình phải đổi xưng hô thành Tạ tiên sinh rồi.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu bất đắc dĩ, “Hà tiểu thư chê cười rồi.” Nói đoạn, cậu liếc mắt nhìn sang người đứng bên cạnh, Lâm Niệm Chi vốn đang nhìn chằm chằm Hà Nhạn Nhân lập tức quay mặt đi, kéo ống tay áo Tống Nguyên Ngôn hỏi, “Áo bành tô hôm nay anh mặc trông đẹp đấy, thuê thợ may ở đâu thế?”
Tống Nguyên Ngôn đẩy tay cô ra, “Thợ may này chỉ thiết kế trang phục nam.”
“Vậy à?” Lâm Niệm Chi cười gượng mấy tiếng, “Chà… Tiếc thật đấy…” Dứt lời chực muốn rời đi, Hà Nhạn Nhân bỗng nhẹ nhàng gọi lại, “Niệm Chi.”
Cả người Lâm Niệm Chi cứng đờ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, đầu óc lập tức nảy sinh đủ thứ ảo tưởng.

Cô đưa tay vén lọn tóc dài bên thái dương qua sau tay, chậm rãi xoay người, “Bác sĩ Hà, có chuyện gì vậy?”
Hà Nhạn Nhân tiến gần lại một bước, đưa tay về phía cô.
Lâm Niệm Chi nhìn mấy ngón tay trắng muốt thon dài sắp sửa vuốt ve gò má mình, càng lúc càng gần hơn, vành tai nóng rực, trái tim cũng nhảy vọt ra ngoài tới nơi.

“Em vừa mới ăn điểm tâm à?” Hà Nhạn Nhân dùng ngón tay cái lau đi vụn bánh ngọt vàng óng nơi khóe miệng cô, cười rất dịu dàng, “Giờ sạch rồi.”
Lâm Niệm Chi hiểu sai ý người ta, hai má nóng bừng, vừa mất mặt vừa thẹn thùng, nhất thời không biết làm sao cho phải, khẽ đánh lên cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Cậu, sao lúc nãy cậu không nói cho tôi biết hả!”
Hứa Kỳ Sâm hết sức vô tội, xoa xoa tay, “Tôi không nhìn thấy thật mà…”
Tống Nguyên Ngôn vừa bước vào cửa, ánh mắt cậu đã dính lấy anh không rời, làm sao còn nhớ tới đại tiểu thư bên cạnh được nữa chứ.

Thấy Lâm Niệm Chi như vậy, Tống Nguyên Ngôn lập tức kéo Hứa Kỳ Sâm đến bên cạnh mình, “Cô đúng là, tự mình ăn uống không cẩn thận còn trách móc người khác nữa.”
Hà Nhạn Nhân khẽ cười, bước tới rất tự nhiên ôm lấy Lâm Niệm Chi đang cúi đầu, trong giọng nói mang theo sự cưng chiều, “Được rồi, do tôi không đúng, không nên nói ra làm em xấu hổ.

