Qua ba lần rượu, đồ ăn cũng nếm qua ngũ vị, nhân quỷ giao lưu, vui vẻ hòa hợp.
Bạch An Chí vốn đang lo lắng chuyện ăn uống của quỷ vật và người khác biệt.
Không ngờ quỷ có đạo hạnh cũng không khác gì người, thịt rượu hoàn toàn có thể vào bụng, cũng không có gì dị thường.
Chỉ có Trần Hạo nhìn ra, sau khi rượu và những đồ ăn bị quỷ ăn, chỉ hấp thu mùi rượu và mùi đồ ăn, bản thể lại thành phế vật, bị âm khí nhanh chóng làm tan rã, loại phương pháp ăn này rất hao tổn âm khí, Lý Hoành này cũng coi như là cố gắng vì hạnh phúc của con gái.
Hoàn thành sơ bộ hiểu nhau, trong lúc uống rượu, Bạch An Chí liền cùng với Lý Hoành bàn bạc xong công việc liên quan tới chuyện kết hôn.
Thời gian diễn ra là ba ngày sau. Bởi vì vấn đề nhân quỷ kết hôn, không nên gióng trống khua chiêng, hết thảy giản lược, mà lại cũng sắp xếp cho Lý Thiến Thiến một cái phong tục địa phương, ban đêm tiếp tân nương, vụng trộm cưới trở về. Loại phương thức kết hôn này, một vài địa phương ở phương nam thật là có.
Mà đầu năm nay người trẻ tuổi luôn theo đuổi mới lạ, phương thức kết hôn cũng khác nhau, cũng sẽ không quá kỳ quái, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện.
Thông gia sắp xếp thích đáng như thế, Lý Hoành và Lý Thiến Thiến đâu còn cái gì không hài lòng, sau khi cơm nước no nê, hai cha con liền chào từ biệt ra về.
Dù sao chuyện kết hôn đã bàn bạc kỹ lưỡng, còn lại chính là hai bên chuẩn bị chờ đợi ngày kết hôn mà thôi.
Trước đây Lý Thiến Thiến còn dám tùy ý cướp người, nhưng mà hiện tại cha mẹ đều đạt thành nhất trí, vậy cô cũng không cần liều mạng như vậy, làm người vợ nhu thuận hợp lý liền tốt rồi.
Đôi cha con quỷ vừa đi, nguyên bản Bạch An Chí có chút say khướt liền khôi phục lại thái độ bình thường, nhìn sắc mặt đỏ bừng, mắt say lờ đờ mông lung, nhưng vẻ mặt kia thấy thế nào đều không giống như là dáng vẻ say rượu.
Giang Đan Đan cũng không ngoài ý muốn, tửu lượng của chồng, bà biết rất rõ ràng.
- Kính Nông, con có suy nghĩ gì?
Bạch An Chí nhìn về phía Bạch Kính Nông, chăm chú hỏi.
Bạch Kính Nông nói:
- Cha mẹ không phải đã sắp xếp xong tất cả sao? Con còn có thể có ý nghĩ gì?
Bạch An Chí trừng mắt:
- A, con còn dỗi đúng không? Tự mình phạm sai lầm, muốn cha mẹ nói tốt cho con, con cảm thấy đây là tất nhiên hả?
Bạch Kính Nông ngạc nhiên:
- Cha, con không nghĩ như vậy.
Bạch An Chí hừ lạnh:
- Con chỉ lo tự mình hưởng lạc, bất chấp hậu quả, sẽ không nghĩ như vậy, nhưng chúng ta là cha mẹ con, chúng ta cần phải nghĩ hay không? Lý Thiến Thiến này đã đoạt hồn phách của con một lần, nếu như chúng ta không thỏa hiệp, có phải sẽ đoạt một lần nữa, đến lúc đó chúng ta nên làm cái gì? Lấy cái gì cứu con?
Bạch Kính Nông mắt trợn tròn:
- Chuyện này, nếu cha nghĩ như vậy? Vậy vừa rồi. . .
Bạch An Chí thở dài một tiếng:
- Kính Nông, thành thục hơn một chút đi, phẫn nộ, nói lời hung hăng, sẽ không giải quyết được vấn đề, cha và mẹ của con đều là người bình thường, không có biện pháp ngăn cản, ngoại trừ thỏa hiệp, còn có thể làm sao? Chẳng lẽ trong lòng chúng ta không muốn? Nhưng con là con của cha mẹ, lại lấy một nữ quỷ làm vợ, cả một đời cũng không thể có hài tử, cha mẹ không đau lòng? Không khó chịu sao?
- Cha!
Con mắt của Bạch Kính Nông có chút đỏ, trong lòng chua xót.
Bạch An Chí nói:
- Được rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, con phạm sai lầm, trước có lỗi với người ta, cha mẹ không để ý tới, chỉ có thể nhận. Cũng may Lý Thiến Thiến này cũng không xấu, cũng biết lễ tiết, hiểu phân tấc. Đồng thời Lý Hoành cũng đã cam đoan, cha chỉ hi vọng con về sau có thêm chút tâm nhãn, đừng đầu nóng lên là làm loạn, đây cũng không phải là cách đối nhân xử thế mà một người trưởng thành nên có.
Nói xong, Bạch An Chí đứng dậy, Giang Đan Đan tiến lên đỡ lấy hắn, lúc này mới nói:
- Mẹ đưa cha con đi nghỉ ngơi trước, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, người trẻ tuổi phạm một hai lần sai lầm, có thể tha thứ, nhưng sau khi cưới Thiến Thiến, mẹ hi vọng con sinh hoạt cẩn thận một chút, đừng gây ra ra mâu thuẫn gì.
