Hư ảnh lên bờ, lộ ra nguyên trạng, lại là Bạch Lộ.
Đi vào Trần Hạo bên người, Bạch Lộ mở miệng nói:
- Đại sư, quy yêu đã ra.
Quy yêu?
Trần Hạo sững sờ, chợt liền thấy khe núi cuồn cuộn bọt nước, sau đó một cái lưng đen to lớn hiển hiện ra.
Lưng đen chừng cái bàn ăn, phía trên có chút rêu xanh dơ bẩn, mơ hồ có thể thấy được một chút đường vân mai rùa.
Lưng đen hiện lên liền có một cái đầu lâu lớn từ trong nước nâng lên.
Đầu lâu này có chút dữ tợn, làn da nhăn lại, nhưng ánh mắt lại sáng tỏ thanh tịnh, lộ ra linh tính. Chính là một lão ô quy.
- Đạo hữu đại giá quang lâm, không thể nghênh đón, mong được tha thứ.
Ra khỏi mặt nước, lão ô quy cũng không có bò lên, mà là ghé vào mép nước, phát ra thanh âm già nua.
Có thể nói chuyện, hiển nhiên quy yêu này tối thiểu có một con trăm năm đạo hạnh trở lên.
Trần Hạo nghiêm mặt, thi triển một cái lễ tiết Đạo gia, cười nói:
- Tán tu Trần Hạo, hữu duyên tới đây, gặp qua Quy đạo hữu.
- Tán tu?
Lão ô quy dò xét Trần Hạo, trong mắt có chút không tin.
Ngươi lộ ra khí tức tu vi cũng không giống như là tán tu, cho dù là một vài đệ tử chân truyền của Đạo môn, ở cái tuổi này, chỉ sợ cũng kém xa ngươi.
- Đạo hữu tới đây không biết có chuyện gì?
Trong lòng hồ nghi, lão ô quy mở miệng hỏi thăm.
Trần Hạo cười nói:
- Ta nghe được Lý Hoành nói khe quỷ sầu có một vị đạo hữu ở đây tiềm tu, cho nên tới xem một chút, dù sao thời đại mạt pháp, đồng đạo hiếm thấy, có thể gặp được một vị, cũng là chuyện may mắn.
Ánh mắt lão ô quy quét Bạch Lộ, lam hồ điệp, mèo mun, gà ngốc một vòng.
Ha ha, quả thật hiếm thấy, lần này còn nhìn thấy bốn tên đồng loại.
- Ừm, nhìn cũng đã nhìn, đạo hữu còn có việc không?
Lão ô quy mở miệng, tựa hồ có chút ý tứ không chào đón.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, đây là muốn đuổi khách à! Ta đã làm cái gì sao?
Bất quá lão ô quy này quá xấu, Trần Hạo cũng không có ý nghĩ gì, nó đã nói, Trần Hạo cũng không che lấp, nói thẳng:
- Cũng là có việc nhỏ, ta có một người bạn, tổ tiên có một thanh thiết thương truyền thừa bị thất lạc trong khe núi mấy chục năm trước, khe núi này phàm nhân không cách nào xâm nhập, cho nên ta muốn hỏi đạo hữu, có từng thấy hay không?
- Không có, cút.
Lão ô quy đột nhiên ngữ khí trầm thấp, rất là bất thiện đáp lại.
Trần Hạo:
- . . .
- Đạo hữu, lời này hơi quá rồi?
Trần Hạo bất mãn nói.
Lão ô quy hừ lạnh:
- Là ai quá đáng? Đạo hữu vừa đến, liền hỏi ta Thiết Thương pháp bảo? Ngươi xác định không phải đến đoạt?
Thiết thương? Pháp bảo?
Trần Hạo mắt trợn tròn.
Tình huống như thế nào, ta hỏi chính là thiết thương phàm nhân thất lạc mà? Làm sao lại là pháp bảo rồi?
Ân, không đúng, chẳng lẽ thiết thương của nhị gia Bạch Kính Nông thất lạc là một kiện pháp bảo?
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, như có điều suy nghĩ.
- Quy đạo hữu, ta hỏi chính là thương mà phàm nhân làm thất lạc trong khe núi, không phải thương của ngươi, có phải là có hiểu lầm gì đó không?
Trần Hạo thử thăm dò.
Lão ô quy nói:
- Đạo hữu, Thiết Thương pháp bảo này lão hủ nhặt được ở bên trong khe núi, ngươi biết rõ còn cố hỏi ư? Cần gì giả mù sa mưa.
Trần Hạo có chút bất đắc dĩ:
- Ta quả thực không biết, Quy đạo hữu hiểu lầm.
Lão ô quy nói:
- Bất kể có phải là hiểu lầm hay không, bảo vật người có duyên có được. Thiết Thương pháp bảo bị ta đoạt được, lại ôn dưỡng mấy chục năm, vậy pháp bảo này chính là của ta, nếu như đạo hữu không đề cập tới pháp bảo, vậy chúng ta vẫn là đạo hữu.
Trần Hạo:
- . . .
- Lão ô quy thật không biết xấu hổ, thiết thương này là tổ tiên ta truyền lại, thái gia gia năm đó dùng cái này giết tiểu quỷ tử, làm sao lại thành của ngươi.