Em còn muốn ăn điểm tâm nữa không? Chúng ta ăn chung nhé?”
Lâm Niệm Chi lắc đầu, “Không ăn nữa.”
Hà Nhàn Nhân liếc mắt xung quanh, nhìn về phía sàn nhảy sôi động, “Vậy… Chúng ta đi khiêu vũ, được không?”
Đúng lúc ấy, một quý công tử đã nhìn sang bên này hồi lâu đi tới, khom lưng duỗi một tay trước mặt Hà Nhạn Nhân, “Hà tiểu thư có bằng lòng nhảy cùng tôi một khúc chăng?”
Hà Nhạn Nhân nói xin lỗi, không nắm lại bàn tay kia, “Tôi đang chuẩn bị nhảy cùng Lâm tiểu thư rồi.”
Cậu công tử nọ đứng thẳng người dậy, cười châm biếm, nói: “Hai cô gái thì khiêu vũ kiểu gì được?”
Hứa Kỳ Sâm nghe vậy, âm thầm cười một tiếng.
Hà Nhạn Nhân khinh thường nhíu mày, “Sao vậy, bây giờ trên đời này không có đàn ông thì không thể khiêu vũ sao?” Dứt lời, cô dắt tay Lâm Niệm Chi, cậu công tử nọ bị một vố hụt hẫng, tức giận bỏ đi.
Lâm Niệm Chi được nắm tay, cả người run lên như con thỏ con sợ hãi, ngơ ngác nhìn bên mặt Hà Nhạn Nhâ.
“Em không nhảy bước nam đúng không?”
Lâm Niệm Chi lập tức lắc đầu, “Em chỉ biết bước nữ…”
Hà Nhạn Nhân cười dịu dàng, “Trùng hợp lắm, tôi thì rất thích nhảy bước nam.”
Thấy hai người sắp rời đi, Hứa Kỳ Sâm như nhớ ra gì đó, “Hà tiểu thư, đợi chút đã.”
Hà Nhạn Nhân quay đầu lại, “Sao vậy?”
“Ngày mai tôi muốn mời Hà tiểu thư một bữa cơm.” Hứa Kỳ Sâm vừa dứt lời đã thấy Lâm Niệm Chi dẩu môi, lập tức bổ sung thêm, “Tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ Hà tiểu thư giúp đỡ.”
Hà Nhạn Nhân gật đầu, bị Lâm Niệm Chi kéo tay lôi đi.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, thấy sắc mặt Tống Nguyên Ngôn cũng chẳng đẹp mấy, cậu trêu ghẹo: “Hôm nay cậu dùng nước hoa gì thế?”
Tống Nguyên Ngôn không hiểu gì, “Thì… vẫn là cái lúc trước thôi.”
Hứa Kỳ Sâm bật cười, “Thật vậy à? Sao em lại ngửi thấy mùi chua thế này.”
Tống Nguyên Ngôn nhéo cằm Hứa Kỳ Sâm, “Em còn dám nói nữa!”
“Ghen tuông quá đi mất.” Hứa Kỳ Sâm nhìn một vị phu nhân đi tới cùng một con cún con cách đó không xa, “Em thấy giờ mà em muốn đi ôm con cún con kia chắc cậu cũng chỉ ước sao ném được nó ra mất.”
Chứ sao.

Tống Nguyên Ngôn nghĩ thầm.
Tranh luận vấn đề không biết xấu hổ này với Hứa Kỳ Sâm xong, anh nhìn về sàn nhảy xa xa nơi hai vị tiểu thư nọ đang khiêu vũ ngay chính giữa, Tống Nguyên Ngôn chẳng hiểu mô tê gì từ đầu đến cuối huých nhẹ cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Có phải đầu tôi bị choáng đầu không? Sao lại cảm thấy hai người họ xứng đôi vậy nhỉ?”
Hứa Kỳ Sâm bật cười thành tiếng, liếc sang nhìn Tống Nguyên Ngôn, phát hiện ra anh thắt cà vạt chưa đúng, vì vậy đặt gậy chống vào trong tay anh, tháo cà vạt ra, cúi đầu giúp anh thắt lại.
“Không hiểu mỗi ngày cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa, ngay cả cà vạt cũng thắt không xong.”
Tống Nguyên Ngôn đứng bất động, nhìn cậu chăm chú, khóe môi vô thức cong lên.
“Em muốn biết thật à?”
Hứa Kỳ Sâm ngước mắt, đối diện với con ngươi đen hút của anh.
Giọng anh rất nhẹ, tựa như lời thủ thỉ trước khi đi ngủ mỗi tối, trầm thấp như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ chìm xuống đáy lòng Hứa Kỳ Sâm.
“Hiện giờ tôi chỉ muốn đưa em tới chốn không người, áp mạnh người em lên tường, hôn đến khi em hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể ôm lấy bờ vai tôi, dựa vào trong ngực tôi…”
Hứa Kỳ Sâm mím môi, mạnh tay đẩy nút thắt cà vạt lên trên, phun ra hai chữ.
“Nằm mơ.”

Bình Luận (0)
Comment