Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 282 - Chương 282: Khe Quỷ Sầu

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 282: Khe Quỷ Sầu

- Súng ngắn?

Bạch Kính Học có chút trợn tròn mắt, ngươi là một con gà, muốn súng ngắn làm gì.

Lam hồ điệp nói:

- Đúng vậy, Tiểu Hoàng nói, súng lục này gọi Súng Phóc, chính là loại trên TV kia.

Phốc. . .

Bạch Kính Học kém chút phun ra một ngụm máu.

Mẹ kiếp, ngươi là một con yêu, còn xem TV, hơn nữa còn là phim kháng Nhật? Ngươi muốn làm cái gì?

- Phượng ca, súng này không mua được.

Bạch Kính Học gượng cười nói.

Gà ngốc liếc mắt nhìn y, rất khinh bỉ, súng cũng không mua được, ngươi còn dám nói ta muốn cái gì cũng được?

- Thật, ta không có lừa ngươi, quốc gia ta nghiêm cấm đồ vật này, không giống ngoại quốc, từng nhà đều có đâu. Nếu không, chúng ta thế này đi, ngươi xem phim kháng Nhật, rất hận người Nhật đúng không? Ta cũng hận, cho nên ta dự định đi Nhật Bản du học, tán vài cô gái nhật, đến lúc đó ta mang về cho ngươi mấy con gà Nhật Bản, để ngươi cũng tán thử?

Bạch Kính Học yếu ớt nói.

Gà ngốc dùng ánh mắt nhìn tên thiểu năng nhìn thoáng qua Bạch Kính Học, xoay người rời đi.

Bạch Kính Học nhìn gà ngốc rời đi, sau đó nhìn về phía lam hồ điệp, nhỏ giọng nói:

- Cái kia, ngươi là Tiểu Lam tỷ tỷ phải không, ngươi nhìn ngươi xinh đẹp bao nhiêu, nếu không, ta đăng hình ngươi?

Lam hồ điệp nói thẳng:

- Không muốn, nổi danh sẽ bị nhân loại bắt, ngươi tưởng ta ngốc à.

Nói xong, Lam hồ điệp cũng bay ra ngoài.

Bạch Kính Học:

- . . .

Ăn điểm tâm xong, Bạch An Chí liền mang theo Bạch Kính Nông đi.

Dù sao hôn sự đã định ra, cha con Lý Hoành bên kia đoán chừng cũng đang chuẩn bị, sớm ngày chuẩn bị chuyện này thật tốt, về sau có quỷ thông gia. Về phần con trai sau này sống với quỷ như thế nào, đó là chuyện của nó, dù sao cũng là do nó quyết định.

Về phần Trần Hạo, người tới là khách, cũng không thể mặc kệ được.

Trước khi đi, Bạch An Chí bảo Bạch Kính Học bồi tiếp Trần Hạo đi thưởng thức một vài địa điểm nổi tiếng của An Đài Trấn.

Trần Hạo cũng không cự tuyệt, mỉm cười đồng ý.

Bất quá hỏi Bạch Kính Học cảnh vật An Đài Trấn xong, Trần Hạo nói:

- Nếu như anh muốn đi khe quỷ sầu, em có dám đi hay không?

Bạch Kính Học sững sờ:

- Làm sao không dám đi, khe quỷ sầu mặc dù hung hiểm, nhưng đứng xa nhìn cũng có thể gặp sơn xuyên chi hiểm, tạo hóa thần kỳ, rất hùng vĩ, hiện tại cũng thành khu du lịch.

Trần Hạo nói:

- Vậy thì tốt, chúng ta liền đi nhìn khe quỷ sầu.

Mang theo mấy con vật cùng Bạch Kính Học, Trần Hạo lái xe, rời biệt thự Bạch gia.

Có Bạch Kính Học chỉ điểm, một đường thẳng đến khe quỷ sầu.

Bất quá hai mươi phút sau, Trần Hạo liền thấy Ưng Chủy Sơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Hạo đã cảm thấy núi này tên thật đúng là danh phù kỳ thực, một tòa núi lớn, hướng ra phía ngoài chắp lên một góc, nhìn tựa như là một cái miệng ưng to lớn.

Bên cạnh Ưng Chủy Sơn chính là một cái hồ nước bao la, dòng nước chảy xuôi trong núi, phong xuy lãng, cuồn cuộn không ngớt.

Mà hai bên Ưng Chủy Sơn lại lan tràn rất xa, núi cao chập trùng, núi rừng rậm rạp, hiển nhiên Ưng Chủy Sơn chỉ là một góc núi lớn.

Giờ phút này ngoài núi rất náo nhiệt, người đi đường lui tới không ít, hiển nhiên đều là du khách bị khe quỷ sầu hấp dẫn đến.

Trần Hạo sau khi đậu xe xong, nhìn chung quanh một lần, đột nhiên hướng đường nhỏ núi rừng đi đến.

Bạch Kính Học vội vàng nói:

- Hạo ca, anh đi đâu thế? Trần Hạo cười nói:

- - Đi xem khe quỷ sầu.

Bạch Kính Học nói:

- Từ bên này có thể đi được mà, anh đi bên kia rất xa, lại gần với khe quỷ sầu, quá rất nguy hiểm.

Trần Hạo cười nói:

- Là như vầy, tối hôm qua Lý Hoành không phải nói bên trong khe quỷ sầu có yêu vật chiếm cứ sao, anh đến khe quỷ sầu chính là muốn kiến thức yêu vật một chút.

