- Đạo hữu, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Quy yêu đáng thương nói.
Trần Hạo cười tủm tỉm dò xét trên dưới quy yêu. Quy yêu bị nhìn có chút chột dạ, yếu ớt hỏi:
- Đạo hữu, ngươi không phải coi trọng ta chứ? Nếu như ngươi muốn thu lưu ta, cũng không phải. . .
- Phì phì, ai muốn thu lưu ngươi, có lợi cho ngươi quá rồi.
Quy yêu vừa nói xong, Trần Hạo liền trực tiếp cắt đứt.
Nói đùa, thật đúng là tưởng mình là người sủng yêu ư, thấy cái gì đều muốn thu lưu? Không nói mang theo phiền phức, liền bộ dáng bẩn thỉu này của ngươi, ta đều thấy ngứa mắt.
- Đạo hữu là muốn ăn ta? Đạo hữu, ta đã rất già, thịt không nhai được.
Quy yêu có chút hãi hùng khiếp vía hoảng sợ nói.
Quy yêu nói:
- Ta rất nghèo. . .
- Ừm!
Trần Hạo híp mắt lại, ánh mắt trở nên lăng lệ một chút.
- Kỳ thật, cũng không phải rất nghèo, ta có thể cho đạo hữu một bảo bối, dùng bảo bối này đến tiêu trừ nhân quả chúng ta lần này.
Quy yêu kịp thời đổi giọng.
Trần Hạo hứng thú. Thật là có bảo bối à, đúng là lão ô quy, không thấy quan tài không đổ lệ.
- Được, cầm ra xem một chút đi, Quy đạo hữu, ta hi vọng lần này cũng không phải là đồng nát sắt vụn gì, nếu không, coi như ngươi chui vào hang không đáy, ta cũng sẽ bắt ngươi ra, hơn nữa cũng không còn có cơ hội thứ hai.
Trần Hạo ngữ khí nói nghiêm túc.
Quy yêu vội vàng nói:
- Cam đoan sẽ không, quy tộc ta là phụ thuộc long tộc, trung thành thiên cổ, thiên địa có thể bày tỏ. Coi như ta lừa ngươi, ta cũng không dám lừa gạt giao xà đạo hữu.
Trần Hạo:
- . . .
Đại gia ngươi, lời này nghe sao chói tai thế.
Sau đó, quy yêu lần nữa bò vào trong nước, không bao lâu lại đi ra.
Lần này nó quả thật mang ra thiết thương.
Mũi thương sáng tỏ lóe ánh sáng, phong mang tất lộ, cơ hồ cùng đầu thương hòa làm một thể, nhìn gỗ cũng không phải gỗ, sắt cũng không phải sắt, đường vân xêp hàng chỉnh tề trên cán thương.
Ra khỏi nước, nước đọng trượt xuống, không dính một giọt, thập phần thần kỳ.
Trần Hạo cầm lấy, cảm giác thiết thương có chút nặng, chừng hai ba mươi cân, bên trong cán thương ẩn ẩn có cỗ khí tức cổ quái, mặc dù rất yếu ớt, nhưng đích thật là pháp khí không thể nghi ngờ.
Quan sát một chút, Trần Hạo liền nhìn ra, cán thương của thiết thương mới là chủ yếu, đầu thương là tinh thiết tạo thành, cùng cán thương liên hợp có thể truyền uy năng.
Nếu như đoán chừng không sai, cán thương này là dị chủng Linh Thụ, bị người chặt cây xong, rèn đúc thành thương, đáng tiếc không có được rèn luyện tốt, công nghệ chế tác cũng thô ráp, tuy có uy năng, nhưng cũng không quá mạnh. Bình phẩm một câu, pháp khí rác rưởi.
Cái đồ chơi này lão ô quy thế mà xem như bảo bối, nó nói mình nghèo, quả nhiên không phải không có đạo lý.
Hả, yêu nghèo sẽ có bảo bối gì?
Trần Hạo hồ nghi nhìn về phía lão ô quy.
Lão ô quy do dự một chút, cổ duỗi ra, sau đó một viên cầu chảy ra.
- Đạo hữu, đây là một viên trứng rùa lửa, ta có được cũng mấy chục năm, vốn là muốn nở ra, đáng tiếc sinh cơ trứng rùa lửa quá yếu ớt, lão hủ không chỉ không thành công, ngược lại làm nó càng ngày càng suy yếu. Lão hủ kiếp số tới gần, cũng không biết có thể vượt qua hay không, đem trứng rùa lửa này giữ ở bên người sợ là vô dụng, hôm nay liền đưa cho đạo hữu, hi vọng đạo hữu có biện pháp để rùa lửa này xuất thế, đến lúc đó cũng có một vị linh sủng tiềm lực cực lớn hộ đạo.
Lão ô quy thở dài nói.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, mặt đen lại.
Mẹ kiếp, vừa nói không muốn ngươi, ngươi liền đưa cho ta con rùa càng nhỏ hơn, cmn thậm chí còn chưa ra khỏi vỏ nữa, ngươi bảo ta nuôi làm sao?
Ánh mắt rơi vào bên trên trứng rùa lửa.
Trứng này đại khái lớn hơn trứng ngỗng một chút, toàn thân hoàn toàn đỏ đậm, mơ hồ có thể cảm giác được bên trong có một cỗ sinh cơ yếu ớt, giống như đèn đuốc tàn nến, sắp tắt.