Nhìn cha mẹ đỡ nhau rời đi, Bạch Kính Nông ngồi, yên lặng suy nghĩ.
Trần Hạo nhìn hắn, cũng không biết nói cái gì thì tốt.
Nếu như cha con nhà kia đều là ác quỷ không nói đạo lý mà chỉ làm bừa, cái gì cũng không cần nói, thả Tiểu Hắc, ăn tiệc, xong hết mọi chuyện.
Nhưng bây giờ là tự Bạch Kính Nông động tâm, chủ động phạm sai lầm trước, lại là mở miệng đổi ý, mà nữ quỷ không chỉ cam đoan là sau khi sống chung sẽ không tổn thương đến người, mà tư thái cũng bày rất thấp, chuyện này bảo Trần Hạo sao mà xuất thủ được? Cưỡng ép diệt quỷ, một cửa đạo tâm của mình đều không qua được.
- Anh, thật ra thì cha mẹ cũng không có ý gì khác, bọn họ chỉ lo anh và chị dâu sau này ở chung với nhau gặp chuyện không tốt, dù sao chị dâu cũng là quỷ, mặc kệ là đi ra ngoài hay là sinh hoạt hàng ngày cũng không quá thuận tiện, thời gian lâu dài, liền sợ tâm tư của anh thay đổi, để chị dâu tìm được cớ, đến lúc đó anh sẽ chỉ có thể để chị dâu bài bố.
Bạch Kính Học đột nhiên mở miệng, bộ dáng ta sớm đã nhìn thấu.
Trần Hạo kinh ngạc liếc qua thiếu niên này.
Ôi không tệ a, trí thông minh cao, EQ cũng không thấp, chậc chậc, khó trách dám nói làm vẻ vang nước nhà, tiểu tử này về sau không biết muốn họa hại cho bao nhiêu nữ hài, quả nhiên vẫn là đưa ra nước ngoài thì tốt hơn.
Bạch Kính Nông ngẩng đầu, cười cười:
- Anh đã hiểu, việc đã đến nước này, anh cũng không có ý khác, nam nhân phải có trách nhiệm, đã đến trình độ này, anh cũng không có tâm tư khác, về sau khẳng định bình thản sống, sẽ không để cho cha mẹ khó xử.
Bạch Kính Học cười nói:
- Anh hiểu thì tốt rồi, kỳ thật cũng không có gì, em quan sát, chị dâu vẫn rất thông tình đạt lý, em cho anh thêm một chút chỉ điểm, chờ anh dung hội quán thông, em cam đoan về sau chị dâu đối với anh khăng khăng một mực, tháng ngày đắc ý.
Bạch Kính Nông tức giận:
- Em cút sang một bên cho anh, có chút thiên phú đọc sách, đừng cho rằng anh một chút gì cũng không biết, cẩn thận với ước mơ đi ra nước ngoài của em.
Bạch Kính Học khẽ nói: - Lòng tốt lại xem như lòng lang dạ thú, không nghe em chỉ điểm, về sau liền đợi đến lúc bị chị dâu bắt nạt đi. Nói xong, Bạch Kính Học đứng dậy rời đi.
Bạch Kính Nông lắc đầu, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Hạo tử, cậu vất vả đến một chuyến, cần phải ở thêm mấy ngày, tôi không có cách nào, đoán chừng khoảng thời gian này chỉ có thể mặc cho bài bố, hay để tôi bảo Kính Học dẫn cậu đi tham quan một vòng, An Đài Trấn này của tôi mặc dù là địa phương nhỏ, nhưng chỗ chơi vui cũng có không ít.
Trần Hạo cười nói:
- Tôi cũng không có khách khí đâu, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không sốt ruột rời đi, chờ tham gia hôn lễ của cậu xong lại nói tiếp.
Sau đó, Bạch Kính Nông sắp xếp Trần Hạo ở phòng cho khách, rồi cũng đi nghỉ ngơi.
Một đêm bình tĩnh, sáng hôm sau trời còn chưa sáng, gà ngốc liền bay lên nóc biệt thự, nhìn trời gáy dài. Đã một đoạn thời gian không có gáy sớm, một trận gáy này, toàn thân thấy thoải mái.
- Mẹ nó, gà rừng nhà ai, bay đến nhà ta gáy bậy, vừa sáng sớm quấy nhiễu giấc ngủ ngon của người ta, có tin ta nấu ngươi không.
Gà ngốc gáy tới dễ chịu, nhưng mà có người không dễ chịu, Bạch Kính Học mở cửa sổ ra, mắt buồn ngủ mông lung, nhìn bên ngoài bất mãn kêu la.
Cậu vừa nói xong, một hình bóng bay xuống tới, rơi vào trên bệ cửa sổ, nhìn trừng trừng cậu, chính là gà ngốc.
Bạch Kính Học sững sờ, quan sát tỉ mỉ gà ngốc, sau đó mặt kinh hỉ nói:
- Hả, đây là động vật gì, thế mà gáy sáng giống như gà trống ư? Bảo bối, đến để cho ta vỗ một cái, tay nghề gia truyền, đảm bảo thích thú!
Cậu đang muốn xoay người đi tìm điện thoại, gà ngốc lại trực tiếp nhào tới, sau đó cánh khẽ vỗ, ba một cái vả Bạch Kính Học ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt hôn mê.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com