Bạch Kính Học:

- . . .

Mắt thấy Trần Hạo mang theo mấy con vật đi xa, Bạch Kính Học phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo, cười khan nói:

- Hạo ca, trước khi đến anh cũng không có nói là đi xem yêu vật.

Trần Hạo nói:

- Vậy em nghĩ sao? Anh là một người tu hành, danh sơn di tích cổ gì đó không đi xem, lại phải đến đây xem khe quỷ sầu?

Bạch Kính Học yếu ớt nói:

- Hạo ca không sợ?

Trần Hạo cười nói:

- Anh cũng không phải đến gây sự, sợ cái gì. Lại nói, Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng cũng là yêu, em sợ sao? An tâm đi, yêu ma quỷ quái cũng không hoàn toàn tà ác giống như em nghĩ, dù sao có thể tu hành, đa số đều hướng tới thành đạo, trường sinh bất tử, không phải có linh tính liền làm xằng làm bậy, như thế chẳng phải đã cô phụ ông trời tặng cho một phen cơ duyên sao? Cô phụ mình mấy chục mấy trăm năm cố gắng tu hành? Bọn nó tất nhiên sẽ không làm. Đương nhiên, nếu em sợ thì có thể ở lại chỗ này chờ anh.

Bạch Kính Học nhìn gà ngốc một chút, nguyên bản tâm tình kinh hoảng cũng bình phục một chút.

Suy nghĩ một chút, Trần Hạo hình như cũng thế.

Nếu như yêu vật khe quỷ sầu này thật hại người, nhưng những năm qua nhiều du khách đến xem khe quỷ sầu cũng không thấy ai xảy ra chuyện gì.

Còn có Lý Thiến Thiến lập tức muốn trở thành tẩu tử nữ quỷ mình cũng không có đáng sợ như nữ quỷ ở trong phim kinh dị.

Có lẽ, mình cùng người bình thường như nhau, đều là bị phim ảnh ảnh hưởng, tiềm thức cho rằng yêu ma quỷ quái đều là xấu. Trên thực tế, người có tốt xấu, yêu ma quỷ quái cũng có chính tà.

An tâm, Bạch Kính Học đương nhiên không muốn lưu lại.

Cơ hội mở mang tầm mắt tốt như vậy, tại sao có thể bỏ lỡ.

Một nhóm xuyên qua núi rừng, rất nhanh liền đi hết nơi có vết tích nhân công, tiến vào chỗ sâu Ưng Chủy Sơn.

Đi qua hai cái đỉnh núi, Trần Hạo liền thấy khe quỷ sầu.

So với du khách ở khoảng cách xa thưởng thức, khoảng cách gần quan sát khe núi phía dưới càng lộng lẫy hơn.

Khe quỷ sầu quanh co khúc chiết, không thấy cuối cùng. Hai bên bờ cách xa nhau hơn trăm mét, sau đó hai bên núi lại thẳng đứng hướng xuống, sườn dốc mười độ, vách núi cũng rất bằng phẳng, khó thấy lối ra, giống như bị một đao bổ ra. Mà phía dưới khe núi hơn mười mét chính là nước chảy xiết, người bình thường từ nơi này rơi xuống, quả thật không thể bò lên được.

Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn quan sát, nhìn thấy địa khí dãy núi, nước chảy linh khí, loáng thoáng cũng có thể cảm giác được một tia yêu khí.

Yêu khí này thuần khiết, không tà ác, xem ra đúng như mình nghĩ, cũng không phải là yêu tà.

Bất quá trong nước không thấy yêu vật, hiển nhiên cũng không tiềm phục tại một đoạn này.

Trần Hạo bốn phía nhìn xem, nói:

- Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước.

Bạch Kính Học không hiểu, cũng không thấy được gì, thấy Trần Hạo quyết định, đành phải đi theo.

Bất quá giờ phút này cậu ta cũng không lo lắng gì, ngược lại còn lấy ra điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng dò xét gà ngốc mèo mun, suy nghĩ nắm lấy cơ hội chụp mấy tấm để up lên, không chừng có thể hot một chút.

Theo hướng khe núi phía trước, một đường tiến lên, đi hơn phân nửa giờ rốt cục đi tới một chỗ kẽ hở, cân bằng với khe núi chảy nước ra.

Đến nơi, Trần Hạo đi vào mép nước, yên lặng quan sát, trầm ngâm một lát, ánh mắt Trần Hạo động một tý, khẽ vươn tay, một viên đậu nành xuất hiện ở trong tay.

Đậu nành tròn sung mãn, lộ ra linh tính, hiển nhiên đã từng được khai quang.

Đây là trước khi Trần Hạo rời khỏi thành phố Đông Dương mua, chuẩn bị sẵn cho thần thông Vãi Đậu Thành Binh.

Chỉ bất quá Vãi Đậu Thành Binh uy năng quá nhỏ, trước đó một mực không có cơ hội dùng đến.

Giờ phút này nhìn khe núi, Trần Hạo lại toát ra một cái ý niệm trong đầu.

Vận chuyển pháp lực, kích phát đậu nành, sau đó Trần Hạo vung tay lên, đậu nành rời khỏi tay, quang mang lóe lên, hóa thành một nam tử khôi ngô mặc hoàng giáp, cầm trong tay trường thương chống xuống đất, nửa quỳ xuống trước mặt Trần Hạo nói:

- Bái kiến chúa công.

Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com

Bình Luận (0)
Comment