Dạng trứng này còn muốn nở? Nằm mơ đi!
Trong lòng Trần Hạo khinh bỉ, bất quá vật phẩm nhiệm vụ tới tay, trong lòng thỏa mãn, thứ này coi như là vật phẩm kèm theo đi.
- Được, đồ vật này ta tiếp nhận, ân oán giữa chúng ta xem như thanh toán xong, đều không thiếu nợ nhau gì.
Trần Hạo mở miệng nói ra.
Lão ô quy thở dài một hơi, sau đó cúi đầu trước Bạch Lộ nói:
- Hôm nay mạo phạm huyết mạch giao long, hổ thẹn quy tộc truyền thừa, nếu ta có thể vượt qua kiếp số, ngày sau tất sẽ đền bù.
Nói xong, lão ô quy quay người bò vào trong nước.
Trần Hạo nhìn dở khóc dở cười.
Cmn, đắc tội ta, còn muốn ta uy hiếp mới đền bù, đắc tội Bạch Lộ, đều không cần nói, trực tiếp cho hứa hẹn, đại gia ngươi, quả nhiên không hổ là chó săn của long tộc mà!
Nhưng hiện tại vật phẩm nhiệm vụ đã đến tay, những thứ khác không quan trọng.
Trần Hạo vung tay lên, bắt đầu quay lại.
Một đường trèo núi, chờ lần nữa trở lại trên xe đã là hơn hai giờ chiều, lần này vừa đi vừa chạy vừa trèo đèo lội suối, không nói Trần Hạo cùng mấy con vật, Bạch Kính Học cũng mệt và đói, hữu khí vô lực, một câu cũng không muốn nói.
Trần Hạo lái xe, tiện tay đem trứng rùa lửa ném đến tận chỗ ngồi phía sau, mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, thứ này cho ngươi làm đồ chơi.
Mèo mun hiếu kì vươn móng vuốt lay trứng rùa lửa.
Bạch Lộ lại ngạc nhiên nói:
- Đại sư, trứng rùa lửa này ngươi không có ý định ấp nở sao? Nó cũng coi là dị chủng Linh Thú đó.
Trần Hạo cười nói:
- Ngươi không nghe lão ô quy kia nói à, mấy chục năm đều không có cách, chẳng lẽ cho ta ta lại có biện pháp? Lại nói, ta muốn tu hành, không có ý định ấp trứng, trước cho Tiểu Hắc chơi, thời điểm chán rồi, chúng ta phá vỡ nó, làm cái trứng tráng rau hẹ, bồi bổ thân thể.
Bạch Lộ:
- . . .
Lam hồ điệp vội vàng nói:
- Đại sư ca ca, ta không ăn thịt.
Trần Hạo cười nói:
- Không sao, đến lúc đó làm một món khác phối hợp với mật ong, cho ngươi một món trứng ướp mật.
Lam hồ điệp:
- Ăn ngon như vậy sao?
Trần Hạo nói:
- Ngươi nếm qua sẽ biết.
Gà ngốc lúc này cũng khanh khách kêu lên.
Lam hồ điệp phiên dịch:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói nó không ăn trứng.
Trần Hạo tức giận liếc gà ngốc một chút:
- Con khỉ, không ăn không sao, đến lúc đó ngươi ăn rau hẹ là được rồi.
Gà ngốc:
- . . .
Bên này nói, đột nhiên mèo mun meo ô một tiếng giơ lên móng vuốt, kinh nghi bất định nhìn trứng rùa lửa.
Thật kỳ quái, sinh cơ yếu ớt như thế, vừa rồi làm sao có cảm giác giống như nhảy lên một cái? Còn đang giãy dụa?
Lại nhìn kỹ một chút, mèo mun phát hiện là xe động mang theo trứng rùa lửa động, lập tức lại đem vuốt mèo đặt ở bên trên trứng rùa lửa, lay chơi. Trong lòng cũng đang suy nghĩ, trứng rùa lửa sẽ có tư vị gì.
Trứng rùa lửa:
- . . .
Đường cái bình ổn, một đường thông suốt, hai mươi phút sau Trần Hạo liền trở về biệt thự Bạch gia.
Đi vào, nghe được tiếng xe, Giang Đan Đan liền ra chào hỏi.
Bạch Kính Học xuống xe, ánh mắt xanh lét hỏi:
- Mẹ, có cơm không? Con sắp chết đói, lần thứ nhất đói như thế.
Giang Đan Đan vội vàng nói:
- Có cơm, ở bếp. . .
Không đợi bà nói xong, Bạch Kính Học liền chạy đi.
Giang Đan Đan im lặng nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Tiểu Hạo, các con đi đâu thế, hơn nửa ngày liền đói thành đến như vậy?
Trần Hạo cười nói:
- Cũng không đi xa, chỉ lên núi một chuyến, đoán chừng Kính Học không thường rèn luyện thân thể, tố chất không đủ, cho nên đói nhanh.
- Lên núi?
- Ừm, đi một chuyến đến Ưng Chủy Sơn, sau đó xem khe quỷ sầu một chút, thuận tiện giúp thái gia gia Bạch Kính Nông mò thiết thương bị thất lạc ở bên trong khe quỷ sầu.
Giang Đan Đan:
- . . .
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com