Bạch Kính Học lúc đầu nhìn còn có ý tứ, nhưng nghe được lão ô quy nói, lập tức bất mãn, kêu la nói.
Ánh mắt lão ô quy trong nháy mắt trở nên lăng lệ, nhìn trừng trừng Bạch Kính Học:
- Còn chưa Nhập Đạo, tiểu nhi phàm tục, ngươi có tư cách ở nơi này nói chuyện ư?
Bạch Kính Học chán nản, nhìn chằm chằm lão ô quy, lại không phản bác được.
Thật đúng là, y mặc dù thông minh nhưng bản chất vẫn là người bình thường, đối mặt quy yêu dạng này, nếu không phải có Trần Hạo, cái rắm cũng không dám thả một cái.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Quy đạo hữu, bằng hữu này nói cũng không phải sai, dù sao cũng là vật tổ tiên y, tuyệt đối không phải nói ngoa. Bất quá chuyện đoạt bảo vật, ta sẽ không làm. Quy đạo hữu, chúng ta có thể thương lượng một chút, có thể giao dịch hay không?
Lão ô quy trầm ngâm một lát, nói ra:
- Ngươi dùng cái gì để giao dịch?
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên là dùng đồ vật đạo hữu dùng được để giao dịch, dù sao pháp bảo là ngoại vật, đối với ngươi tu hành không có tác dụng gì, nếu như có thể đổi lấy vật có thể giúp ngươi tu hành, cớ sao lại không làm?
Lão ô quy nói:
- Vậy ngươi nói một chút, ngươi có cái gì?
Trần Hạo nói:
- Ta có tinh khí hỏa quả, đạo hữu muốn hay không?
Nhãn tình lão ô quy sáng lên, bất ngờ nói:
- Nhanh, cho ta xem một chút.
Trần Hạo vung tay lên, từ bên trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra hỏa quả tinh khí.
Cái đồ vật này có thể giúp người tu hành tăng tiến đạo hạnh.
Bất quá Trần Hạo làm nhiệm vụ liền có thể kiếm lấy đạo hạnh, với hắn mà nói có chút gân gà, một mực giữ, giờ phút này có thể đổi lấy cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên Trần Hạo sẽ không hẹp hòi.
- Quả nhiên là linh vật tinh khí, bất quá chỉ là một bộ phận, còn thiếu một chút, nếu là cả một quả thì còn tạm được.
Lão ô quy bất ngờ, bất quá lại không vừa lòng nói.
Trần Hạo cười:
- Đạo hữu, lời này của ngươi không đúng, thiên tài địa bảo vốn là vật hiếm thấy, hỏa quả năm trăm năm mới thành thục, càng trân quý. Mặc dù chỉ có một đạo tinh khí, nhưng dùng để đổi lấy một cây thiết thương cũng đã đủ rồi?
Lão ô quy nói:
- Hiện tại là ngươi muốn đổi lấy, nếu không đưa đủ, ta không giao dịch.
Trần Hạo tức xạm mặt lại.
Mẹ nó, ta xem như biết chủng loại ngươi, ngươi chính là một con rùa lòng dạ hiểm độc!
Trực tiếp đem hỏa quả tinh khí thu lại, Trần Hạo nói:
- Vậy quên đi, hỏa quả hoàn chỉnh ta không có, đạo hữu đã không nguyện ý, Thiết Thương pháp bảo, ngươi vẫn là tự mình giữ đi.
Nói xong Trần Hạo nói với mấy con vật cùng Bạch Kính Học:
- Gặp mặt kết thúc, chúng ta trở về đi.
Mắt thấy Trần Hạo thật xoay người liền đi, lão ô quy lại gấp, vội vàng nói:
- Đạo hữu, còn có thể thương lượng một chút.
Trần Hạo cười nói:
- Quy đạo hữu ngươi đồng ý?
Ánh mắt lão ô quy lóe lên một cái, nói:
- Thôi được, gặp nhau chính là hữu duyên, ta đồng ý. Bất quá thiết thương bị ta giấu ở động phủ dưới nước, nếu đạo hữu muốn giao dịch, cần đem hỏa quả tinh khí đưa trước cho ta.
Trần Hạo nhìn lão ô quy thật sâu một chút, giống như cười mà không phải cười nói:
- Có thể, đạo hữu tiếp lấy.
Trần Hạo nói xong, trực tiếp đem hỏa quả tinh khí ném ra, bay về phía lão ô quy.
Lão ô quy vội vàng há miệng hút vào, hỏa quả tinh khí kia liền tiến vào trong miệng của nó.
Tinh khí vào bụng, lão ô quy trong mắt hiển hiện sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức nói:
- Đạo hữu chờ một lát, ta đi lấy giúp ngươi.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, Quy đạo hữu xin cứ tự nhiên.
Lão ô quy gật đầu, rút vào trong nước.
Bạch Kính Học lúc này mở miệng nói:
- Hạo ca, ngươi cứ như vậy cho nó ư? Không sợ nó quỵt nợ ư?
Trần Hạo không trả lời, mà nhìn về phía Bạch Lộ hỏi: - Đánh thắng được lão ô quy này không?
Bạch Lộ nói:
- Hay là thiếp thân đi theo lão ô quy kia xem nó có thành thật hay không. Nếu không thành thật, thiếp thân vừa vặn lấy máu tim rùa để tẩm bổ giao đan.
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com